Ta nhìn về phía bọn họ từ đằng xa, những gương mặt đã từng quen thuộc đó, là đồng bọn đã cùng đồng sinh cộng tử nhiều năm với nhau.
Ta nói: “Quê hương Giang Nam là nơi ban đầu chúng ta nổi dậy, cũng là nhà của chúng ta, lúc trước mọi người đều cùng đi ra từ đó, hiện tại nên trở về cùng nhau, nếu các ngươi còn nhận ta là chủ, tình nguyện đi theo thì Lưu Thanh Ngư ta thề với trời, cho dù có phải liều mạng cũng sẽ đưa các ngươi đi cả đoạn đường.”
Vị Tôn tiên sinh có khuôn mặt hung ác nham hiểm kia chỉ cười không nói, trong mắt ẩn chứa ý cười giễu cợt.
Tiêu Viễn Sơn lặng lẽ nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, hắn nói: “Thanh Ngư, ngươi cứ nhất quyết phải làm như thế sao?”
Ta không để ý đến hắn, quay người lên ngựa, ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người ở đây.
Thật sự đáng tiếc, những người cùng vào sinh ra tử, phần lớn đều giống như Tiêu Viễn Sơn, đã rời bỏ ý định ban đầu.
Bọn họ im lặng nhìn ta, trong mắt của một số người còn ánh lên vẻ khinh thường.
Đại khái là đang phỉ nhổ ta tham sống sợ chết, không có cốt khí chỉ biết thuận theo Hoàng quyền.
Thật trớ trêu khi bên cạnh ta chỉ có A Tạp và hơn một trăm bộ hạ cũ trung thành và tận tâm.
Ta vươn bàn tay về phía Thanh Liễu đang thất thần ở một bên…
“Đi, lên ngựa, tỷ tỷ đưa muội về nhà.”
Thanh Liễu - người luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời lại chỉ ngẩng đầu nhìn ta một cái, trong mắt cất chứa muôn vàn cảm xúc, lùi lại từng bước một đến bên cạnh Tiêu Viễn Sơn.
Lòng ta bỗng thấy đau nhói.
Hóa ra người vứt bỏ ta không chỉ là những người Thanh bang này, mà còn có cả muội muội thân yêu của ta nữa.
Hốc mắt nóng lên, ta gần như cúi người cầu xin Thanh Liễu, nói: “Thanh Liễu, cứ cho là tỷ tỷ cầu xin muội, theo ta đi.”
Ta vươn tay ra, còn muội ấy liên tục lắc đầu, biểu cảm cố chấp xưa nay chưa từng có.
Sau đó muội ấy kiên định nắm chặt lấy tay Tiêu Viễn Sơn.
Ta từ từ nhắm hai mắt lại.
“Nếu ngươi đã đưa ra lựa chọn này, vậy từ nay về sau, ta chỉ có thể coi như chưa bao giờ từng có người muội muội như ngươi.”
Trong rừng, cánh chim vỗ cánh bay phành phạch, lá cây rung động, ta kéo dây cương, lạnh giọng “Ha” một tiếng: “A Tạp, chúng ta đi!”
Tiếng vó ngựa vang lên, ánh chiều tà nhuộm đỏ phía chân trời.
Ta nghe thấy tiếng Tiêu Viễn Sơn mạnh mẽ gọi ta …
“Lưu Thanh Ngư! Ngươi quay về đi!”
Trong ký ức không rõ, là khi còn bé ở dòng suối giữa đồng ruộng, mấy đứa trẻ đi chân trần bắt cá, đá cuội dưới suối rất trơn, Thanh Liễu búi tóc như hai cái sừng dê không dám xuống nước, đứng ở trên bờ chỉ huy bọn ta:
“Tỷ tỷ, Viễn Sơn ca ca, bên kia, bên kia có con cá lớn, mau bắt nó đi!”
Ta quay đầu lại cười với Thanh Liễu: “Chờ nhé, tỷ tỷ sẽ bắt cho muội ngay đây.”
Nhắm vào con cá kia, ta lấy hết sức lao tới, ai ngờ dưới chân trơn trượt, ta rơi vào trong nước ướt như chuột lột.
Các bạn nhỏ đều cười nhạo.
Ta mất bình tĩnh, bất chấp cả đầu đầy nước, lập tức đi bắt con cá kia đi dọc theo dòng suối.
Phía sau là tiếng nói vội vàng của chàng thiếu niên Tiêu Viễn Sơn: “Lưu Thanh Ngư, ngươi quay về đi!
