Thanh Kiếm Của Quỷ

Tuấn Tú bắt đầu chọc ghẹo:

“Chú mày thích em gái anh lắm phải không?”

Thanh Lâm cúi đầu xấu hổ sau đó gật đầu lia lịa. Tuấn Tú khoác lấy vai Thanh Lâm nói:

“Ban đầu anh còn tưởng Nhất Uy với Ngân Chi… à.. không… với Trúc Chi.”, nói đến đây Tuấn Tú vội vàng buông tay ra khỏi người Thanh Lâm, anh cố tỏ ra thật bình thường khi gọi tên một người không phải em gái mình, “Anh tưởng hai đứa nó yêu nhau. Chú không biết tụi nó đã bên nhau được bao lâu đâu, đi đâu cũng có nhau hết. Ngẫm lại anh thấy chú mày cũng tốt. Nếu Chi nhà anh yêu chú thì anh sẽ gả nó cho chú.”

Thanh Lâm thiếu điều nhảy cẫng lên vui sướng. Cậu ngượng ngùng đấy Tuấn Tú ra một bên bẽn lẽn nói:

“Tụi em còn nhỏ mà.”

“Anh có bắt chú mày cưới nó ngay ngày mai đâu. Anh nói là anh không cấm tụi bây yêu đương. Và bây phải hứa khiến nó hạnh phúc kìa.”

“Không biết cậu ấy có thích em không.”, Thanh Lâm lo lắng tự nói một mình.

Tuấn Tú không trả lời bởi vì chính anh cũng không biết được câu trả lời cũng như anh không biết được tâm tư tình cảm của đứa em gái của mình ra làm sao. Nếu như nó không thích Thanh Lâm cũng đâu thể nào ép buộc nó thích được. Tụi nó còn quá nhỏ nếu không thích bây giờ, Thanh Lâm có thể dùng thời gian và tấm chân tình của mình chứng minh cho Trúc Chi thấy nó thật sự cần ai, yêu ai và muốn ở bên ai.

Tuấn Tú lôi cổ Thanh Lâm qua giúp Nhất Uy và Vô Ảnh một tay. Và hai người chẳng cần làm gì thì đã thấy Vô Ảnh và Nhất Uy ngồi một nơi mà thở hồng hộc. Cả hai đều bốc mùi hôi thúi đến mức Tuấn Tú bịt mũi và lùi ra xa tám thước. Xác chết của thây ma rãi rác khắp nơi.

Tuấn Tú nói:

“Cái mùi gì mà ghê vậy?”

“Mùi máu của thây ma. Anh mà biết vậy anh đã mặc áo bảo hộ rồi.”, Vô Ảnh bực mình nói.

Tuấn Tú nói:

“Anh với thằng Uy ra bên kia tắm rửa đi, hôi quá em không dám đến gần luôn.”

Vô Ảnh gật đầu ném thanh kiếm lưỡi hái cho Tuấn Tú cầm lấy, anh nói:


“Canh gác đi, anh với thằng Uy đi dội nước cho sạch một chút.”

Tuấn Tú suýt chút nữa xụi lơ vì sức nặng của thanh kiếm, nó nặng quá sức tưởng tượng của anh.

Đột nhiên có tiếng động lớn phát ra từ phía thư viện. Tuấn Tú và Thanh Lâm chưa kịp nhìn đó là cái gì đã bị thứ ánh sáng làm cho chói mắt. Hàng tá những linh hồn ma quỷ bay ra tứ tung.

Tuấn Tú nói với Thanh Lâm:

“Không phải bác ấy nói đi đóng cửa địa ngục lại hay sao?”

“Em không biết. Giờ mình làm sao đây?”

“Tìm Vô Ảnh và Nhất Uy sau đó chạy chứ sao. Đông thế anh em mình làm gì được.”

Thanh Lâm và Tuấn Tú nhất trí với nhau cùng bỏ chạy trước khi đám ma đó đi xuống tới đây. Hai người gặp Vô Ảnh và Nhất Uy ở phòng bác bảo vệ, cả hai đều ướt nhẹp. Vô Ảnh với lấy cái áo khô nhăn nhúm của bác bảo vệ ném cho Nhất Uy mặc vào, bản thân anh cũng lấy một cái.

