“Cái này phải xem tâm tính của người vượt ải, ai chẳng biết xông qua ba mươi sáu tầng có thể đạt được bảo vật quý hiếm.
Trấn tiên tháp không phải khảo nghiệm thực lực của người tu tiên, mà là khảo nghiệm tham dục.
Từ xưa đến nay, Kim Đan tu sĩ chết ở bên trong Trấn tiên tháp nhiều vô kể.
Trong đó không hề thiếu các đệ tử tinh anh của các môn phái.”Trần Ngang cười cười, rồi nói: “Nói là nói như thế, nếu như chân chính đối mặt với dụ hoặc, có mấy người có thể khống chế được bản thân.
Đồn đãi tầng ba mươi sáu có thông thiên linh bảo, nhưng không có ai chính mắt nhìn thấy.
Kim Đan tu sĩ dám tiến vào Trấn tiên tháp vượt ải, đều rất tự tin vào bản thân.
Lúc trước lão phu chưa luận bàn cùng Thất Tuyệt đao hoàng, cũng là một kẻ tự tin.
Các vị đạo hữu đang ngồi ở đây, có vị nào cho rằng mình kém hơn so với người khác sao?”Nghe xong lời này, các tu sĩ Nguyên Anh có mặt ở đây thần sắc khác nhau.
Đúng vậy! Bọn họ có thể đi đến ngày hôm nay đều đối với bản thân có mười phần tự tin.
Nếu là bọn họ tiến vào Trấn tiên tháp, bọn họ cũng sẽ nghĩ đén việc xông qua tầng ba mươi sáu.
Thông thiên linh bảo có dụ hoặc quá lớn.Tu tiên thật ra chính là đấu tranh cùng với dục vọng và lòng tham của chính mình.Vô luận cảnh giới cao bao nhiêu, ngươi đều sẽ có tham dục.
Những tu sĩ vô tình vô dục, đều đã sớm chết hết rồi.Tầng hai mươi hai, một ngọn núi cao vạn trượng, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đang công kích ba con cự tượng màu đỏ lớn bằng một ngọn núi nhỏBa con cự tượng màu đỏ ngâm mình ở bên trong một hồ nước, chúng nó muốn hút cạn hồ nước nhưng không được.
Hồ nước giống như vô cùng vô tận vậy.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên được một mảng ánh sáng mờ màu lam bao bọc, khí tức của Vương Trường Sinh đạt tới tiêu chuẩn của Kim Đan tầng chín.Ba khoả Sơn hải châu cỡ lớn vây quanh ba con cự tượng màu đỏ, xuất hiện ra luồng nước trong, rót vào bên trong hồ nước.Vương Trường Sinh hai nắm đấm đấm vào hư không, một quyền ảnh màu lam lớn vài trượng hiện ra, nện lên trên người cự tượng màu đỏ.
Một chút dấu vết cũng không lưu lại.Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, ba khoả Sơn hải châu sáng lên một trận hoàng quang chói mắt.
Không tiếp tục hiện ra nước trong nữa.
Rất nhanh, ba con cự tượng màu đỏ đã hút khô nước trong hồ.
Chúng nó hung hăng vung cái vòi thật dài về phía Vương Trường Sinh.Khí tức cuẩ Uông Như Yên tăng vọt, khí tức của Vương Trường Sinh nhanh chóng uể oài xuống dưới.Một tiếng cầm xé không vang lên, một cỗ âm ba vô hình bay ra.
Vòi của cự tượng va chạm vào âm ba vô hình, giống như đánh vào tường đồng vách sắt, không thể tiến thêm nửa bước.Nhân cơ hội này, Vương Trường Sinh biến đổi pháp quyết, trước mặt chợt xuất hiện một tầng sương mù màu vàng.
Hoá thành vô số dây thừng màu vàng, cuốn lấy thân thể của ba con cự tượng màu đỏ.