“Ngươi quay về đi, cứ để con cá đó ta bắt giúp ngươi!”
……
10
Ta mang theo nhóm người A Tạp lên đường suốt đêm, chưa từng ngừng lại một khắc nào.
Nhưng con ngựa vẫn cần được nghỉ ngơi.
Khi trời gần sáng, ngựa chạy đã mệt và mọi người cũng vậy.
A Tạp nói: “Thanh Ngư, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, thật sự không thể cố được nữa rồi.”
Ta nghe vậy bèn xuống ngựa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, sau đó tháo túi da đựng nước trên lưng ngựa xuống đưa cho nàng ấy.
Lấy sự hiểu biết của ta đối với Tiêu Viễn Sơn, hắn sẽ không bỏ qua cho bọn ta.
Mặc dù hắn chịu từ bỏ, nhưng vị Tôn tiên sinh âm u kia có vẻ sẽ không buông tha cho chúng ta.
Vì ta biết quá nhiều bí mật của bọn họ.
Những kẻ không phải trong tộc của ta, nhất định sẽ bị trừng phạt, đạo lý này ta là người hiểu rõ nhất so với bất cứ ai.
Vì vậy, sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn, ta đề nghị sẽ chia làm hai con đường với nhóm người A Tạp.
Từ trước đến nay A Tạp là người có đầu óc đơn giản, đối với mệnh lệnh của ta vẫn luôn là hai chữ “vâng lời”.
Bọn ta hẹn nhau sẽ gặp lại ở ngoài thành Dương Châu. Ta thấy may mắn vì mình đã sắp xếp như vậy.
Đêm đó, ta dẫn theo một nhóm nhỏ rời đi, lúc đốt lửa trong rừng để chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị nguy hiểm bao vây, bọn chúng đuổi kịp rồi.
Ta chỉ có thể sử dụng công phu phòng thân như mèo ba chân của mình, sợ là ngay cả chiêu đầu tiên cũng không thể ngăn cản được.
Nhưng ta biết, mục tiêu chính của bọn chúng là ta.
Bởi vậy ta nhanh chóng nhảy lên lưng ngựa, rồi quay lại nói với nhóm bộ hạ cũ: “Mọi người đều là người giỏi ché.m g.iết, hãy giữ sức lực thật tốt, nhất định phải sống sót để trở về, khi đến Giang Nam nhất định ta sẽ mời các ngươi uống rượu!”
Dứt lời, ta quất mạnh roi ngựa, nhanh chóng chạy đi như bay.
Quả nhiên, thích khách cũng chia thành hai nhóm đi hai đường, đa số chạy đuổi theo ta.
Ngày ấy cũng không biết chạy được bao lâu, chim bay thú chạy tán loạn trong rừng, ma trơi* âm u.
[*ma trơi là hiện tượng hóa học được hình thành từ các hợp chất có trong xương người, răng người người. Trong đó có phốtphin (PH3) và diphotphin.]
Con ngựa bị chém ch.ết, còn ta trúng một mũi tên.
Sinh ra đã là nô lệ, nên sự kiên trì và năng lực sinh tồn của ta cao đến mức bọn họ khó có thể tưởng tượng nổi.
Ta trốn khắp các nơi trong rừng, còn lặn xuống đáy nước để cỏ nước che lấp cơ thể, sau đó trốn ở một hang động bằng đá đến nửa đêm, bằng sự nhạy bén sáng suốt của mình đã thoát hiểm được vài lần.
Đến rạng sáng, cuối cùng thích khách cũng đi xa.
Ta ôm chặt miệng vết thương lại, sắc mặt trắng bệch chui vào một chiếc xe bò chở củi, nhân lúc người đánh xe không để ý, ta trốn vào trong đống củi chất đầy xe.
Xe bò lắc lư chạy trên đường núi, ta run rẩy ngủ một chặng đường.
Mãi đến khi cả người dính đ.ầy má.u đứng ở trên đường lớn ồn ào, dưới ánh mắt kinh ngạc hoảng sợ của mọi người, ta gắn sức đi về phía nha môn.
“Phản tặc Lưu Thanh Ngư! Đi đến đầu thú!”
Ta không muốn chết, nhưng bọn hắn sẽ không bỏ qua cho ta, đến lúc này, ta chỉ có thể tìm sự che chở từ phía triều đình đang một lòng truy nã ta mà thôi.
Cửa lớn phủ nha đã gần trong gang tấc.
Bỗng “Vèo” một tiếng!
