Hắn mặc dù hứa với phụ thân đi xin lỗi Nghiêm Tu, lại không biết nên xin lỗi như thế nào, dù sao Thẩm tiểu thiếu gia từ nhỏ đến lớn, cũng chẳng có mấy lần nhận sai.
Nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ít nhất cũng nên mang theo một món quà.
Tùy tiện cầm một thứ qua đó đương nhiên không được, hắn lục lọi trong phòng mình hồi lâu, rốt cục tìm được một món thích hợp.
Thẩm Thanh Yến len lén ở bên ngoài thư phòng Nghiêm Tu.
Từ cửa sổ thư phòng của Nghiêm Tu nhìn ra bên ngoài, có thể thấy hành lang gấp khúc vòng qua nhà thủy tạ nho nhỏ, dưới lan can gỗ đỏ quanh năm đều trồng rất nhiều cây hoa, trước cửa sổ của y còn có mấy cây hoa mai, vào mùa đông thường có mùi hoa mai lành lạnh thoang thoảng.
Nghiêm Tu đứng trước án thư, cầm một cây bút lông, đang luyện chữ.
Nghiêm Tu cau mày, mắt khẽ rũ xuống che khuất ánh mắt, nhìn từ bên cạnh, thiếu đi biểu cảm lãnh đạm, cả người tú trí nhàn nhạt, giống như một cây thanh trúc tao nhã, Thẩm Thanh Yến đột nhiên nghĩ đến, hắn từng theo tiên sinh đọc qua một câu thơ, “Thu thanh vạn hộ trúc, hàn sắc ngũ lăng tùng”.
Hắn nằm sấp trên bệ cửa sổ, nhất thời nhìn có hơi ngây người.
Nghiêm Tu viết liên tục mấy chữ, lông mày lại càng nhíu càng chặt, đột nhiên dừng lại một chút, tay trái cầm bút dính mực, lại bắt đầu yên lặng luyện tập.
Chờ đã, tay trái?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Sóng Nước Venice
2.
Cuộc Hôn Nhân Lúc Bình Minh
3.
Đậu Hũ Hành Lá
4.
Về Trễ
=====================================
Thẩm Thanh Yến nằm sấp ở đầu cửa sổ dụi dụi mắt, xác nhận lại một lần nữa.
Cũng đúng, tay phải người nọ còn bị thương, tất nhiên là không thể viết chữ.
“Tiên sinh chẳng phải miễn cho huynh luyện chữ sao? Sao huynh vẫn còn viết vậy?”
Sau khi Nghiêm Tu có thể xuống giường, lại quay lại học đường, khi đó tay phải của y không thể cử động, tiên sinh liền miễn cho y luyện viết chữ.
Nếu là Thẩm Thanh Yến, chả biết phải vui mừng bao nhiêu, nhưng mà Nghiêm Tu mỗi ngày đều đến học đường sớm, tan học lại sớm trở về thư phòng Thẩm phủ, không khác gì bình thường.
Thiếu niên thì ham chơi, nhưng Nghiêm Tu, hình như không có tính cách như vậy.
Nghiêm Tu nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói lời nào, vẫn cứ tiếp tục.
“Này!” Thẩm Thanh Yến không kiên nhẫn, từ cửa sổ nhảy vào.
Nghiêm Tu nhìn thoáng qua băng gạc trên tay phải, nói, “Luyện chữ định tâm”.
Thẩm Thanh Yến sửng sốt, hỏi, “Trong lòng huynh… Không vui sao?”
Nghiêm Tu nhìn hắn một cái, lại quay đầu luyện chữ tiếp, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Mắt thấy Nghiêm Tu không để ý tới hắn, Thẩm Thanh Yến liền tự mình chạy tới xem chữ y viết, hắn vốn cho là chữ viết tay trái của tên này nhất định xấu xí vô cùng, đợi hắn nhìn thấy rồi chắc phải cười nhạo một phen.
Nghiêm Tu viết rất chậm, bởi vì không quá thuần thục, từng nét từng nét đều viết rất nghiêm túc, thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng so với nét chữ giống như chân gà của Thẩm tiểu thiếu gia, còn chỉnh tề hơn rất nhiều.
Thẩm tiểu thiếu gia không còn gì để nói, trong lòng đột nhiên toát ra một loại cảm xúc chua xót lại uất ức, từ sau khi tên này tới, mọi việc mình điều chẳng bằng y, người ta bị thương một tay, viết chữ còn có thể đẹp hơn hắn.
Hắn đột nhiên lòng dạ dâng lên, đè ray Nghiêm Tu, “Ta cũng muốn viết!”
Ánh mắt thiếu niên trợn tròn, ngay cả hai má cũng phồng lên thành một cục, cau mày nhăn nhó, Nghiêm Tu nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới nghĩa phụ nói, “A Tu, sau này con cứ coi Thanh Yến là huynh đệ của mình đi.”
Huynh đệ… Nghiêm Tu rũ mắt xuống, một lát sau buông bút, nhường vị trí cho Thẩm Thanh Yến.
Chạng vạng, Thẩm Thanh Yến luyện chữ cả buổi chiều rốt cục buông bút, Nghiêm Tu ở một bên đọc sách, cánh tay phải của y quấn băng gạc đeo trên cổ, tay trái cầm sách, vai lưng thẳng tắp, ánh mắt rơi vào trong sách, nhìn rất nghiêm túc, có điều thiếu niên lang mười ba mười bốn tuổi, nhưng khí chất trầm tĩnh nội liễm, tuấn tú xuất trần, khiến người ta nhìn… liền sinh ra ý muốn tiếp cận.
Thẩm Thanh Yến đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng lên… Thật kỳ quái, trước kia lại không phát hiện tên này xinh đẹp như vậy.
Thẩm Thanh Yến đứng trước bàn do dự một lúc lâu, rốt cục từ trong túi hương trên thắt lưng lấy ra một món đồ, sau đó đi tới trước mặt Nghiêm Tu.
“Cái này tặng cho huynh, coi như… coi như là nhận lỗi.” Đó là một miếng ngọc bích thượng đẳng, chất ngọc trong veo tinh xảo, sờ vào ấm tay, mặc dù là lúc này ánh sáng không quá tốt vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng lấp loáng chuyển động trong miếng ngọc, vừa trông đã biết không phải vật tầm thường.
Ánh mắt Nghiêm Tu từ sách chuyển đến tay Thẩm Thanh Yến, ngón tay thiếu niên thon dài, khớp xương cũng không lộ ra, màu da trắng sáng, hiện ra một loại xinh đẹp sống trong nhung lụa, giống như con người của hắn.
Hắn cẩn thận nâng miếng ngọc bội kia trong lòng bàn tay, giơ lên trước mắt Nghiêm Tu.
“Thật ra ta, cũng không trách đệ.” Nghiêm Tu buông sách, ngẩng đầu nhìn hắn, “Cái này… Ta không thể nhận.”
“Bảo huynh cầm thì huynh cầm đi.” Thẩm Thanh Yến không khỏi kéo tay y lại, nhét mảnh ngọc kia vào trong tay Nghiêm Tu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...