“Hoàng Phú Quý dựa vào việc đào trộm động phủ của tiền nhân mà sống.
Trước kia cũng đầu cơ trục lợi từ pháp khí đan dược tiền nhân để lại.
Lý Thế Hiền hẳn là không hoài nghi, Hoàng Phú Quý chỉ là một gã tán tu, đột nhiên tiến vào Kim Đan kỳ, rất nhiều người đoán là hắn đã phát hiện được động phủ của cao giai tu sĩ tọa hóa.
Hoàng Phú Quý xuất ra Thanh ngọc đan là hợp tình hợp lý.
Nhưng Hoàng mặt rỗ diễn trò quá thái quá, ở trước mặt công chúng, hô lui Trúc cơ tu sĩ.
Quá không có đầu óc.
Lý Thế Hiền có vì điều này mà hoài nghi hay không?”“Hẳn là sẽ không.
Hoàng Phú Quý có tiếng là bắt nạt kẻ yếu, hắn làm như vậy cũng là phù hợp với tính cách của hắn, xem như bản sắc biểu diễn.
Còn nữa, hắn tu luyện công pháp thuộc tính Thổ.
Nhìn thấy một món pháp bảo sơ hình thuộc tính Thổ, phản ứng kịch liệt một chút cũng không kì quái.
Tuy nói là hắn phát hiện động thủ của cao giai tu sĩ tọa hóa, nhưng ai có thể cam đoan bên trong nhất định có phảp bảo thuộc tính thổ đâu.
Hắn có phản ứng này cũng không kỳ quái.
Nói lại, nếu không phải Phùng phu nhân sẽ ra mặt.
Nếu Hoàng Phú Quý không theo chúng ta hợp tác, cũng không biết Phùng phu nhân cấp Hoàng Phú Quý mê hồn dược gì mà có thể khiến người này ngoan ngoãn nghe lời.”Phùng Nguyệt lạnh nhạt cười nói: “Ta cũng không cho hắn ăn mê hồn dược gì, diễn một tuồng kịch có thể có được một món pháp bảo sơ hình, Hoàng mặt rỗ không đáp ứng mới là lạ.
Nhưng người kia rất nhát gan, đấu giá hội chấm dứt, đã lập tức trốn đi.”“Hắn sẽ không đi mật báo cho Lý Thế Hiền bọn họ chứ? Nếu là như thế, chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc.
Vì để cho Lý Thế Hiền mắc mưu, chúng ta thiết lập tới hai cái bẫy.
Tam giai yêu đan thuộc tính hỏa hắn không mắc mưu, nhưng hắn mua được Thanh ngọc đan, đây là thứ duy nhất có thể không đánh mà giết chết Lý Thế Hiền.”“Hắn không dám, ta đã nói với hắn, nếu việc này tiết lộ ra bên ngoài, Nguỵ quốc chúng ta sẽ liên thủ giết hắn.
Hắn cũng là sợ chúng ta giết người diệt khẩu, nên lúc này mới chuồn mất.
Người này nhát như chuột, luôn luôn ăn mềm sợ cứng.
Hắn và Lý Thế Hiền không có giao tình gì, sẽ không vì Lý Thế Hiền mà đắc tội với chúng ta đâu.
Quan trong nhất là, đấu giá hội chấm dứt.
Hoàng Phú Quý liền rời khỏi, hắn căn bản là không biết Lý Thế Hiền mua được Thanh ngọc đan.Lý Hải Phong sắc mặt lộ vẻ hài lòng nói: “Vậy là tốt rồi, chỉ cần Lý Thế Hiền ăn vào Thanh ngọc đan, không tới năm năm, nhất định độc phát thân vong.
Chúng ta đến thương nghị một chút, khi nào thì tiến công Tống quốc, tiến công từ nơi nào.”Thời gian nửa năm rất nhanh liền trôi qua.Một tòa sân u tĩnh, Vương Trường Sinh, Vương Trường Tinh, Vương Trường Phong,ba huynh đệ ở trong sân uống rượu nói chuyện phiếm."Đại ca, Tam ca, ta chuẩn bị trở về, các ngươi cẩn thận một chút."Vương Trường Sinh vẻ mặt ngưng trọng dặn dò nói.Hắn giúp Vương Trường Phong luyện chế một món trung phẩm pháp khí Viêm hỏa châu.
Vương Trường Phong cung cấp tài liệu vốn có để có thể luyện chế ra được thượng phẩm pháp khí, nhưng Vương Trường Sinh trình độ luyện khí không đủ, nên chỉ có thể luyện chế ra trung phẩm pháp khí.Vương Trường Sinh trong lòng có chút tự trách , nhưng Vương Trường Phong cũng không có trách cứ hắn.