Bốn người gặp nhau, Tuấn Tú nói với Vô Ảnh tình hình bên ngoài trường. Vô Ảnh nói:

“Có lẽ bác bảo vệ đã thất thủ. Chúng ta ai nấy cũng đều mệt lả rồi. Trước hết cứ trốn trong này xem tình hình. Dù sao bọn chúng cũng không ra khỏi trường được.”

“Sao vậy?”, Thanh Lâm hỏi.

“Quên cái vòng tròn anh em mình giăng ban nảy rồi hả?”

Bốn người ngồi xuống ngó qua cửa sổ. Họ thấy bọn ma quỷ đều bọ dội ngược trở vào trong khi vừa chạm phải thứ ánh sáng màu đỏ của sợi dây mà họ giăng.

Một người mặc bộ áo đen xuất hiện giữa sân trường. Người này dùng một cái hồ lô bự bằng cái nồi bắt đầu thu phục những linh hồn vào bên trong nó. Khi nhìn kỹ lại, Nhất Uy thấy rõ ràng chính là Nhất Đằng – cha của cậu. Cậu hăng hái xông ra đứng sóng đôi cùng chú ấy. Thanh Lâm và Tuấn Tú thấy vậy cũng chạy ra theo. Vô Ảnh bất đắc sĩ cũng đi theo họ ra ngoài.

Nhất Đằng trong một thời gian ngắn đã hút hết mấy linh hồn vào bên trong hồ lô. Bác bảo vệ cũng bay ra khỏi thư viện, miệng méo mó như đang cười với cả đám. Hai tay bác vỗ đơm đớp vào nhau, bác nói:

“Đã đóng được cánh cửa rồi. Hy vọng chổ Huyết Yêu đã xử lý xong tên ác tặc kia.”


Nhất Uy hỏi bác bảo vệ:

“Nếu Hồ gia thật sự lấy lại thể xác làm thế nào mới giết chết được lão?”

Bác bảo vệ trầm ngâm một hồi rồi nói:

“Thật ra nếu lão chỉ là một con quỷ, ta và Huyết Yêu có thể dễ dàng xử lý. Nhưng nếu lão thật sự đã hồi sinh dưới đem trăng máu, đêm mà sức mạnh ác quỷ gia tăng còn thần tiên lại bị ảnh hưởng. Ta e rằng Huyết Yêu khó mà đánh bại hắn trừ phi đệ ấy có được một thứ, mà thứ này rất khó có được.”

Thanh Lâm hỏi:

“Thứ đó là gì? Thanh kiếm của Quỷ ư?”

“Đào đâu ra nó khi mà nó đã biến mất. Có một thứ khác ngoài thanh kiếm của Quỷ có thể giết chết lão.”

Trúc Chi gục xuống đất, cô cảm thấy máu của mình như bị rút cạn. Mặt mày tái mét. Khi lão họ Hồ chuẩn bị đến chổ hai người, Huyết Yêu đã nắm lấy tay cô và bỏ chạy. Loại tình huống gì vậy? Đáng lý sau khi giải được độc dược hắn phải hạ tên kia chứ. Trúc Chi bực mình gạt tay Huyết Yêu ra và nói:

“Sao lại bỏ chạy? Lúc này mà bỏ chạy lão ta sẽ xuống dưới kia hại người đó.”

“Lão không ra khỏi nơi này được đâu.”, Huyết Yêu nói, hắn không nắm lấy tay cô nữa mà bắt đầu bế cô lên khỏi mặt đất, rồi bay mất, “Huyết Yêu đã đặt một vòng tròn ma thuật. Lão sẽ không ra khỏi vòng tròn đó trong hai giờ đồng hồ tới.”

“Anh nói gì vậy?”

“Em không phải Huyết Yêu. Em là Tiểu Bạch.”

“Cái gì?”, Trúc Chi thét lên.

