Quỷ Đoạt Hồn dễ nhận diện, bởi vì hắn luôn cầm trên tay một nhánh cây đặc biệt: Đoạt Hồn Lan. Nó có vẻ đẹp lấn át cả những bông hoa đẹp nhất, nó có thể hấp thụ linh hồn của kẻ khác chỉ bằng một cái chạm nhẹ. Vô Ảnh thấy nhánh lan kia liền biết tên quỷ này là ai. Gã liền kéo Lôi Trí nhích ra xa tên quỷ lẫn nhánh lan kia.
Vô Ảnh nói nhỏ với Lôi Trí:
“Nhánh lan đó giết được cả một linh hồn ác quỷ đấy.”
Lôi Trí thì thầm vào tai Vô Ảnh:
“Nghe nói Đoạt Hồn Lan đó đã không còn tác dụng đoạt linh hồn nữa rồi.”
“Lời đồn mà chú mày cũng tin cho được. Tốt nhất anh với chú cứ cách ra xa khỏi cái lan ma quỷ quái kia đi.”
Mạc Y không để tâm đến những lời thì thầm của Vô Ảnh và Lôi Trí, đến cả liếc mắt cũng không thèm dành cho họ, làm như hai người họ chỉ là người vô hình ở bên cạnh Mộng Tinh thôi. Hắn đang bận rộn nhìn Mộng Tinh. Hắn đang đánh giá người huynh đệ bao năm không gặp mặt. Hắn thừa nhận, hắn không muốn hai người gặp mặt vì một số chuyện trong quá khứ. Nhưng chuyện chủ nhân sai gã đến đây thật không giống tác phong làm việc của chủ nhân. Ngọc Tự đã đinh ninh với hắn rằng Mộng Tinh chẳng hề được đặc cách tham gia chinh chiến trong cuộc tổng tấn công sắp tới cơ mà.
Mạc Y nói thẳng vào mặt Mộng Tinh:
“Những người đi theo huynh, ta đều không biết. Huynh tưởng lừa được ta dễ dàng ư? Huynh còn cầm trên tay tấm bản đồ mà Lục Trung đang cất giữ. Chuyện này là sao?”
Mộng Tinh tất nhiên nói huỵch toẹt ý đồ mình tới đây:
“Mạc Y, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có từng xem ta là huynh đệ?”
Mạc Y nghi ngờ nhìn kỹ Mộng Tinh. Hắn thoáng thấy sát khí từ ánh mắt của gã. Hắn thầm nghĩ thầm: “Không thể nào. Gã ta sẽ không thể nào biết được chuyện xưa.”. Hắn trả lời đầy cảnh giác:
“Huynh hỏi ta câu đó là có ý gì hả? Chúng ta chẳng phải vẫn là huynh đệ tốt ư?”
Mộng Tinh ra hiệu cho Vô Ảnh và Lôi Trí lánh đi chổ khác. Gã muốn mình lo chuyện của Mạc Y, trong khi đó hai người sẽ đi cứu cái tên thái tử nào đó. Gã biết đã đến lúc trở mặt với nhau và chính tay gã giết chết tên bằng hữu đã phản bội mình. Gã không muốn giả vờ xưng huynh gọi đệ với Mạc Y thêm chút nào nữa, điều này chỉ tổ làm gã thêm buồn nôn.
Vô Ảnh đương nhiên rất sẵn lòng làm chuyện này. Gã lôi Lôi Trí lánh mặt đi. Cả hai quẹo vào một lối đi cách hai tên kia ba ngã tư. Lôi Trí ước gì nó có một tờ giấy ở đây, bởi vì nó có khả năng họa lại y chan bức vẽ trên tấm bản đồ, đó là một trong những năng lực thượng thừa của mình. Nó đang cố nhớ tất tần tật mọi lối đi mà nó đọc được trên bản đồ.
Mộng Tinh không nghe lọt tai câu nói của Mạc Y lắm. Gã biết hắn chẳng hề xem mình là huynh đệ như lời hắn nói. Hẳn là hắn rất mong muốn gã chết phức đi. Gã chỉ muốn biết điều gì lại khiến cho Ngọc Tự để gã sống đến tận giờ sau khi biết gã vừa thoát khỏi Huyết Yêu? Hay gã đang giữ những thông tin quan trognj của Huyết Yêu nên lão mới chần chừ chưa muốn giết.
