Nói thật, bọn họ không phải nhân tuyển tốt nhất, Vương Thanh Sơn mới là nhân tuyển tốt nhất, nhưng Vương Thanh Sơn tiếng tăm quá vang dội, lúc này để Vương Thanh Sơn rời khỏi gia tộc, có một loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nhỡ đâu người Cửu U tông đang âm thầm theo dõi Vương gia, không thể nghi ngờ là nói cho người Cửu U tông, Vương gia có vấn đề.
Bởi vậy, Vương gia cần giống như trước kia, nên làm gì cứ làm cái đó.
Đương nhiên, không thể để bọn họ rời khỏi lúc này, gia tộc sẽ bồi dưỡng bọn họ một đoạn thời gian, chờ bọn họ nắm giữ một tay nghề lại để bọn họ rời khỏi.
Để bọn họ tới Nam Hải, là vì giữ lại huyết mạch, để lại một đường lui cho gia tộc, nắm giữ một nghề tinh thông, có thể tiếp tục sinh tồn tốt hơn.
“Đúng rồi, Thanh Kỳ luyện chế ra Trúc Cơ Đan chưa?”Nếu là Vương gia có thể luyện chế Trúc Cơ Đan, gia tộc có thể bồi dưỡng thêm mấy tu sĩ Trúc Cơ, phân tán đến nơi khác, trứng không thể đặt hết ở trong một cái giỏ.
Ngoài ra, Vương gia cũng phái người tới thế tục giới, tìm kiếm trẻ con có được linh căn, dạy bọn họ tu luyện, làm lực lượng trong bóng tối của gia tộc.
Nói thật, lấy tài lực trước mắt của Vương gia, đừng nói nuôi dưỡng Vương Trường Sinh, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, cũng không nuôi nổi.
Vương Trường Sinh còn tốt, có thể tự cấp tự túc, tộc nhân Trúc Cơ kỳ nắm giữ một nghề tinh thông quá ít, cái này cũng không phải trọng điểm, Ngụy quốc tài nguyên tu tiên vốn đã không nhiều, đều là nắm giữ ở trên tay năm tông phái Ngụy quốc, Vương gia không được chia bao nhiêu nước béo.
Phái tộc nhân ra ngoài đi Nam Hải, thứ nhất là để lại một đường lui cho gia tộc, cũng là đánh trận đầu cho gia tộc tương lai tới Nam Hải.
“Đúng rồi, cửu thúc, Thiên Kỳ tu luyện rất khắc khổ, đã tu luyện đến Luyện Khí tầng năm, ở trong tộc nhân bối phận chữ Thiên, tốc độ tu luyện của con bé là nhanh nhất.
”“Con bé này tu luyện quả thật khắc khổ, nó rất có lòng hiếu thảo, qua mỗi một đoạn thời gian đều sẽ tới thỉnh an ta.
”Vương Trường Nguyệt cười nói.
Vương Thiên Kỳ là cháu nội gái của Vương Bình An, chắt gái của Vương Trường Sinh, luôn ở chỗ Vương Trường Sinh tu luyện, đám người Vương Thanh Thiến, Vương Thanh Chí, Vương Trường Nguyệt chiếu cố nàng không ít.
Vương Thiên Kỳ tu luyện cũng tương đối khắc khổ, không đến mười tám tuổi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng sáu, phương diện này có cá nhân nàng cố gắng, cũng có đồng tộc giúp.
“Là đứa nhỏ tốt, nó cảm thấy hứng thú đối với một môn kỹ nghệ nào?”“Nó không học bất cứ kỹ nghệ nào, nói là muốn chuyên tâm tu luyện, chờ sau khi Trúc Cơ lại học không muộn.
”Vương Trường Sinh kinh ngạc cười, âm thầm gật đầu.
“Cửu thúc, có phải xảy ra việc gì lớn hay không?”Vương Thanh Khải thật cẩn thận hỏi, nếu là đi trình tự bình thường, năm tộc nhân kia sẽ không nhanh như vậy đạt được Trúc Cơ Đan, chỉ có thời kì phi thường mới có thể như vậy.
“Không xảy ra chuyện gì, ta chỉ là muốn bồi dưỡng thêm mấy tu sĩ Trúc Cơ, làm chuẩn bị cho gia tộc tương lai tới Nam Hải phát triển, không có việc gì nữa, ngươi đi xuống trước đi!”“Vâng, cửu thúc.