Ngược lại còn an ủi Vương Trường Sinh, khen ngợi trình độ luyện khí của hắn cao.Vương Trường Sinh cảm động rất nhiều, vỗ ngực cam đoan, tương lai nhất định sẽ luyện chế cho Vương Trường Phong một món thượng phẩm pháp khí.“Ta tin đệ, Cửu đệ, sau khi trở về ngươi phải giao thư của Nhị muội cho Nhị bá công.
Để trong tộc chuẩn bị tốt, tốt nhất đem một ít tộc nhân đến Sở quốc.
Cứ như vậy, cho dù chúng ta gặp chuyện không may, còn có thể giữ lại một ít huyết mạch, không đến mức bị người diệt tộc.”Vương Trường Phong đề nghị, giọng điệu có chút trầm trọng.Vương Trường Sinh gật đầu: “Sở Quốc? Ta cũng có suy nghĩ này, ta vẫn là trước tiên mang Thú thổ chân sát trở về, tranh thủ để trong tộc có thêm một vị Trúc cơ tu sĩ.”Cơm no rượu đủ, Vương Trường Sinh từ biệt Vương Trường Phong và Vương Trường Tinh, sau đó rời khỏi Bạch Long cốc.Ra khỏi Bạch Long cốc, tay áo Vương Trường Sinh run lên, hai đạo lam quang từ bên trong ống tay áo bay ra.
Rõ ràng là hai bánh xe tròn màu lam lớn bằng quả dưa hấu, trên mặt có khắc hình trăng rằm.Vương Trường Sinh dùng Lam mông ngọc và nhiều loại tài liệu thuộc tính Thủy luyện chế một món trung phẩm phi hành pháp khí, Lam nguyệt luân.Hắn nhảy lên, bấm niệm pháp quyết, Lam nguyệt luân chở hắn bay lên trời cao, không bao lâu liền biến mất ở phía chân trời.Bách Linh sơn mạch ở phía đông bắc Ngụy quốc.Hắc phong sơn mạch là giao giới giữa Tống quốc và Ngụy quốc, dài liên miên mấy ngàn dặm, thế núi hiểm trở, thảm thực vật rậm rạp.
Cửa của Bách Linh môn chính là ở đây.Một ngọn núi xanh um tươi tốt, trên núi trải rộng những tòa kiến trúc lớn nhỏ không đồng nhất.Tại đỉnh núi, ở bên trong một sơn viện u tĩnh, một cô gái váy vàng ngũ quan thanh tú đứng ở bên trong thạch đình.
Nhìn về phương xa, vẻ mặt u sầu.Ngoại trừ cô gái váy vàng còn có một người nam trung niên khuôn mặt hàm hậu, trên mặt bàn bày ra hai dĩa điểm tâm cùng một bình linh trà.Cô gái váy vàng đương nhiên là Vương Trường Tuyết, nàng đã là có tu vi Luyện khí tầng chín.“Diệp sư huynh, ca ta bọn họ có khỏe không.
Triệu sư thúc không làm gì bọn họ chứ.”Người nam trung niên nhếch miệng cười nói: “Yên tâm đi.
Vương sư muội, Triệu sư thúc không có thương tổn ca của ngươi và những tộc nhân khác.
Chỉ cần ngươi thành thật ở lại đây, bọn họ sẽ không có việc gì.”“Diệp sư huynh, ta thật sự không biết vì sao mà Triệu sư thúc phải để cho ta viết thư cho người trong tộc.
Hy vọng gia tộc sẽ không vì ta mà gặp điều không may.”Vương Trường Tuyết cười khổ, miệng đầy cay đắng.“Vương sư muội, ngươi lo lắng nhiều rồi.
Triệu sư thúc bọn họ không có ý khác.
Nếu muốn hại ngươi, cũng sẽ không cho ngươi nhập môn.” Người nam trung niên an ủi nói, hắn nhìn thấy vẻ mặt u sầu của Vương Trường Tuyết, hơi do dự nói tiếp: “Vương sư muội, không chừng vài năm nữa ngươi có thể về nhà, ngươi không cần lo lắng.”Vương Trường Tuyết đôi mắt sáng ngời, truy hỏi: “Diệp sư huynh, ý của ngươi là, không tới vài năm nữa thì khai chiến rồi?”“Ta chưa nói cái gì.
Vương sư muội, ngươi đừng làm khó cho ta.
Ta chỉ có thể nói với ngươi là không chừng vài năm nữa, ngươi có thể về nhà.
Ngươi vẫn là an tâm tu luyện đi.
Không cần phải tự thêm phiền não.”Vương Trường Tuyết nhẹ thở ra một hơi, cảm kích nói: “Đa tạ, Diệp sư huynh, ta biết phải làm thế nào.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...