Thanh Liên Chi Đỉnh Bản Dịch


“Đệ có thể nghĩ như vậy, không còn gì tốt hơn, nhìn trúng cô nương nhà ai? Ta phái người cầu thân cho đệ.”Vương Trường Hào mỉm cười, nói: “Cửu ca, cảm tạ, đệ trước mắt còn chưa có nữ tử nào nhìn trúng, nếu có, đệ nhất định nói cho huynh.”“Được, đến lúc đó, ta tự mình chủ trì hôn sự cho đệ, huynh trưởng như cha, đây là điều ta nên làm.”Vương Trường Hào mấy năm nay luôn săn giết yêu thú, sáng tạo lượng lớn lợi ích cho gia tộc, trong tộc nhân bối phận chữ Trường, Vương Trường Sinh và Vương Trường Hào khá thân cận, tộc nhân khác bối phận chữ Trường, Vương Trường Sinh với bọn họ ngay cả nói cũng không nói được mấy câu, bối phận chữ Trường cá biệt ngay cả mặt Vương Trường Sinh cũng chưa từng thấy.


Không có cách nào cả, con cháu của Vương Diệu Long quá nhiều, bối phận chữ Trường trong tộc, đều là cháu nội của Vương Diệu Long.Non nửa canh giờ sau, Vương Trường Sinh về tới chỗ ở.Đi vào mật thất bế quan, hắn lập tức lấy ra túi linh thú, thả ra Phệ Hồn Kim Thiền.Phệ Hồn Kim Thiền đã là bậc hai hạ phẩm, nhưng nó khá ngoan ngoãn, theo Vương Thanh Linh kể, nàng chưa bao giờ để Phệ Hồn Kim Thiền xuất hiện trước mặt ai, Phệ Hồn Kim Thiền chưa bao giờ cắn nuốt tinh hồn yêu phách, vẫn luôn là Vương Thanh Linh cho nó ăn.Phệ Hồn Kim Thiền phát ra một đợt tiếng kêu quái dị, bốn cái cánh rung lên, bay về phía cửa mật thất.Vương Trường Sinh cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm lớn tinh huyết, lơ lửng ở giữa không trung.Mười ngón tay của hắn bấm quyết không ngừng, đánh mấy đạo pháp quyết vào trong tinh huyết.“Ngưng.”Theo Vương Trường Sinh ra lệnh một tiếng, tinh huyết cuồn cuộn một phen, hóa thành hơn trăm phù văn màu máu huyền ảo, xoay vù vù, hơn trăm phù văn màu máu biến thành một đóa hoa sen màu máu to bằng bàn tay, lóe lên nhập vào trong cơ thể Phệ Hồn Kim Thiền.Vương Trường Sinh cảm giác mình và Phệ Hồn Kim Thiền đã có thêm một loại liên hệ kỳ diệu, loại cảm giác đó, giống như cánh tay của mình.Tâm niệm hắn khẽ động, hạ đạt mệnh lệnh cho Phệ Hồn Kim Thiền, Phệ Hồn Kim Thiền có chút kháng cự, nó từ nhỏ được Vương Thanh Linh chăn nuôi lớn lên, lập tức bảo nó nghe theo mệnh lệnh của Vương Trường Sinh, nó rất không quen.Vương Trường Sinh thúc giục pháp quyết, ngoài thân Phệ Hồn Kim Thiền hiện ra một ít phù văn màu máu, mơ hồ tạo thành một đóa hoa sen màu máu.Phệ Hồn Kim Thiền phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, bốn cái cánh vỗ không ngừng.Nó tựa như đã hiểu cái gì, ngoan ngoãn bay về phía Vương Trường Sinh, loại cảm giác thống khổ kia mới biến mất.Vương Trường Sinh cưng chiều xoa đầu nó, lấy ra một cây hoa nhỏ màu đen dài cả thước, đút cho Phệ Hồn Kim Thiền.Cây gậy và củ cà rốt, hắn tin tưởng mình rất nhanh có thể đạt được tín nhiệm của Phệ Hồn Kim Thiền.Sau khi ăn hết đóa hoa nhỏ màu đen, Phệ Hồn Kim Thiền thân cận với Vương Trường Sinh hơn rất nhiều.Vẻ mặt Vương Trường Sinh hơi thay đổi, tay phải vẫy một cái, một luồng hào quang màu vàng từ linh thú châu trên tay bay ra, chính là Song Đồng Thử.Nó ngửi được mùi linh dược, nhanh chóng bò đến trong lòng Vương Trường Sinh, cái đuôi vung vẩy qua lại, tỏ ra cực kỳ hưng phấn.Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Chỉ cái mũi của ngươi thính, quỷ tham ăn.”Vương Trường Sinh lấy ra một trái cây hình trứng màu xanh, đút cho Song Đồng Thử.Song Đồng Thử chỉ nháy mắt, đã ăn hết trái cây màu xanh, chạy lung tung ở chung quanh mật thất.Trêu chọc chốc lát, Vương Trường Sinh thu chúng nó về linh thú châu, khoanh chân ngồi xuống, ngồi thiền điều tức.Hôm sau, Vương Trường Sinh triệu kiến Triệu Chính, nói chuyện với Triệu Chính một lát.Vẻ mặt Triệu Chính có chút khẩn trương, nhưng nói năng khéo léo, cũng chưa kinh hoảng thất thố.Qua một phen nói chuyện với nhau, Vương Trường Sinh khá hài lòng đối với người con rể tương lai này.“Triệu tiểu hữu, tuổi của ngươi không nhỏ nữa, sao còn chưa tìm một vị bạn lữ?”Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.Triệu Chính nhìn Vương Thanh Thiến vẻ mặt thẹn thùng, trong lòng có tính toán, đứng dậy, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, nghiêm mặt nói: “Vương tiên tử biết nghĩ cho người khác, dịu dàng săn sóc, vãn bối hâm mộ không thôi, xin tiền bối thành toàn.”Vương Trường Sinh mỉm cười, nói: “Ta chỉ một đứa con gái như vậy, ta sẽ không để nó gả ra ngoài, ngươi đồng ý ở rể hay không?”“Vãn bối đồng ý, nhưng vãn bối hy vọng, có một đứa con có thể họ Triệu, như vậy vãn bối cũng dễ ăn nói với song thân dưới suối vàng.”Sắc mặt Vương Trường Sinh ngưng trọng, nghiêm khắc nói: “Nếu là ta không đáp ứng thì sao! Ngươi sẽ như thế nào?”“Dưa hái xanh không ngọt, vãn bối tuy là một tán tu, vẫn là có cốt khí, nếu là tiền bối không đáp ứng, vãn bối sẽ cố gắng để tiền bối đáp ứng, nếu tiền bối thật sự không chịu đáp ứng, chỉ có thể nói vãn bối và Vương tiên tử hữu duyên vô phận.”Vương Thanh Thiến lộ vẻ mặt không vui, câu trả lời này của Triệu Chính, nàng rất không thích.Vương Trường Sinh cười nhạt, nói: “Người trẻ tuổi có cốt khí là chuyện tốt, nhưng cũng phải xem khi nào.”“Trăm điều thiện hiếu thảo đứng đầu, nếu không có song thân, vãn bối cũng sẽ không có hôm nay.