Không biết một mũi tên dài được bắn ra từ nơi nào, xuyên qua người ta.
Người đầy máu và ý thức mơ hồ, ta lại bước loạng choạng về phía trước một bước, miệng lẩm bẩm…
“Lưu Thanh Ngư, đi đầu thú……”
Ta nghĩ có khả năng ta không sống được bao lâu nữa.
Trong đầu có rất nhiều hình ảnh chợt lóe qua, giống như hồi quang phản chiếu.
Có muội muội Thanh Liễu, từ nhỏ đã ỷ lại vào ta, nắm tay nho nhỏ túm chặt quần áo ta, rồi trốn ở sau lưng ta chỉ ló đầu ra nhìn người khác.
Có Tiêu Viễn Sơn cùng ta lớn lên, thiếu niên nhỏ bé có lông mày đen rậm, hắn đang nhìn ta cười, đôi mắt trong vắt, hàm răng trắng tinh.
Còn có quản bà dạy dỗ ta ta thành ngựa gầy Dương Châu kia, vào ngày mùa hè ve kêu, bà ta ngồi uống trà nhàn nhã, trên bàn đặt một chiếc roi, nói từng câu từng chữ rõ ràng với những bé gái bọn ta:
“Người cũng chia làm ba bảy loại, vận mệnh đã ấn định như vậy rồi thì ngươi phải nhận lấy, nếu không nhận cũng chỉ có con đường ch.ết mà thôi, vì đơn giản chỉ là một mạng sống ti tiện nên cũng không đáng giá tiền.
“Hôm nay ta nói những lời này cũng vì để các ngươi hiểu, muốn bò lên phía trên, nô lệ cũng có cách sống tốt của nô lệ, nếu ngươi tuân thủ quy củ thì mới được chủ nhân yêu thích, khi bọn họ đã thích thì không chỉ riêng ngươi có những ngày lành, mà người nhà của các ngươi cũng có thể được quan tâm, vì thế các tiểu cô nương hãy sống thật tốt đi……”
Ta còn nhớ rõ nụ cười của bà ta, lúc đóng lúc mở, cực kỳ đỏ tươi, cuối cùng hóa thành ngọn lửa đầy trời.
Nhóm nô lệ bị bóc lột, cưỡng bức, chịu đủ mọi loai tra tấn giơ cuốc lên cao, dao rựa, bất kể cái gì có thể cầm được để làm vũ khí, sau đó vung về phía đám người quyền quý.
Toàn bộ quá trình, A Tạp đứng ở bên cạnh ta.
Còn ta đang làm gì?
À, ta lạnh lùng đứng nhìn.
Hỡi những người cao cao tại thượng, từ giờ trở đi, lửa sẽ thiêu đốt dưới chân các ngươi.
Lòng căm thù ngày càng lớn, cùng với mỗi một lần gi.ết c.hóc, khiến ta đỏ bừng đôi mắt.
Máu ấm nóng bắn ở trên mặt, còn con dao đồ tể trong tay lạnh ngắt.
Mãi đến khi ở ngoài thành Huy Châu, ta trà trộn trong đám dân đi tị nạn, nằm ở dưới gốc cây liễu đang đâm chồi non kia.
Nửa đêm trăng tròn, ta ló đầu ra, nam nhân kia đang nhắm mắt, dưới áo choàng, ta vòng tay ôm eo hắn, rồi ngồi lên đùi hắn.
Khuôn mặt trong sáng và sạch sẽ tràn ngập ánh sáng của lòng từ bi.
Hắn cũng rất đẹp, còn đẹp hơn so với ánh trăng tên bầu trời.
……
Có khả năng ta sắp ch.ế.t rồi.
Ta nghe thấy tiếng Hạ Trạm đang gọi ta.
“Ngọc Tư, Ngọc Tư……”
Giọng nói giống hệt trong ký ức, ta nghe nhiều nhất chính là khi đang triền miên cùng hắn, giọng hắn trầm khàn nỉ non bên tai, mỗi lúc động tình hắn thường gọi tên của ta.
Nhưng lần này, giọng nói của hắn dồn dập gấp gáp, giống như những hạt mưa dội thẳng vào tim ta.
“Ngọc Tư, ngươi không được ch.ết, gia không đồng ý cho ngươi ch.ết, ngươi thiếu nợ ta còn chưa trả hết đâu.”
Đúng là một người bá đạo thô lỗ.
Lưu Thanh Ngư ta, chưa bao giờ nợ ai bất cứ điều gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...