Mộng Tinh híp mắt nói:
“Ta vừa biết được một chuyện nực cười, chính ngươi là người đã khai ra chổ ở của ta cho Huyết Yêu biết. Sao lại làm vậy hả Mạc Y? Chúng ta trước giờ không phải huynh đệ tốt hay sao? Chúng ta không phải từng uống máu ăn thề hay sao?”
Mạc Y hơi phật ý thấy rõ:
“Ai nói cho huynh biết cái chuyện tào lao đó. Ta là loại người đó hay sao? Trong mắt huynh ta là cái người phản bội bạn bè ư?”
“Rất tiếc, Mạc Y. Chỉ có ngươi là biết chổ ở của ta. Ta làm sao tin ngươi vô tội đây?”
Mạc Y thấy thái độ chắc chắn của Mộng Tinh liền biết gã đã điều tra ra chuyện khi xưa. Lúc này, hắn đành quyết định trở mặt:
“Đúng là không nên tin cái tên Kim Quy chết dẫm kia.”
“Vậy đúng là ngươi bán đứng ta.”
Mạc Y nhúng vai hờ hững:
“Đừng trách đệ huynh ơi. Lúc đó ngàn cân treo sợi tóc, ta phải giữ lại tánh mạng này. Nên đành khai ra chổ ở của huynh.”
Mộng Tinh phát tiết:
“Ngươi nói láo. Đừng tưởng ta không biết, người buộc ngươi ói ra nơi ở của ta là Ngọc Tự.”
Mạc Y đanh mặt lạnh lùng nhìn Mộng Tinh như thể hai người là kẻ thù truyền kiếp của nhau:
“Sao huynh dám gọi tên của chủ nhân ra? Huynh tính phản bội chủ nhân ư? Chính huynh là người đưa những tên lạ mặt kia vào ư? Mục đích là gì hả?”
Mộng Tinh đáp gọn:
“Giết chết ngươi trả mối hận trong lòng ta.”
“Chỉ vì một lần lỡ mồm nói ra chổ ở của huynh mà huynh nỡ lòng giết ta hả?”
“Đừng nói nhiều nữa.”
Mộng Tinh đã rút sợi roi sắt của mình ra từ lâu. Gã quật roi thật mạnh vào người Mạc Y, hắn né được. Mắt hắn đanh lại, từ Đoạt Hồn Lan biến thành một sợi dây mỏng. Nó là một sợi dây nhỏ màu đỏ, không biết sợi dây ấy lợi hại thế nào mà lại khiến Mộng Tinh hơi hoảng một chút khi thấy nó.
Mộng Tinh không phải sợ sợi dây, mà gã nhớ ra gã từng nhìn thấy sợi dây này lúc bị Kim Quy và Huyết Yêu bắt giữ. Thì ra cái tên Mạc Y hèn hạ đến mức khai ra chổ ở của gã, hắn vẫn còn thời gian biến thành một sợi dây đợi xem gã có thật bị bắt đi hay chưa. Lúc đó, hắn hẳn đã rất hí hửng khi nhìn thấy Mộng Tinh bị bắt.
Mộng Tinh nghĩ đến đây, lửa giận hừng hực dâng lên. Gã không nghĩ ngợi gì thêm liền bay vào vung roi sắt loạn xạ. Hai tên bắt đầu giao đấu, kẻ đánh người né đến mức không còn thấy ai trong hai kẻ, chỉ thấy hai làn khói đen và trắng bám lấy nhau trên không trung.
Đêm hôm đó, không chỉ có nơi của Ngọc Tự đang tưng bừng như mở hội. Ở một nơi khá xa, có một chuyện kì lạ xảy ra. Nhất Đằng không biết bằng cách nào đã chạy thoát khỏi nơi mà Ngư Lâm giam giữ mình. Chú muốn trực tiếp gặp mặt Huyết Yêu, muốn nói với hắn vài chuyện quan trọng mà mình vô tình điều tra ra được.