Một cỗ trọng lực khó có thể ngăn cản hiện lên, chúng nó cảm giác giác như có một ngọn núi lớn đè ở trên người, đè chúng nó đến không thở nổi.Ba khoả hạt châu cỡ lớn từ trên cao nện xuống, đất núi rung chuyển, cả toà núi cao chớp động kịch liệt.Ba khảo hạt châu cỡ lớn bay lên, trên đất xuất hiện thêm ba cái hố lớn, bên trong hố là một đống thịt nát.Vương Trường Sinh thu hồi ba khoả Sơn hải châu rồi nói: “Tiếp tục vượt ải.”Bọn họ chỉ cảm thấy một trận hoa mắt, sau đó chợt xuất hiện ở bên trong một mảng rừng rậm màu đen.
Một trận thanh âm “Ong ong” trầm đục vang lên, mấy chục vạn con bọ cánh cứng màu đen từ bên trong rừng rậm bay ra.
Cầm đầu là ba con bọ cánh cứng lớn khoảng ba trượng, là ba con thượng phẩm yêu thú bậc ba.Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không định lãng phí thời gian, hai người đều ăn vào một giọt linh nhũ ngàn năm.
Uông Như Yên mười ngón tay gẩy nhẹ qua cầm huyền cầm, một tiếng cầm trầm thấp vang lên.
Một cỗ âm ba vô hình thổi quét ra.
Nơi nào âm ba đi qua, thổi bay lượng lớn lá rụng và bụi đất.Một cỗ âm ba vô hình bay ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.Ngoài thân Vương Trường Sinh hiện ra vô số hồ quang màu lam, bay ra từng đạo tia chớp màu lam.Âm ba vô hình xẹt qua bên trong đàn yêu trùng, một mảng bọ cánh cứng màu đen rơi xuống.
Bên ngoài chúng nó không có bất kỳ vết thương nào, âm ba đã chấn vỡ nát lục phủ ngũ tạng chúng nó.Tia chớp màu lam đánh ở trên bọ cánh cứng màu đen, một con bọ cánh cứng bị biến thành tro bụi.Nếu thay đổi là người tu tiên khác, đối mặt với công kích của mất chục vạn con yêu trùng, tuyệt đối sẽ cảm thấy khó giải quyết.
Uông Như Yên tu luyện là “Thiên âm phiên hải công”, công kích của âm ba vừa hay khắc chế số lượng yêu trùng đông đảo này.Đao thương không thể đả động gì đến chúng nó, âm ba lại không như vậy.
Thân thể chúng nó bên ngoài không có vết thương, nhưng lục phủ ngũ tạng đã bị âm ba chấn vỡ nát.Ba mươi con bọ cánh cứng màu đen cỡ lớn phát ra một tiếng rống quái dị.
Dẫn dắt mấy vạn con bọ cánh cứng hợp lại thành một thể.
Hoá thành ba thanh trường mâu màu đen thật lớn, rất nhanh công kích về hướng Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.Khí tức của Uông Như Yên tăng vọt, khí tức của Vương Trường Sinh uể oải xuống.
Bên ngoài thân hai người đồng thời sáng lên một trận lam quang chói mắt.Hai ngón tay nàng giữ chặt một cây cầm huyền, ngón tay buông lỏng.Vang lên một đạo tiếng cầm dồn dập, một cỗ âm ba lớn hơn trăm trượng màu lam bay ra.
Ba trường mâu màu đen va chạm vào âm ba màu lam, nhất thời bị đánh ngược ra ngoài.
Rơi ở trên đất, sau đó hoá thành mấy vạn con bọ cánh cứng màu đen.Hư không cùng lúc dao động, một cơn lốc xoáy màu xanh hiện ra giữa hư không trống rỗng.
Một cự chưởng màu lam lớn hơn mười trượng bay ra.
Mặt ngoài cự chưởng được bao bọc bởi một lớp hồ quang màu lam, hung hăng đánh tới..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...