Cánh rừng rậm màu đen nào đó, hai tu sĩ Kết Đan đứng ở trên một mảnh đất trống, điên cuồng công kích một mảng lớn bụi gai màu máu.
Mỗi một bụi gai màu máu đều to bằng cánh tay người trưởng thành, mặt ngoài trải rộng gai nhọn.
“Đáng chết, vừa rồi còn êm đẹp, sao đột nhiên toát ra một mảng lớn bụi gai?”Bụi gai màu máu phòng ngự rất mạnh, pháp bảo bổ vào bụi gai màu máu, cũng chưa thể chém đứt bụi gai màu máu, chỉ để lại dấu vết mờ nhạt.
Một lão giả áo bào đỏ ngoài năm mươi tuổi triệu ra một cái hồ lô màu đỏ to bằng bàn tay, nháy mắt phình to, phát ra một mảng lớn ngọn lửa màu đỏ, thổi quét đi bốn phương tám hướng.
Ở dưới ngọn lửa màu đỏ bao vây, bụi gai màu máu kịch liệt chớp lên, nhưng rất nhanh, một mảng lớn sương mù màu máu bỗng dưng hiện lên, dập tắt lửa, vô số bụi gai màu máu bắn nhanh đến, bện thành một tấm lưới lớn màu máu, bao phủ hai tu sĩ Kết Đan ở bên trong.
Bọn họ dùng pháp bảo cùng lá bùa bậc ba, vẫn chưa thể hủy diệt bụi gai màu máu.
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai tu sĩ Kết Đan bị vô số bụi gai màu máu đâm thủng thân thể, biến thành thây khô!.
Bên trong một hẻm núi hẹp, một nam một nữ đang công kích ba người khổng lồ màu vàng hình thể thật lớn.
Người khổng lồ màu vàng có thể khống chế đá vụn, công kích bọn họ.
Người khổng lồ màu vàng đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, hai tu sĩ Kết Đan không làm gì được chúng nó.
Ba người khổng lồ màu vàng cầm lang nha bổng màu vàng, điên cuồng công kích hai tu sĩ Kết Đan, hai tu sĩ Kết Đan không ngừng tránh né người khổng lồ màu vàng công kích.
Ầm ầm ầm!Mặt đất chợt sụp xuống, vô số mâu đất màu vàng từ lòng đất chui ra, đánh về phía hai người bọn họ.
Bọn họ muốn tránh đi, nhưng mặt đất chợt xuất hiện một trọng lực khó có thể ngăn cản, bọn họ di chuyển một bước cũng rất khó khăn.
Có một tràng tiếng trầm trầm vang lên, mâu đất màu vàng bị hộ thể linh quang của bọn họ chặn lại.
Đúng lúc này, sắc trời chợt tối đi, một bàn tay khổng lồ màu vàng lớn trăm trượng xuất hiện trên trời, hung hăng vỗ xuống.
Bọn họ bị dọa mất vía, vội vàng lấy ra pháp bảo, nghênh đón.
Pháp bảo của bọn họ vừa rời cơ thể, nhất thời bị trọng lực ảnh hưởng, rơi xuống mặt đất, bàn tay khổng lồ màu vàng nhân cơ hội vỗ xuống.
Đất rung núi chuyển, trên mặt đất có thêm một dấu bàn tay thật lớn.
Bọn họ vừa chết, ba người khổng lồ màu vàng hóa thành vô số tảng đá màu vàng, rơi rải rác trên mặt đất!.
Biển hoa đủ mọi màu sắc nào đó, một thiếu phụ váy xanh trên lưng mọc một đôi cánh lông vũ màu xanh sử dụng một lưỡi hái màu xanh, công kích yêu hoa đánh tới.
Không biết chuyện gì, linh hoa vốn vô hại với người ta chợt điên cuồng công kích nàng.
Tiếng xé gió “xẹt xẹt” vang to, linh vũ màu xanh rậm rạp bay ra từ trên người nàng, đánh lui yêu hoa.
Nhân cơ hội này, nàng điên cuồng vỗ cánh sau lưng, bay lên bầu trời, tốc độ cực nhanh.
