Sau khi Vương Trường Sinh Kết Đan, Vương gia không thích hợp dùng Vương gia bảo cái tên này nữa, tuy tu sĩ trong tộc quả thật là ở trong một tòa thành, Vương gia bảo cái tên này, không có khí thế.Vương Trường Sinh đổi tên Thanh Liên sơn trang.
Hắn từng du lịch nhiều nước, gia tộc tu tiên có tu sĩ Kết Đan tọa trấn, đa số lấy sơn trang đặt tên, ví dụ như Kim Đan gia tộc Dương gia của Việt quốc, đối ngoại được xưng Tử Nguyệt sơn trang.Trừ những thứ này, Vương Trường Sinh còn tổ chức tộc nhân biên soạn tộc sử, tộc nhân lập công huân trọng đại cho gia tộc, đều nên ghi lại vào sổ sách, tộc nhân quên mình vì gia tộc, cũng nên ghi lại.
Các tộc nhân đặt trụ cột cho gia tộc phát triển, đáng giá toàn bộ tộc nhân Vương gia ghi khắc.Ngoài ra, tộc nhân vi phạm pháp lệnh, trộm gian dùng mánh lới, cũng cần ghi lại, để cho hậu nhân dẫn làm cảnh báo.Tộc nhân Vương gia bắt đầu học tập tri thức tu tiên, nên học tập tộc sử trước, để bọn họ quý trọng cuộc sống hôm nay, ghi khắc tộc nhân đặt trụ cột cho gia tộc phát triển, cũng là vì bồi dưỡng cảm giác vinh dự tập thể của bọn họ.Sau khi sửa đổi chế độ, Vương Trường Sinh dẫn theo các cao tầng tới từ đường.Trên bàn thờ đặt mấy trăm bài vị, khác với thế tục giới là, bài vị nữ tộc nhân cũng xuất hiện ở đây, trong đó còn có Vương Minh Mai ngũ cô của Vương Trường Sinh.Vương Minh Mai ngày xưa vì tình tổn thương, cả đời không lấy chồng, trước khi mất là một vị luyện khí sư cùng chế khôi sư bậc một thượng phẩm, Vương Trường Hoán và Vương Thanh Thiến đều là nàng cầm tay dạy dỗ, Vương Trường Sinh chỉ là chỉ điểm thêm chút.Ánh mắt Vương Trường Sinh lướt qua trên những bài vị, mặt lộ vẻ hồi ức, chính là những tộc nhân này đặt trụ cột cho gia tộc phát triển, Vương gia mới có cục diện hôm nay.Hắn hít sâu một hơi, lấy ra đàn hương châm lửa, cắm ở trong lư hương.Vương Thanh Chí tự mình bưng đồ cúng, lần lượt đặt tới trên bàn thờ.Vẻ mặt Vương Trường Sinh cung kính, hướng về phía bài vị tổ tiên quỳ xuống, đám người Vương Thanh Chí cũng quỳ xuống theo.Vương gia lập tộc hơn bảy trăm năm, tính từ Vương Thiên Cương, Vương Trường Sinh là đời thứ năm.“Cháu năm đời Vương Trường Sinh dẫn dắt tộc nhân lễ bái các thế hệ tổ tiên, nhớ lại ân đức tổ tiên, trọn đời không quên; Kế thừa cơ nghiệp tổ tiên, nối nghiệp có người, cẩn bị thanh chước thứ tu, tế cáo liệt tổ liệt tông: Tằng thái công từ Nam Hải chuyển nhà đến Đông Hoang Tống quốc Ninh Châu Thanh Liên sơn, đến nay đã hơn bảy trăm năm, cắm rễ đâm chồi, ấm trạch đời sau, con cháu đời sau không lúc nào quên phúc trạch tổ tiên bảo hộ, cảm kích tiền bối nuôi nấng dạy bảo, nhận được tổ tông phù hộ, mùa đông năm Nhâm Mậu Đông Hoang công nguyên, cháu năm đời Vương Trường Sinh Kết Đan thành công, Thanh Liên Vương gia ta, từ nay về sau chính là Kim Đan gia tộc rồi.Khẩn cầu liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, phù hộ tộc ta, Vương thị càng hưng, đồng bào hậu duệ, sẽ đồng tâm đồng đức, dắt tay đoàn kết, mưu cầu chấn hưng, nguy nga đứng trong cánh rừng gia tộc tu tiên.”Vương Trường Sinh lấy ra văn tế viết sẵn, lớn tiếng đọc, sau đó dập đầu ba cái.“Khẩn cầu liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, phù hộ tộc ta, Vương thị càng hưng.”