Nhất Đằng không hiểu sao Ngư Lâm lại cởi trói cho mình, khiến cơ hội thoát khỏi nơi bác ấy giam giữ lên đến một trăm phần trăm. Chú đang mon men trong lối mòn, vẫn không dám trở về nhà. Chú ra tín hiệu cho Cẩm Như biết mình đang ở đâu. Sau đó ngồi đợi, nhất định chú phải cùng ả đến một nơi an toàn bàn chuyện đại sự.
Nhưng Nhất Đằng không kịp gặp mặt Cẩm Như đã bị một kẻ khác bắt gặp giữa đường. Gã trước mặt nhìn già và nhăn nheo hơn cả Nhất Đằng, tay cầm cây quyền trượng dài, mặt bộ đồ pháp sư ngày xưa màu xám, thân hình mập mạp, xấu xí. Cá là những cô nương bắt gặp bộ dáng này của hắn, nhất định sẽ ba chân bốn cẳng mà chạy thật xa.
Tên ấy nói:
“Ngươi hẳn là pháp sư trừ tà nổi danh Nhất Đằng? Ta tìm ngươi khó nhất.”
“Ông là ai lại muốn tìm tôi? Ông muốn tôi giúp trừ tà ư? Đáng tiếc tôi đang bận chút chuyện không thể giúp gì cho ông rồi.”
Tên ấy biến mất trong một cái chớp mắt. Thế mà cái chớp mắt thứ hai, gã lại xuất hiện đằng sau Nhất Đằng. Gã thổi vào tai chú ấy mấy câu:
“Ta cần ngươi để hoàn thiện mảnh ghép cuối cùng.”
Nhất Đằng cảm nhận nguy hiểm trùng trùng phía sau lời nói này của tên lạ mặt, chú kịp để lại dấu ấn cho Cẩm Như biết mình đang gặp nguy hiểm và ả là hy vọng duy nhất mà ông có trong lúc này. Chú vẫn chưa kịp trở tay đã bị gã bắt đi. Chú chỉ kịp đoán người bắt mình đi chính là kẻ bắt tất cả pháp sư trên cả nước. Nguyên nhân là gì chắc phải theo gã đến nơi trú ẩn của gã mới biết được.
Nhất Đằng bị ném một cách không thương tiếc vào một phòng giam đầy chuột. Ngoài song cửa sắt có thể thấy xung quanh đều dùng để nhốt người. Chính giữa phòng giam có một cái bàn tròn cùng mấy ly trà. Chú Nhất Đằng đoán, ghế kia là nơi mà cai ngục ngồi canh gác. Chú ấy quan sát một lượt, thì ra vẫn còn những người khác mà chú cảm thấy quen mặt. Họ đều là pháp sư giống như chú và đều bị nhốt lại.
Nhất Đằng cố lết tới một người trước mặt. Chú cố hỏi một số thông tin, hy vọng người này có thể giúp chú biết mục đích của tên pháp sư kia là gì:
“Anh nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra được không?”
Người bạn pháp sư của chú mấp máy môi, làm như ông sợ có người nghe được cuộc trò chuyện này:
“Tên pháp sư ấy đang cần lấy đủ 100 trái tim của 100 pháp sư hùng mạnh. Hắn đã rà soát khắp nơi trên cả nước bắt hết tất cả mọi người. Khi nghe đến tên của ông, hắn tỏ ra thích thú hơn cả thẩy. Tụi này không hiểu Nhất Đằng là ai lại khiến cho tên đó muốn bắt cho được như vậy.”
Nhất Đằng cũng không hiểu. Thân thế của ông vốn dĩ rất bí hiểm. Ông sinh ra trong một gia đình đều là pháp sư, điều đó không có gì lạ cả. Điều kì lạ duy nhất đeo đẳng dai dẳng suốt cả cuộc đời của ông chính là: Sức mạnh kì lạ mà ông sở hữu hoàn toàn khác với dòng họ. Cha mẹ của ông rất sợ khi phải đối diện với ông. Ông không giống với ai trong hai người bọn họ, là pháp sư mà lại có sức mạnh không phải của con người. Tuy vậy, ông vẫn nhận được sự yêu thương chăm sóc của họ.