Vì tiền đồ cá nhân, quên tổ phản tông, loại chuyện này, vãn bối tuyệt đối không làm được, cũng sẽ không làm như vậy.”Triệu Chính nghiêm mặt nói, vẻ mặt nghiêm túc.Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Hạng quên cả tổ tông, đừng hòng làm con rể lão phu, hôn sự này, lão phu đồng ý.

Mẹ của Thanh Thiến đang bế quan tu luyện, chờ mẹ nó xuất quan, lão phu lại chủ trì hôn sự cho các ngươi.


Triệu tiểu hữu, ngươi tạm thời ở lại Thanh Liên sơn trang, như thế nào?”Triệu Chính lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Đa tạ ý tốt của Vương tiền bối, thế này không ổn, vãn bối chưa kết làm song tu đạo lữ với Vương tiên tử, lấy danh nghĩa bạn bè ở lâu Thanh Liên sơn trang, thanh danh cũng không dễ nghe, vãn bối cũng không phải một loại người như thế, nhỡ đâu mẫu thân của Vương tiên tử bế quan mười mấy năm, vãn bối không lẽ ở Thanh Liên sơn trang mười mấy năm.

Vãn bối có tay có chân, có thể tự lực cánh sinh.”Nghe xong lời này, mặt Vương Trường Sinh lộ vẻ khen ngợi, đứa con rể này rất tốt, giao con gái cho Triệu Chính, Vương Trường Sinh yên tâm.“Đã như vậy, ngươi cứ rời khỏi Thanh Liên sơn trang đi! Gần đây có tà tu thường lui tới, cẩn thận một chút, tốt nhất đừng chạy lung tung khắp nơi.”“Vãn bối rõ, đa tạ Vương tiền bối nhắc nhở.


Vương tiên tử, tạm biệt ở đây, ta đi trước.”Vương Thanh Thiến gật gật đầu, quan tâm nói: “Triệu lang, ngươi trên đường cẩn thận.”Triệu Chính đáp ứng, cúi người hành lễ với Vương Trường Sinh, xoay người rời khỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui