“Ta cảm thấy phải sửa lại quy củ mới được, tộc nhân có tay nghề đặc thù, ví dụ như nhân tài phương diện chế phù, luyện khí, luyện đan cùng trận pháp, sau khi tu luyện đến Luyện Khí tầng chín, có thể hướng trong tộc xin Trúc Cơ Đan, sau khi tu sĩ Trúc Cơ trong tộc thảo luận, đa số người đồng ý có thể phát Trúc Cơ Đan, trái lại không cho Trúc Cơ Đan.
Gia tộc phải mạnh lên, số lượng tu sĩ Trúc Cơ là một tiêu chuẩn cân nhắc một gia tộc mạnh yếu, nhưng nào có nhiều công lớn như vậy.
Lấy Thanh Vân cùng Thanh Kỳ làm ví dụ, bọn họ phân biệt sở trường chế phù cùng luyện đan, bọn họ làm việc cho gia tộc mấy chục năm, sáng tạo tài phú mấy vạn linh thạch, nếu không cho bọn họ Trúc Cơ Đan, chẳng phải là lạnh lòng bọn họ? Về sau ai còn sẽ dụng tâm làm việc thay gia tộc.”Uông Như Yên đề nghị.Vấn đề này, nàng và Vương Trường Sinh từng thảo luận, bọn họ cảm thấy, cần thay đổi yêu cầu phát Trúc Cơ Đan của gia tộc, một mặt, như vậy quả thật bất lợi cho gia tộc phát triển, một mặt khác, cũng là trải đường cho con cái của bọn họ, bọn họ cống hiến nhiều như vậy cho gia tộc, con cái bọn họ không thể đạt được Trúc Cơ Đan, thật sự nói không xuôi.Không có chiến sự, rất khó lập công lớn.Thay đổi quy định của gia tộc, cần mọi người cùng nhau thảo luận quyết định, gia tộc không phải của vợ chồng hai người bọn họ, mà là của mọi người.
“Ta đồng ý, đề nghị này của tẩu tử không tệ, giống Thanh Kỳ cùng Thanh Vân loại tộc nhân này, bọn họ sáng tạo cho gia tộc không ít tài phú, lý ra nên giúp bọn họ tiến vào Trúc Cơ kỳ, để sáng tạo càng nhiều lợi nhuận hơn.
Nếu để bọn họ chết già ở Luyện Khí kỳ, gia tộc hao phí lượng lớn linh thạch bồi dưỡng bọn họ, chẳng phải là uổng phí sao?”Vương Trường Nguyệt bày tỏ đồng ý.
Nàng rất rõ, mình có thể đạt được Trúc Cơ Đan, trình độ rất lớn là vì anh trai cùng chị dâu của mình, có tộc nhân từng lén nói nhảm về nàng, nàng rất muốn phản bác, nhưng người khác nói là sự thật, dựa theo quy định trước mắt của gia tộc, nàng rất khó đạt được Trúc Cơ Đan.Sáu người thảo luận hơn một canh giờ, nhất trí đồng ý thay đổi quy định, ở dưới đề nghị của Uông Như Yên, Vương gia noi theo Uông gia, tộc nhân làm mỗi một việc cho gia tộc, đều có thể đạt được điểm cống hiến nhất định, tích tiểu thành đại, có thể điều động sự nhiệt tình làm việc của tộc nhân.Bàn bạc xong, bốn người bọn Vương Minh Giang liền rời khỏi Vương gia bảo, đi thẳng đến Sở quốc.Vương gia xây dựng một sân bãi, chuyên môn dùng để chăn nuôi linh thú, sân bãi đặt tên là Linh Thú viện.Vương gia trước mắt thuần dưỡng hai mươi bảy con Thanh Lân Mã, đều là linh mã bậc một, đều do Vương Minh Ngạn chiếu cố.Vương Minh Ngạn đang cho Thanh Lân Mã ăn, trên đất trống, một cô bé áo sam màu xanh mi thanh mục tú cầm bàn chải ngựa, trông rất ra dáng vệ sinh thân thể cho một con Thanh Lân Mã.“Nhị thập tam thúc công, người nhìn kìa.”Cô bé áo sam màu xanh cười ngọt ngào, chỉ vào Thanh Lân Mã nói.“Thanh Linh, làm không tệ.”Vương Minh Ngạn khen ngợi một câu, cười nói.“Nhị thập tam thúc công, cháu có thể cưỡi Thanh Nhi chạy một lát không?”Vương Thanh Linh mở to mắt, mặt đầy chờ mong.Vương Minh Ngạn lắc lắc đầu, cau mày nói: “Cái này không thể được, cháu quá nhỏ, nếu cháu từ trên lưng ngựa ngã xuống, vậy thì phiền, ta cũng không có cách nào ăn nói với bà nội cháu.”“Sẽ không đâu, Thanh Nhi ngoan như vậy, nó sẽ không hất cháu khỏi lưng ngựa.
