“Vương tiền bối, giới thiệu một chút, vị này là đại chưởng quỹ của Tụ bảo các chúng ta Mộ Dung Tuyết.”Vương Mạnh Ưởng chỉ vào cô gái váy trắng giới thiệu nói.“Vãn bối Mộ Dung Tuyết ra mắt hai vị tiền bối.”Vương Trường Sinh gật gật đầu, trên mặt lộ ra chút không kiên nhẫn nói: “Nhanh tính toán những thứ này có giá trị bao nhiêu linh thạch, chúng ta còn có việc bận, cũng khôn có bao nhiêu thời gian để lãng phí với ngươi.”Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, cẩn thận kiểm kê gì đó trên đất.Nửa khắc đồng hồ sau, nàng lấy ra giấy bút, viết một tấm danh sách: “Hàng hóa đợt này chúng ta lấy hết, đây là năm mươi vạn linh thạch, đây là danh sách giá cụ thể, ngài nhìn xem.”Vương Trường Sinh tiếp nhận danh sách Mộ Dung Tuyết đưa, ánh mắt đảo qua, ánh mắt đảo qua, hài lòng gật gật đầu nói: “Không có vấn đề, giá cả so với các thương hội khác cao hơn không ít, không uổng công chúng ta thật xa chạy tới nới đây để bán hàng hóa.”Mộ Dung Tuyết thản nhiên cười, nhiệt tình nói: “Vương tiền bối, lần sau nếu còn bán ra hàng hóa xin ưu tiên suy xét chúng ta, giá cả tuyệt đối sẽ làm các ngươi hài lòng.”“Đến lúc đó nói sau! Nếu không có Vương tiểu hữu trước kia ra tay cứu chúng ta, chúng ta cũng sẽ không có ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây để bán, mấy thứ này tại Đông Hoang ở đâu cũng có thể bán ra được giá cao.”Vương Mạnh Ưởng biết Vương Trường Sinh thay chính mình nói, trên mặt lộ ra thành khẩn cười tươi nói: “Vãn bối cũng thật không ngờ, tiền bối thì ra làm Kim đan tu sĩ.
Tiền bối tin chúng ta, chúng ta tự nhiên sẽ không thể để cho tiền bối thất vọng.”Vương Trường Sinh nói chuyện phiếm vài câu rồi thu hồi linh thạch rời khỏi.Mộ Dung Tuyết và Vương Mạnh Ưởng tự mình tiễn bọn họ.
Nhìn theo họ đi xa xa, Mộ Dung Tuyết và Vương Mạnh Ưởng lúc này mới quay về trong điếm.“Vương đạo hữu, ngươi khi nào mà cứu Kim đan tu sĩ? Sao mà chưa bao giờ nghe ngươi nói qua chuyện này?”Mộ Dung Tuyết tò mò hỏi.“Ta cũng không biết hắn là Kim đan tu sĩ, hắn lúc ấy là Trúc cơ tu sĩ, ta thuận tay cứu hắn, không nghĩ tới chuyện thiện duyên.”Vương Mạnh Ưởng bày ra một cái lý do, lý do này nói còn nghe được.“Không sai, chúng ta làm ăn, nên kết giao thiện duyên.
