Trời cao vạn trượng sáng mờ, một hư ảnh cô gái mặc cung trang màu bạc xuất hiện ở trên hư không.
Cô gái có ngũ quang diễm lệ, thần sắc lạnh lùng.
Toàn thân tản mát ra một cỗ khí tức bễ nghễ bát hoang.“Hư ảnh Khôi đế, sao lại thế này? Nàng không phải là người của mấy vạn năm trước sao? Hư ảnh của nàng sao lại hiện thế? Chẳng lẽ có người tu luyện công pháp của Khôi đế? Không đúng a! Không lẽ có người đang đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ sao? Chẳng lẽ là tu sĩ Nguyên Anh nào đang tu luyện một loại thần thông đại uy lực nào đó?”Vương Minh Nhân kinh hô, ánh mắt tràn đầy hoang mang.Hắn từ trên tay gia tộc có được Tuyết Ngọc Đan, chạy về Bắc Cương.
Giúp Tây Môn Phượng loại trừ thi sát khí trong cơ thể, hai người nối lại tình xưa.Vương Minh Nhân và Tây Môn Phượng đại biểu Thái Nhất tiên môn.
Đến đại phái Bắc Cương Tam Diễm cung làm khách.
Ai có thể ngờ đến xuất hiện thiên tượng kết anh, sau đó lại xuất hiện hư ảnh Khôi đế.Khôi đế là một vị tu sĩ truyền kỳ của Bắc Cương.
Khôi đế thân là nữ nhi, xuất thân tiểu gia tộc, không biết trải qua biết bao gian nguy, cuối cùng tiến vào Hoá Thần kỳ.
Nhất thống tu tiên giới Bắc Cương, hiệu lệnh vừa ra, không ai dám không tuân theo.Tây Môn Phượng lắc đầu cười nói: “Khó mà nói, nếu thật là thiên tượng kết anh.
Người này khẳng định không đơn giản, Tam Diễm cung khẳng định đã tuyên dương bốn phía rồi.”“Khôi đế, tương truyền trước khi nàng phi thăng, lưu lại một toà Khôi cung, cất giấu vô số bảo vật.
Đáng tiếc là, chỉ có Nguyên Anh tu sĩ mới có thể đi vào lịch lãm.”Vương Minh Nhân thở dài một hơi, ánh mắt lộ ra thần sắc hâm mộ.“Nguyên Anh kỳ cũng đâu có dễ dàng tiến vào như vậy.
Ai dám cam đoan mình nhất định có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ? Ta đã nhìn thấu rồi, chỉ nguyện có được tâm một người, bạc đầu chẳng phân ly.”Đầu Tây Môn Phượng dựa vào trong lòng Vương Minh Nhân, vẻ mặt đầy nhu tình.Vương Minh Nhân vì tìm kiếm Tuyết Ngọc đan mà xung phong đến Nam Hải tham gia đại chiến, thanh chước quỷ vật.
Giúp Tây Môn Phượng loại trừ thi sát khí trong cơ thể, Vương Minh Nhân xin lỗi nàng, hai người nối lại tình xưa.“Phượng nhi, ngươi yên tâm.
Ta sẽ giải thích rõ ràng, phong quang cưới nàng vào cửa.”Vương Minh Nhân ôm lấy bả vai Tây Môn Phượng, đồng ý nói.Không thấy bóng dáng Trần Tương Nhi, không biết đã đi nơi nào chấp hành nhiệm vụ.
Vương Minh Nhân muốn đưa hưu thư cho Trần Tương Nhi nhưng chưa có cơ hội.Tâm nhãn Trần Tương Nhi nhỏ hẹp, thích ăn giấm chua, không có việc gì cũng cùng hắn náo.
Tây Môn Phượng lại là người hiểu ý, ôn nhu rộng lượng.
So sánh hai người mà nói, đương nhiên biết được Vương Minh Nhân sẽ lựa chọn ai.Chuyến đi Nam Hải này, Vương Minh Nhân có rất nhiều cảm xúc.
Đương nhiên, chỗ dựa lớn nhất của hắn đến từ Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.
Chỉ cần một trong hai người bọn họ tiến vào Nguyên Anh kỳ, Vương Minh Nhân sẽ không cần cố kỵ tổ phụ Trần Tương Nhi.Ngoài Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, Vương Thanh Sơn cũng là một chỗ dựa cho Vương Minh Nhân.