Nhị thập tam thúc công, xin người đấy.”Vương Thanh Linh đau khổ khẩn cầu.“Không được chính là không được, ta đang bận đây! Cháu mau trở về đi! Bà nội cháu nếu biết cháu lại chạy tới Linh Thú viện, khẳng định sẽ lại mắng cháu.”“Thanh Linh, cháu thích ở cùng với bọn Thanh Nhi như vậy sao?”Giọng một nam tử cười ha ha chợt vang lên, Vương Trường Sinh đi đến, trên mặt tràn ngập ý cười.Vương Thanh Linh là con gái lớn của Vương Trường Nghị, tam linh căn, khác với đám bạn cùng lứa tuổi, cô bé đặc biệt thích linh thú linh ngư linh trùng linh cầm.Bản thân cô bé nuôi ba con Thanh Ban Kim Lý Ngư (cá chép đốm xanh), hai con Thanh Miết Thú (ba ba xanh), hai con Kê Quan Thú (thú mào gà), một con Tuyết Vân Mãng (mãng xà mây tuyết).
Cô bé mang Tuyết Vân Mãng tới học đường, dọa hỏng bạn cùng lứa tuổi khác, vì sở thích này, bạn cùng lứa tuổi cũng không chơi với cô bé, đương nhiên, cô bé nuôi đều là con thú còn nhỏ.Vương Thanh Linh nhìn thấy Vương Trường Sinh, ánh mắt sáng ngời, bước nhanh chạy đến bên cạnh Vương Trường Sinh, hai tay kéo tay trái Vương Trường Sinh, vẻ mặt chờ mong khẩn cầu: “Cửu thúc, ngài tốt nhất, ngài cho cháu cưỡi Thanh Nhi chạy một lát thôi!”“Con bé này, lần trước mới từ trên lưng Thanh Nhi ngã xuống, nằm trên giường hơn hai tháng, khỏi vết sẹo liền quên đau, còn muốn ngã một lần nữa hay sao?”Vương Trường Sinh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cau mày khiển trách.“Lần trước là bản thân cháu không cầm vững cương ngựa, một lần này cháu cam đoan sẽ không, được không! Cửu thúc.”“Như vậy đi! Ta chạy cùng với cháu.”Vương Thanh Linh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, cháu tự chạy một mình, cháu là muốn thuần phục nó, Tiểu Bạch cũng cũng có thể thuần phục, càng đừng nói nó.”Nó nói, đồng thời nâng tay phải, một con rắn nhỏ màu trắng to bằng cánh tay trẻ con từ trong ống tay áo của nó bò ra, con rắn nhỏ màu trắng quấn quanh ở trên cánh tay của nó, nhìn qua cực kỳ ngoan ngoãn.“Sao cháu lại mang theo Tuyết Vân Mãng ở trên người, nhỡ đâu cắn đồng tộc làm sao bây giờ? Cháu chỉ là Luyện Khí tầng một, chưa chắc khống chế được nó.”Vương Minh Ngạn có chút đau đầu nói, hắn rất thích Vương Thanh Linh đứa cháu gái này, Vương Thanh Linh bởi vì thuần dưỡng linh thú linh trùng, gây ra không ít chuyện.“Sẽ không, Tiểu Bạch đã nhận cháu làm chủ, Tiểu Bạch rất ngoan, sẽ không cắn người lung tung.”“Cháu nuôi nhiều linh thú linh ngư linh cầm như vậy, bản thân còn dư tài nguyên tu luyện? Cháu không cân nhắc cho tương lai của mình sao? Thanh Linh?”Vương Thanh Linh lắc lắc đầu, khuôn mặt nhỏ non nớt tràn đầy sự nghiêm túc: “Tiểu Kim hàng năm đều sẽ sinh một đám Thanh Ban Kim Lý Ngư, Thanh Miết Thú và Kê Quan Thú qua mỗi một đoạn thời gian đều sẽ đẻ trứng, Tuyết Vân Mãng sau khi lớn lên có thể giúp cháu tìm kiếm linh dược, còn có thể bảo vệ cháu, Thanh Nhi là dùng để đi đường, gặp được nguy hiểm có thể đưa cháu chạy trốn.
Cửu thúc, thúc để cháu cưỡi Thanh Nhi chạy một lát thôi! Cũng cũng tắm cho nó hai trăm ba mươi lăm lần rồi, nó khẳng định biết cháu, sẽ không làm cháu ngã.”“Được rồi! Sợ cháu rồi, không cho phép chạy quá nhanh.”“Biết rồi ạ, cửu thúc tốt nhất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...