Lưu Cận nhướng mày nói: “Trần sư đệ, Vương sư điệt hưu Trần sư điệt, trong lòng ngươi đã có oán khí, lão phu có thể lý giải.
Nhưng mà đề cử Thái Nhất ngũ kiệt đây là chuyện đại sự nhất của bản tông, ngươi sao lại có thể hành động theo cảm tình? Không đề cử bọn họ, chẳng lẽ đề cử hậu nhân của ngươi sao?”
Trần Hải Tân cười lạnh một tiếng nói: “Bản tông trên lịch sử cũng không phải không xuất hiện qua sự tình này, đây là một vết xe đổ.
Sự tình Mộ Dung thế gia ở Nam Hải, các ngươi hẳn là có nghe nói qua.
Vương gia ở Nam Hải dựa vào Vạn Kiếm môn, số lượng Nguyên anh tu sĩ sẽ lục tục gia tăng.
Một khi bản tông gặp phải đại nạn, Vương gia rất có khả năng thâu tóm bản tông.
Muốn làm cho bọn họ trúng cử là không thể được.
Vương Thanh Sơn hẳn phải chết, thanh liên tiên lữ hẳn là phải chết một người.
Tương nhi lòng dạ hẹp hòi, dễ dàng công khí tư tâm, nàng không tư cách trúng Thái Nhất ngũ kiệt.”
“Đương nhiên, các ngươi cho rằng lão phu nói không có đạo lý, có thể cho Vương sư điệt trúng cửa Thái Nhất ngũ kiệt.
Nếu thật sự xuất hiện tình huống lão phu nói, các ngươi có mặt mũi nào đối mặt với Tứ Qúy tổ sư? Dù sao lão phu xuất từ công tâm, cũng không phải là bởi vì Vương sư điệt hưu Tương Nhi nên mới nói như vậy.
Lão phu làm người như thến ào, các vị sư huynh sư tỷ hẳn là cũng rõ ràng.”
Trương Triển Phong nhíu mày, nhìn về phía Tiêu Diêu Kiếm Tôn hỏi: “Diệp sư đệ, suy nghĩ của ngươi đâu?”
Tiêu Diêu Kiếm Tôn trầm ngâm nửa ngày nói: “Trần sư đệ làm việc công bằng, hắn nói không phải là không có đạo lý, nhưng Vương sư điệt lập hạ công lao không nhỏ, không cho bọn họ trúng cử, phải có một lý do thích hợp.”
Tông môn là từ một tay hắn bồi dưỡng ra nên đương nhiên cũng nên vì tông môn suy xét.
Trương Triển Phong nhìn về phía đám người Mạnh Thiên Chính hỏi: “Mạnh sư đệ, nói ý kiến các ngươi.”
Mạnh Thiên Chính do dư một lát nói: “Ta đồng ý với cái nhìn của Trần sư huynh.
Đệ tử ký danh của Diệp sư huynh tình nguyện ở lại gia tộc, cũng không muốn gia nhập tông môn, có thể thấy được lòng trung thành của hắn đối với gia tộc mãnh liệt bao nhiêu.
Về phần Vương sư điệt hẳn là từ sư điệt một tay dạy dỗ.
Hiệu quả lợi ích tâm có vẻ trọng.
Nếu bản tông không xuất hiện tình huống Trần sư huynh nói, Vương gia không cần thâu bản tông, thanh liên tiên lữ đến giúp đỡ Vương sư điệt đảm nhiệm chưởng môn, nhưng mấy ngàn năm đã giúp bản tông đánh hạ địa bàn cùng tích góp từng tí một tài nguyên tu tiên.
Việc này không thể không phòng.”
Mạnh Thiên Chính cũng thích vị hậu bối Vương Minh Nhân này, nhưng mà Mạnh Thiên Chính có thể sẽ không thiên vị Vương Minh Nhân, hắn là tông môn bồi dưỡng ra, đương nhiên muốn ở lại bên cạnh tông môn.
“Ta đồng ý với cách nhìn của Mạnh sư huynh, lòng của Vương sư điệt hiệu quả và lợi ích có vẻ nặng, thành công vĩ đại, hắn không thể trúng cử.”