Đúng lúc này, vô số rễ cây màu đen từ lòng đất toát ra, như tia chớp cuốn lấy hai chân của nàng.
Cùng lúc đó, biển hoa toát ra một mảng lớn chướng khí màu tím, đánh về phía thiếu phụ váy xanh.
Một cây yêu hoa màu xanh nhanh chóng mọc cao, cánh hoa nở ra, lộ ra một cái mồm như chậu máu, đây là một cây hoa ăn thịt người.
Hoa yêu há mồm cắn về phía thiếu phụ váy xanh, thiếu phụ váy xanh vội vàng điều khiển pháp bảo, công kích yêu hoa màu xanh.
Keng!Pháp bảo đánh lên trên thân yêu hoa, phát ra một tiếng vang trầm, rất nhanh, những cây yêu hoa màu xanh đội đất mọc lên, mở ra cái mồm như chậu máu lao về phía thiếu phụ váy xanh.
Còn không chỉ vậy, rễ cây cuốn lấy hai chân nàng chui vào trong cơ thể nàng, giống như vật còn sống, di chuyển ở trong cơ thể nàng.
Trên mặt thiếu phụ váy xanh lộ ra vẻ mặt không thể tin, cúi đầu nhìn về phía ngực mình, một đóa hoa nhỏ màu xanh mọc ra ở ngực của nàng, thân thể của nàng nhanh chóng khô quắt đi, đóa hoa nhỏ màu xanh nhanh chóng phóng to.
Mười mấy cây hoa yêu màu xanh ùa lên, chia nhau ăn thiếu phụ váy xanh.
Một màn tương tự xuất hiện ở các nơi của di chỉ Trấn Hải tông, đột nhiên toát ra một ít cấm chế mạnh mẽ, tu tiên giả hoặc là Yêu tộc nhất thời không phát hiện, bị cấm chế giết chết!.
Một mảng rừng rậm màu đen, Uông Như Yên và Vương Trường Sinh đứng chung một chỗ, hàng vạn con kiến màu đen từ bốn phương tám hướng tới đánh, có chút dọa người.
Vương Trường Sinh thả ra toàn bộ Thôn Kim Nghĩ, Thôn Kim Nghĩ cùng con kiến màu đen điên cuồng cắn xé, đều có thương vong.
Con kiến màu đen gọi là Hắc Kim Nghĩ, loại linh nghĩ (nghĩ: kiến) này lấy linh mộc làm thức ăn, tính công kích rất mạnh, Hắc Kim Nghĩ lực phòng ngự cũng không tệ, nhưng ở trước mặt pháp bảo, Hắc Kim Nghĩ bình thường căn bản không ngăn được.
Hắc Kim Nghĩ Hậu là yêu trùng bậc ba trung phẩm, so với Thôn Kim Nghĩ Hậu còn mạnh hơn, nhưng có Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên giúp đỡ, Hắc Kim Nghĩ Hậu căn bản không phải đối thủ.
Nó ý thức được không ổn, tính chạy trốn, một đạo hào quang màu trắng bay vút đến, nhanh chóng cuốn lấy thân thể nó, rõ ràng là một sợi tơ trắng mảnh khảnh.
Một đầu khác của sợi tơ trắng, là Bích Nhãn Hàn Tàm bậc ba hạ phẩm.
Hắc Kim Nghĩ Hậu bị sợi tơ màu trắng rậm rạp cuốn lấy, ngoài thân nhanh chóng kết băng.
Hào quang màu vàng lóe lên, một viên Sơn Hải Châu bỗng dưng hiện ra, nhanh chóng phóng to, hung hăng nện xuống.
Ầm ầm ầm!Một tiếng nổ vang lên, Hắc Kim Nghĩ Hậu bị đập thành thịt nát, Thôn Kim Nghĩ Hậu nhanh chóng lao lên, điên cuồng cắn thi thể Hắc Kim Nghĩ Hậu.
Hắc Kim Nghĩ Hậu vừa chết, mấy vạn con Hắc Kim Nghĩ như rắn mất đầu, Vương Trường Sinh khống chế Thôn Kim Nghĩ, điên cuồng công kích Hắc Kim Nghĩ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...