Huyết Yêu và ông quen biết nhau trong một trận chiến với Bạch Câu Hồn. Bạch Câu Hồn đã xuất hiện trong nhà của ông và tìm cách giết cha mẹ của ông. May mắn lúc đó Huyết Yêu xuất hiện đã cứu ông kịp lúc trước khi bị Bạch Câu Hồn rút đi linh hồn như cha mẹ. Ông cùng Huyết Yêu trở thành những người bạn. Không, phải nói kể từ đó, ông trở thành cánh tay đắc lực của Huyết Yêu, khi ấy ông chỉ là một cậu thanh niên 17 tuổi.
Huyết Yêu nhận ra luồng sức mạnh kì lạ của ông, nhiều lần hắn cố nhấn mạnh nguồn sức mạnh kia tốt nhất phải được phong ấn lại. Rất có thể sẽ có kẻ ngửi được mùi mà đến được nơi này. Hắn nói rằng:
“Nếu ta nói ngươi không phải con ruột của họ, ngươi có tin hay không?”
Nhất Đằng khi ấy không hiểu người đàn ông kì lạ có mái tóc màu đỏ kia nói gì. Tại sao họ không phải là cha mẹ ruột của ông, ông muốn người đàn ông này nói rõ cho ông biết.
Huyết Yêu phê phẩy cái quạt trong tay, tiếp tục đặt câu hỏi:
“Ngươi không bao giờ tự hỏi, tại sao ngươi lại khác với họ hay sao?”
Nhất Đằng biết bản thân khác với cha mẹ, nhưng vẫn muốn Huyết Yêu nói rõ hơn. Chú chọn cách im lặng nghe tên tóc đỏ kia nói tiếp:
“Hãy trở thành người của ta, Nhất Đằng. Ngươi thấy đấy, con người còn đối diện với yêu ma quỷ quái rất nhiều. Họ cần một pháp sư thực thụ như ngươi bảo vệ. Ngươi không hề muốn sinh mạng nào biến mất như cha mẹ ngươi nữa, đúng không?”
Đến lúc này, Nhất Đằng mới hỏi Huyết Yêu một câu:
“Vậy rút cuộc tôi là ai?”
“Ngươi là người sau này nắm giữ một sứ mệnh quan trọng. Giờ ngươi vẫn chưa đủ tuổi biết được chuyện đó. Đầu tiên, ta sẽ phải phong ấn linh lực của ngươi trước đã.”
Từ đó, Huyết Yêu cứ một tuần lại đến thăm ông một lần. Tuổi thơ của ông cũng vì thế mà bớt hiu quạnh. Hắn cũng chỉ dạy cho ông rất bài bản, khiến ông chẳng mấy chốc đã trở thành một pháp sư thực thụ, kế nghiệp gia đình.
Đến mãi sau này, khi Huyết Yêu đem Nhất Uy đến cho ông nuôi dưỡng, hắn mới nói ra cái thân thế kì bí của ông. Lúc đó, Nhất Đằng lần đầu thấy vẻ mặt mệt mỏi của Huyết Yêu:
“Cha mẹ ruột của người là người của mấy trăm năm trước. Ta được họ giao lại cái nhiệm vụ giúp ngươi trưởng thành trong môi trường tốt nhất. Ta đã dùng cái cách y chan với cái cách đưa thằng bé này về đây với ngươi.”
Nhất Đằng ôm lấy đứa trẻ đang còn đỏ hổi, rõ ràng mới ra đời cách đây ít phút. Nó không hề phát ra một tiếng khóc nào, dường như nó cũng nhận ra trong lúc nguy hiểm như vậy, nó tốt nhất nên ngoan ngoãn nằm im. Ông cũng thấy luồng sáng màu bạc tỏa ra từ thân thể nó. Ông biết nó cũng không phải người bình thường.
Huyết Yêu, lúc này máu me dính đầy quần lẫn áo, chắc lá máu của thằng bé mới sinh này, nói với giọng mệt mỏi:
“Hãy giúp ta chăm sóc đứa bé. Nó là đứa con của thần Kim Quy và một phượng hoàng tinh. Ta sẽ phong ấn linh lực của nó cho đến khi nó đủ trưởng thành. Hãy xem nó như con ruột của ngươi kể từ đây. Lấy cho nó cái tên Nhất Uy đi, Trương Nhất Uy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...