“Ta cũng đồng ý, thanh liên tiên lữ hơn ba trăm tuổi đã tiến vào Nguyên anh kỳ, nương tựa Vạn Kiếm môn, tọa trấn năm trăm năm mười hòn đảo nhỏ.
Thực lực Vương gia sẽ càng ngày càng mạnh, không thể không đề phòng.”
Những người khác đều nói ra cái nhìn của mình, ngoại trừ Lưu Cận, những người khác đều phản đối Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng trứng cử Thái Nhất ngũ kiệt.
“Vương sư điệt trước kia cũng phạm không ít sai lầm, hắn tự tiện hành động làm cho Trần sư điệt chết trận.
Đệ tử Trần sư điệt bị trọng thương, Tây Môn sư điệt áp giải hàng hóa gặp phải địch tập đã đánh mất hàng hóa.
Có thể lấy điều này làm lý do.
Đương nhiên, công lao bọn họ là không nhỏ, có thể trọng thưởng cho bọn họ.”
Trần Hải Tân đề nghị nói.
Nói thật, chẳng sợ Vương Minh Nhân có hưu Trần Tương Nhi không, hắn cũng sẽ không đề cử Vương Minh Nhân.
Công và tư cần rõ ràng, nếu không như thế, Trần Hải Tân cũng vô pháp lên làm phó phong chủ kiếm phong.
Trương Triển Phong gật đầu nói: “Chuyện này cứ làm như vậy đi.
Để cho Lý sư điệt Lý Thiên Thụy và Trầm Như Nguyệt trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt đi.
Bọn họ đều xuất thân từ tán tu, ở tông môn cũng không có thế lực gì, một lòng mà nói, lần đại chiến này bọn họ cũng lập được công lao không nhỏ.
Về phần Vương sư điệt và Tây Môn sư điệt, trong thưởng cho bọn họ đi.”
“Vâng, tuân lệnh Chưởng môn sư huynh.”
Đám người Trần Hải Tân đứng dậy, trăm miệng một lời nói.
...
Trong một khoảng sân yên tĩnh, Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng ngồi uống trà với nhau.
Có thể trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt hay không, sẽ được biết trong hôm nay.
Vương Minh Nhân từ nhỏ đã bái nhập Thái Nhất tiên môn, Từ Tử Hoa một tay dạy dỗ Vương Minh Nhân dạy hắn đạo lí làm người, nhìn mặt nói chuyện.
Thái Nhất Ngũ Kiệt là tinh nhuệ bên trong tinh nhuệ của Thái Nhất Tiên Môn.
Tỉ lệ Kết anh là chín phần, còn có thể trở thành người có quyền quyết sách trong tông môn.
Một khi trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt, Thái Nhất tiên môn huy động toàn lực bồi dưỡng.
Đừng nói Nguyên anh, Hóa Thần cũng có cơ hội.
Từ Tử Hoa từ nhỏ dạy Vương Minh Nhân, hi vọng Vương Minh Nhân trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt.
Đây cũng là nguyện vọng của mỗi vị đệ tử của Thái Nhất tiên môn.
Đương nhiên, ngay cả không thể trúng cử thì Vương Minh Nhân vẫn có tỉ lệ Kết anh.
Nếu hắn tiến vào Nguyên anh kỳ sẽ phải ra bên ngoài tọa trấn một phương.
Ví dụ toạ trấn Bắc Cương Phân đà hoặc là một cái đại phường thị.
Trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt mới có thể tiến vào trung tâm của tông môn.
Đơn giản mà nói trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt chính là người thừa kế tông môn, có thể quyết sách phát triển tương lai của tông môn, không cần lo lắng về tài nguyên tu tiên.
Trương Triển Phong trúng cử Thái Nhất ngũ kiệt nên lúc này mới lên làm chưởng môn.
Hắn chủ yếu phụ trách đối ngoại tông môn, chỉ ra phương hướng phát triển của tông môn.
Chuyện nhỏ nhặt khác thì người phía dưới có thể xử lý, hắn có thể an tâm tu luyện..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...