Có gia tộc giúp hắn, hắn cũng không sợ tổ phụ của Trần Tương Nhi.Vì chữa trị quan hệ cùng gia tộc, mấy năm nay Vương Minh Nhân không ít lần hỗ trợ gia tộc.
Dưới sự ủng hộ của hắn, Vương gia phái tới hơn một trăm người tới Bắc Cương thành lập cứ điểm.
Mở Đan dược điếm và Thu cấu điếm, thu mua nguyên liệu luyện khí, vận chuyển về Đông Hoang.
Sau đó từ Đông Hoang vận chuyển về Nam Hải.Vương Minh Nhân giao hữu rộng khắp, hắn nguyện ý hỗ trợ, gia tộc thuận lợi đứng vững gót chân ở Bắc Cương.
Hơn một trăm tộc nhân phân bố ở bốn đại phường thị, dễ dàng thu mua nguyên liệu và tìm hiểu tin tức.Mấy năm nay, gia tộc đầu nhập vào Bắc Cương ngày càng lớn.
Thu mua kim loại khoáng thạch từ Bắc Cương rồi chuyển về Nam Hải, giao cho Luyện khí sư của gia tộc luyện khí.Trước khi Vương Trường Sinh bế quan đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, có dặn dò Vương Thu Hồng xây dựng thương hội.
Đem các cứ điểm của gia tộc liên kết lại, Vương Thu Hồng phụng mệnh xây dựng một cái thương hội, gọi là Thanh Liên thương hội.
Phụ trách vận chuyển tài nguyên tu tiên đến các cửa hàng để kinh daonh.
Vương gia ở Nam Hải thu thập tài liệu yêu thú, mượn dùng Truyền tống trận vận chuyển đến tu tiên giới Trung Nguyên.
Tộc nhân Đông Hoang và Bắc Cương thu thập được tài liệu cũng sẽ chuyển đến tu tiên giới Trung Nguyên.
Giao tiếp lẫn nhau, dựa theo nhu cầu.
Những tài liệu tốt nhất hoặc tài vật quý hiếm sẽ được vận chuyển về Nam Hải.Tộc nhân Đông Hoang trước khi tới Trung Nguyên, chủ yếu là vận chuyển tài liệu yêu thú và yêu đan.
Một bộ phận bán cho Đường gia, một bộ phận tự dùng.
Đại bộ phận công lao đều để cho Vương Mạnh Ưởng, giúp hắn tích góp công trạng.Tộc nhận Bắc Cương thường phụ trách thu mua nguyên liệu luyện khí và những tài vật chỉ có Bắc Cương có.
Nộp lên gia tộc ở Trung Nguyên, đổi lấy một ít đan dược và Khôi lỗi thú, vận chuyển về Bắc Cương bán ra.Trung Nguyên là cứ điểm của Thanh Liên thương hội.
Bởi vì vận chuyển lượng vật tư khổng lồ, đường xá xa hơn vạn dặm, Vương gia phái hai Kim Đan tu sĩ áp giải để đảm bảo tộc nhân và tài vật an toàn.
Lần trước là Vương Thu Minh và Vương Thu Hâm áp giải hàng hoá, mười năm vận chuyển một lần.
Áp dụng cơ chế thay phiên, Kim Đan tu sĩ vận chuyển vật tư, đầu tiên phải cam đoan an toàn, thứ hai cũng có thể lịch lãm, gia tăng rèn luyện, có thể tu luyện tâm cảnh.
Đối với tu luyện có lợi, nhất cử lưỡng thiện.“Có lời nói này của ngươi là đủ rồi.
Ngươi không cần nóng vội.
Ta nghe người ta nói,Trần sư tỷ khó mà thuyết phục được.
Nếu thật sự không được, thì để ta nói chuyện cùng nàng.”Vương Minh Nhân lắc lắc đầu rồi nói: “Ngươi định nói cái gì? Dựa vào tính tình của nàng, khẳng định sẽ không cho ngươi sắc mặt hoà nhã.
Ta quen thuộc tính tình nàng, vẫn là để ta nói với nàng thì hơn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...