Về sau Vương tiền bối lại đến, ngươi nhất định phải chiêu đãi, không được chậm trễ.”Mộ Dung Tuyết sắc mặt ngưng trọng dặn dò nói.Vương Mạnh Ưởng trong lòng khinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười đáp ứng.Sau khi rời khỏi Tụ bảo các, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi phường thị, đi thẳng đến Vạn Linh cốc, Vương Hữu San ở lại trong phường thị.Vạn Linh cốc là một sơn cốc lớn, hàng năm bị sươn mù nộng đậm bao phủ, sinh trưởng lượng lớn độc trùng độc thú, không hề thiếu người tu tiên đến đây vây giết yêu thú.Cây côi san sát, xanh âm tươi tốt, bên trong núi rừng yên tĩnh, minh thú điểu kêu không ngừng bên tai.Nửa ngày sau, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xuất hiện ở trên không, cách phía trước không xa có một mảng lớn đóa hoa đủ loại màu sắc, lượng lớn hồ điệp cùng ong mật ở bên trong biển hoa thu thập linh mật.Vương Trường Sinh cổ tay nhoáng lên một cái, một đạo thanh quang bay ra, hóa thành một bụi gai mũi nhọn màu xanh, đúng vậy là mộc yêu.Mộc yêu tương đương với người tu tiên Kim đan tầng sáu, nó am hiểu pháp thuật hệ mộc.Mộc yêu nhanh chóng cắm rễ ở đất, nhanh chóng di chuyển tới biển hoa.Rất nhanh nó đi ra trung tâm biển hoa, bên ngoài xuất hiện từng đóa từng đóa hoàng sắc tiểu hoa thả ra một mảng lớn chướng khí màu vàng.
Ong mật hoặc là hồ điệp dính vào một chút chướng khí màu vàng, thì lập tức đi đời nhà ma, chết rơi xuống đất.Bụi gai hoa phóng xuất ra chướng khí màu vàng đối với độc trùng mà nói là khó có thể ngăn cản được.
Nếu thật sự nơi này có Tam thải phong điệp, hẳn là sẽ bị mộc yêu hấp dẫn đến đây.Bụi gai màu xanh nhanh chóng lớn lên, từng đóa từng đóa hoa màu vàng ở bên ngoài thên hiện lên, thả ra lượng lớn chướng khí màu vàng, trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức thơm ngọt ngào.Vương Trường Sinh lấy ra một hoàng sắc phiên kỳ, nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, hoàng quang chợt lóe, hai người liền biến mất....Một canh giờ đi qua, mấy trăm con hoàng sắc yêu phong dữ tợn từ xa xa bay tới, bay vào trong chướng khí màu vàng.Độc trùng độc thú ở trong địa phương nồng đậm chướng khí, đối với chúng nó là tu luyện hữu ích.Hoàng sắc yêu phong đều là bậc một, có số ít là bậc hai.
Chúng nó bay vào chướng khí màu vàng, chi chít mũi nhọn từ bên ngoài bụi gai màu xanh bay ra, xuyên thủng thân thể chúng nó.
Mấy trăm con yêu phong màu vàng đều rơi xuống, bùn đất lăn lộn hạ xuống, đem thi thể yêu phong chôn đi.Thời gian hai ngày rất nhanh liền trôi qua, lượng lớn độc trùng bị chướng khí mộc yêu thả ra hấp dẫn tới.
Độc văn, độc nghĩ, độc hạt lục tục bay vào bên trong chướng khí, ở trong này an cư.
Chúng nó cấp bậc không cao, không có ngoại lệ, toàn bộ đều bị Mộc yêu giết chết.Độc trùng này tiếp thu lượng lớn chướng khí tu luyện.
Nếu như bị chúng nó hút đi lượng lớn chướng khí, chỉ sợ không hấp dẫn được Tam thải phong điệp.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rất kiên nhẫn, liền trốn ở bên cạnh.Trong lúc có người tu tiên đi ngang qua, bọn họ nhìn thấy sự lợi hại của chướng khí, không dừng lại nhiều, vội vàng rời đi.Bảy ngày sau, một đám hồ điệp hình thể thật lớn xuất hiện ở phía chân trời, rất nhanh bay tới biển hoa.Trên thân hồ điệp có hoa văn màu đen, lam, vàng, ba loại màu sắc, tốc độ phi hành cực nhanh.
Bay ở trước mặt là một con bướm lớn bằng cái ván cửa.
Rõ ràng là một hạ phẩm hoàng phong điệp bậc ba.Một trận thanh phong thổi đến, thổi tan chướng khí màu vàng, chướng khí màu vàng khuếch tán ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...