Sau thời gian một chén trà nhỏ, Uông Như Yên dừng khóc, Vương Trường Sinh lau khô nước mắt thay nàng.“Đại đạo vô tình, Bình An trên trời có linh, cũng không hy vọng nhìn thấy nàng lấy nước mắt rửa mặt.
Phu nhân, nàng cũng đừng quá đau lòng.”Vương Trường Sinh cũng không biết nên an ủi Uông Như Yên như thế nào, nói thật, mỗi lần nhìn thấy linh bài Vương Bình An, hắn liền đau thương không thôi.“Phu quân, ta nhớ rõ tuổi thọ của Thanh Dương cũng không còn là bao, còn có Thanh Thiến, Thanh Chí, nếu không thể tiến vào Kết Đan kỳ, bọn nó cũng sẽ hóa thành một nắm đất vàng.”Uông Như Yên ngẩng đầu nhìn Vương Trường Sinh, thấp giọng hỏi.“Con cháu tự có phúc của con cháu, chúng ta làm cha mẹ, không thẹn với lương tâm là được.
Phu nhân, nàng vì cái nhà này vất vả nhiều lắm, tiên đồ dài đằng đẵng, người khác ta không biết, ta hy vọng nàng có thể theo ta cùng nhau đi tiếp.
Trước khi chúng ta thành thân, ta đã nói với nàng, nắm tay nhau đến bạc đầu.”Vương Trường Sinh hôn trán Uông Như Yên một cái, mặt đầy nhu tình nói.Hắn chuẩn bị cho Uông Như Yên ba phần linh vật Kết Đan, tỷ lệ Uông Như Yên thành công Kết Đan vẫn là rất lớn.Uông Như Yên nín khóc mỉm cười, trong đôi mắt đẹp che kín nhu tình, nói: “Phu quân, kết làm song tu đạo lữ với chàng, là lựa chọn chính xác nhất ta từng làm.”“Được rồi, đừng khóc nữa, để tằng tôn nhìn thấy, bọn nó còn tưởng ta bắt nạt tằng tổ mẫu của bọn nó!”Vương Trường Sinh an ủi một hồi lâu, cảm xúc Uông Như Yên mới tốt lên.“Phu quân, ta muốn đi nơi Bình An từng sống nhìn một cái, bằng không trong lòng ta thật sự khó chịu.”“Được, ta đi với nàng, trước kia đều là nàng bầu bạn ta đi tìm thiên địa linh thủy, bây giờ ta theo nàng.”Vương Trường Sinh nhẹ nhàng nói, trên mặt tràn đầy nhu tình.Hắn cùng Uông Như Yên rời khỏi Thanh Liên sơn trang, tới thế tục giới.Bọn họ thi triển một cái ẩn thân thuật, phàm nhân liền không nhìn thấy bọn họ.Vương Bình An gia nghiệp lớn, Vương Trường Sinh lúc trước rời khỏi, bảo Vương Thái tiếp nhận vị trí của Vương Bình An, lập mộ chôn quần áo và di vật cho Vương Bình An.Linh đường, một cái quan tài bày ở giữa, con cháu Vương Bình An đang khắc khẩu vì gia sản, Vương Bình An quá nhiều con cháu, ở trước mặt tài phú khổng lồ, Vương Thái căn bản không áp chế được, ai cũng muốn chia thêm một ít tài vật.Bọn họ đều nói mình tốt bao nhiêu đối với Vương Bình An, có người thậm chí lấy ra di chúc của Vương Bình An, vì tài sản, anh em ruột tranh nhau mặt đỏ tai hồng, thậm chí muốn đánh nhau to.Thấy một màn như vậy, Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, chuyện của phàm nhân, hắn không muốn nhúng tay quá nhiều, ở đây đều là hậu nhân của hắn, ngả về người nào cũng không tốt.Vương Trường Sinh không muốn nhúng tay, Uông Như Yên lại không nhìn nổi nữa.Nàng hiện ra thân hình, một luồng linh áp mạnh mẽ lao ra từ trên người nàng, thổi quét ra xung quanh, toàn bộ phàm nhân trong linh đường hai chân mềm nhũn, không hẹn mà cùng quỳ xuống.