”Vương Thanh Khải vâng dạ, xoay người rời khỏi.
Truyền tống trận lập tại chỗ ở của Vương Trường Nguyệt, tương đối kín đáo.
“Muội muội, muội gần đây nếu không có việc gì, thì truyền tống qua, để hắn dạy muội trận pháp chi đạo, học một chút thủ đoạn bày trận, nhưng muộn phải khởi động trận pháp trong tòa nhà, đừng để người ta phát hiện truyền tống trận tồn tại.
”Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng dặn dò.
“Biết rồi, muội biết nặng nhẹ.
Đúng rồi, ca, đám người tẩu tử còn chưa trở về sao? Bọn họ cũng đã rời khỏi bảy tám năm rồi, không có gì nguy hiểm chứ!”“Tẩu tử muội cần hóa giải bình cảnh, về phần khi nào trở về, ta cũng không nói chính xác.
Được rồi, ta đi về trước.
”Vương Trường Sinh bước nhanh tới mật thất chỗ truyền tống trận, đứng ở trên truyền tống trận, đánh lên một đạo pháp quyết, một mảng hào quang sáng lên, bao phủ bóng người hắn.
Hắn chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, chợt xuất hiện ở trong tầng hầm ngầm, Diệp Lâm còn ở lại trong trận pháp, vẻ mặt lạnh nhạt.
“Có giấy bút hay không? Cho ta một ít giấy bút, ngọc giản cũng được.
”Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, nói: “Ngươi cần mấy thứ đó làm chi?”“Nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, thôi diễn trận pháp, thay đổi trận pháp, mấy thứ này không có khả năng tất cả tính toán ra trong đầu, cần thôi diễn nhiều lần, trận văn, trận đồ, trận bàn, dựa vào đầu óc nghĩ không ra nhiều loại như vậy.
”“Thôi diễn trận pháp ta từng nghe nói, chỉ dựa vào thôi diễn có thể nghiên cứu ra trận pháp mới? Cái này không thực tế nhỉ!”Vương Trường Sinh mặt đầy nghi hoặc.
“Đây là tất nhiên, cần nhiều lần thí nghiệm mới được, vấn đề là, ngươi cho ta tài liệu sao? Ngươi sẽ tin tưởng ta sao?”Vương Trường Sinh trầm ngâm một lát, truyền tống trở về, bảo Vương Trường Nguyệt đi lấy đến một đống giấy bút, truyền tống trở về.
Hắn lấy ra trận bàn màu vàng, đánh lên một đạo pháp quyết, màn hào quang màu vàng che kín Diệp Lâm biến mất.
“Đây là thứ ngươi cần, hy vọng ngươi đừng giở trò.
”Giấy bút đều là tài liệu bình thường, không có chút linh khí nào, nghĩ hẳn gã cũng không giở được trò gì, nhưng cách làm ổn thỏa nhất, vẫn là mua một bộ trận pháp bậc ba vây khốn Diệp Lâm.
Sau khi cho Diệp Lâm giấy bút, Vương Trường Sinh đánh một đạo pháp quyết lên trận bàn, một màn hào quang màu vàng nhạt lập tức hiện ra, bao phủ Diệp Lâm.
Về tới mặt đất, Vương Trường Sinh lấy ra tài liệu luyện khí, chuẩn bị luyện chế pháp bảo sơ hình.
Chờ hắn có thể thuần thục luyện chế ra pháp bảo, lại luyện chế pháp bảo.
Hắn ném một khối linh trúc màu xanh đến giữa không trung, mở mồm phun ra một luồng đan hỏa màu lam, bao vây lấy linh trúc màu xanh.
Hắn tính luyện chế một món pháp bảo sơ hình loại phi kiếm, nếu là luyện chế thành công, thì cho Vương Thanh Sơn sử dụng.
Bắc Cương, dãy núi Hỏa Phượng.
Mật thất nào đó, Vương Minh Nhân ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, trước người bày một cái bình sứ màu đỏ cùng một trái linh quả màu vàng, linh quả tản mát ra từng đợt hương thơm mê người.
Mật thất xây ở trên một ngọn núi lửa đã tắt, dưới lòng đất có một địa hỏa linh mạch bậc hai thượng phẩm, mật thất bày ra trận pháp bậc hai thượng phẩm Tam Dương Trận, nâng cao nồng độ hỏa linh khí.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...