Đám người Vương Thanh Chí trăm miệng một lời, cũng dập đầu theo ba cái, vẻ mặt mỗi người đều cực kỳ cung kính.Nhân tộc khai phá Đông Hoang đã ba ngàn tám trăm bốn mươi bốn năm, Vương Trường Sinh hai năm trước Kết Đan, dựa theo phép tính kỷ niên, chính là năm công nguyên Nhâm Mậu.Tế bái xong tổ tiên, đám người Vương Trường Sinh dời bước phòng khách, ăn cơm uống rượu.Ăn uống no đủ, mọi người lục tục rời đi, việc ai người đó làm.Vương Thanh Viễn đến chỗ ở của Vương Trường Sinh, báo cáo tình huống tiền biếu.“Cửu thúc, trải qua bước đầu nhắm chừng, quà mừng của khách, giá trị hơn mười một vạn bảy ngàn khối linh thạch, giá trị cao nhất là Trúc Cơ Đan cùng hai bình Tử Ngọc Linh Thủy, đây là danh sách.”Vương Thanh Viễn lấy ra một quyển sổ sách, hai tay đưa cho Vương Trường Sinh.Vương Trường Sinh tùy ý đọc vài tờ, liền khép sổ sách lại, hỏi: “Bình An bây giờ như thế nào?”Hắn luôn nhớ đứa con thứ ba Vương Bình An, Vương Thanh Viễn luôn phụ trách chiếu cố Vương Bình An, hắn hiểu nhất tình huống của Vương Bình An.“Nhờ hồng phúc cửu thúc, hắn vẫn rất ổn, nay có một vợ bốn người thiếp, con cháu hắn đều không có linh căn, hai tiểu thiếp đã mang thai.”Nghe xong lời này, trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra biểu cảm thất vọng, hắn còn hy vọng Vương Bình sinh ra con nối dõi có được linh căn, hắn còn nuôi ở bên người.“Cửu thúc, không bằng đưa đám người Bình An về đây đi! Thêm mấy người mà thôi.”Vương Thanh Viễn đề nghị.Vương Trường Sinh lắc lắc đầu, nói: “Tiên phàm có khác biệt, mà thôi, nó có thể bình an sống cả đời, ta an tâm rồi.”Hắn bây giờ là người dẫn đầu gia tộc, mỗi tiếng nói cử động đều chịu chú ý, hắn tự nhiên cần làm gương tốt.
Hắn có thể nuôi Vương Bình An ở bên người, hậu nhân của tộc nhân khác xuất hiện phàm nhân, có phải cũng muốn nuôi ở bên người hay không? Phàm nhân và người tu tiên ở lẫn cùng một chỗ, bất lợi cho gia tộc phát triển, đây là nhận thức chung của tu tiên giới.Đại đạo vô tình, Vương Trường Sinh về sau con cháu sẽ càng ngày càng nhiều, hắn không có khả năng giữ toàn bộ con cháu ở bên người, không có khả năng giúp bọn họ Trúc Cơ hết.
Vương gia không phải Vương gia của một mình hắn, hắn là người dẫn đầu gia tộc, rất nhiều việc cần làm gương tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn.Vương Trường Sinh hỏi một lần cuộc sống hằng ngày của Vương Bình An, Vương Thanh Viễn báo theo sự thật.“Thanh Viễn, vất vả cháu rồi, tình huống gia tộc cháu cũng hiểu biết, cháu quản lý tài vụ gia tộc, quyền cao chức trọng, nhưng cháu không có công lớn, muốn đạt được linh vật Trúc Cơ, vẫn là tương đối khó.”Vương Thanh Viễn cười khổ một tiếng, nói: “Cháu tự mình hiểu lấy, điểm công đức cháu tích góp sẽ để lại cho Thu Chính, hy vọng nó có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ.”Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hưởng bóng mát, tuổi hắn đã lớn, còn chưa tích góp được đủ điểm công đức đổi linh vật Trúc Cơ.
Sau khi có con, tâm tư tiến vào Trúc Cơ kỳ của hắn cũng phai nhạt một chút, trọng tâm cuộc sống chậm rãi chuyển dời đến trên thân con trai, hắn cùng thê tử cố gắng làm việc, tích góp điểm công đức, khẳng định là để lại cho con, hy vọng con đi xa hơn ở trên con đường tu tiên.Có con mới hiểu lòng cha mẹ.Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, cháu cũng đừng quá quan tâm, Thu Chính nếu là có được linh căn, ta sẽ để cho Thanh Thiến dạy nó luyện khí, nắm giữ một nghề, mới có thể đi xa hơn trên đường tu tiên.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...