“Bình An qua đời, thi cốt nó chưa lạnh, các ngươi đã muốn chia gia sản, vì một chút tiền tài, anh em ruột tranh nhau mặt đỏ tía tai, các ngươi là muốn để nó sau khi chết cũng không an bình sao? Các ngươi thật sự là hiếu tử hiền tôn của Bình An.”Uông Như Yên lạnh lùng nói, nàng phải làm chút gì đó cho Vương Bình An, trong lòng mới dễ chịu.Không có ai quan tâm xử lý hậu sự của Vương Bình An như thế nào, đám hiếu tử hiền tôn này muốn chia gia sản, vì chia thêm một ít tài vật, làm giả di chúc, nhục mạ thúc phụ, anh em ruột tranh nhau mặt đỏ tai hồng, thậm chí muốn đánh nhau to, nếu không phải những người này đều là hậu nhân của mình, Uông Như Yên đã lập tức diệt bọn họ, trút giận cho Vương Bình An.Mọi người ở đây nhìn nhau, bọn họ không biết thân phận của Uông Như Yên, nhưng bọn họ có thể xác định, Uông Như Yên là người tu tiên, rất có thể là mẫu thân của Vương Bình An, nếu là người khác, chưa chắc sẽ phẫn nộ như vậy.Vương Trường Sinh cũng triệt hồi ẩn thân thuật, hiện ra thân hình.
Hắn nhìn về phía Vương Thái, nhíu mày nói:“Vương Thái, ta lúc trước không phải bảo ngươi tiếp quản vị trí của Bình An, quản tốt cái nhà này sao?”Hắn vốn tưởng phát lời, Vương Thái có thể quản lý tốt cái nhà này, bây giờ xem ra, hắn đã đánh giá thấp sức dụ hoặc của tài phú đối với phàm nhân.
Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu hắn không còn nữa, tu sĩ Vương gia có thể vì tranh đoạt thứ hắn lưu lại, khắc khẩu không thôi, thậm chí đánh nhau to hay không?Vương Trường Sinh không phải là buồn lo vô cớ, khả năng này rất lớn.
Phàm nhân có tài phú, mới có thể sống tốt hơn.
Người tu tiên có tài nguyên tu tiên, mới có thể đi xa hơn ở tiên đồ, hai bên không có khác biệt lớn bao nhiêu, dù sao tiên từ phàm mà ra.Vương Thái tiến lên hai bước, mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Bẩm tiên sư đại nhân, thất ca, cửu ca, thập nhất cô, thập ngũ cô bọn họ đều không phục ta, bọn họ tính chia hết sản nghiệp phụ thân vất vả tích góp, cầu tiên sư đại nhân làm chủ.”“Tiên sư đại nhân, ngài đừng nghe hắn nói bậy, là hắn muốn tiếp nhận toàn bộ sản nghiệp của phụ thân, còn muốn đuổi chúng ta đi, chúng ta lúc này mới không phục hắn.”Uông Như Yên khoát tay, phân phó: “Được rồi, ta mặc kệ các ngươi ai đúng ai sai, Vương Thái tiếp nhận cái nhà này, tài vật Bình An lưu lại, bất cứ con cháu nào cũng có phần.
Việc cấp bách bây giờ, là xử lý hậu sự của Bình An, chọn cho nó một ngôi mộ tốt.”“Vâng vâng vâng, chúng ta nhất định làm theo.”“Dẫn ta đi chỗ ở của Bình An, lập tức xử lý hậu sự của Bình An.”Vương Thái liên tục đáp ứng, tự mình đưa Uông Như Yên cùng Vương Trường Sinh tới chỗ ở của Vương Bình An, biết điều lui xuống.Uông Như Yên ở trong thư phòng tìm được rất nhiều tập thơ bức chữ Vương Bình An lưu lại, nội dung không phải hướng tới tu tiên chính là cảm động và nhớ nhung ân đức cha mẹ.Nhìn thấy những nội dung này, vành mắt Uông Như Yên đỏ lên, nước mắt một lần nữa làm ướt gò má của nàng.Nàng cùng Vương Trường Sinh ở chỗ ở của Vương Bình An một đêm, đám người Vương Thái không dám tới gần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...