“Nói nhỏ thôi. Chúng ta phải câu giờ cho đến khi chú ấy quay trở lại. Lão không ra khỏi nơi này được sẽ đi tìm Huyết Yêu bắt chú ấy tháo cái vòng kia ra. Mà lão đang nghĩ em là Huyết Yêu. Nên chúng ta phải chạy trốn một chút.”

“Hèn chi, Huyết Yêu mà chị biết đâu thể yếu như vậy.”


Tiểu Bạch cười khì khì rồi chạy tiếp. Trúc Chi hỏi:

“Huyết Yêu có nói là đã đi đâu hay không?”

“Chú ấy không nói.”

Tiểu Bạch kể lại chuyện Huyết Yêu đã nhờ vả nó biến thành mình. Tiểu Bạch nhại giọng của Huyết Yêu y chan:

“Có một thứ có thể giết lão một lần và mãi mãi. Ta sẽ đi lấy vật đó. Ta sẽ đặt một loại ma thuật mạnh đến mực lão sẽ không ra khỏi nơi này được. Ta sẽ giam lão lại trong này. Nhưng vẫn phải đánh lạc hướng lão. Tiểu Bạch có một chuyện ta cần ngươi giúp đỡ.”

Tiểu Bạch tự biến mình thành chính bản thân mình rồi trả lời Huyết Yêu, Trúc Chi đứng một bên quan sát như thể đang xem bộ phim:

“Chú cứ nói đi, Tiểu Bạch sẽ làm hết sức.”

“Biến thành ta và đánh lạc hướng lão ấy.”

“Tiếu Bạch chưa rõ lắm.”

“Tiểu Bạch hãy biến thành ta và đi cùng Trúc Chi, nhớ phải hứa với ta bảo vệ cô ấy chu toàn, phải đặt an toàn của cô ấy lên trên tất cả.”

Trúc Chi nghe đến đây thầm cảm động. Cho dù Tiểu Bạch chỉ nói lại qua lời kể của mình, cô cũng muốn ôm chầm lấy hắn để cảm ơn. Tiểu Bạch không phát hiện ra tia bổi rối trong mắt Trúc Chi, nó tiếp tục đóng giả Huyết Yêu và nói tiếp:

“Ta sẽ nhanh chóng về ngay. Câu giờ giúp ta. Đừng tìm cách đánh với lão nếu không thể thắng.”, Huyết Yêu lấy ra một que diêm đưa cho Tiểu Bạch, “Cái này là lửa địa ngục. Lựa thời cơ đốt lấy cái xác của lão ấy.”

“Nhưng Tiểu Bạch không hiểu lắm. Chú có thể ở lại đây ngăn cản lão được mà.”

“Sẽ không ngăn cản được. Điềm báo của Trúc Chi rõ ràng như thế. Ta phải đi trước một bước, ta phải tính đến kế hoạch B nếu lão có được thân xác của mình. Bởi vì lúc đó ta thật sự không đánh thắng lão đâu.”

Tiểu Bạch quay sang nói với Trúc Chi:

“Vậy đó. Sau đó chú ấy biến mất. Em phải nghe theo chú ấy. Lúc nảy chị dùng máu của mình cứu lấy em, em thật sự biết ơn lắm.”

“Chị thật sự vui khi cứu được em. Em đã bị độc mạnh như vậy.”

“Nếu là chú ấy, chú ấy sẽ không lơ là như em.”

“Được rồi.”, Trúc Chi an ủi, “Đừng tự trách mình. Bây giờ chúng ta phải trồn lão ấy.”


“Chúng ta phải trốn những chổ khuất ánh trăng. Bởi vì nhờ có ánh trăng màu lão mạnh lên rất nhiều.”

Huyết Yêu đã đến được nơi cần đến. Hắn rất cẩn trọng, không muốn đánh rắn động cỏ. Hắn đi từng bước nhẹ nhàng tới một nơi có không gian rộng lớn. Nếu ai biết được hắn đến nơi này, có khi hắn sẽ bị phạt nặng. Nhưng hắn không thể không đến, dù cho hình phạt tàn khốc như thế nào, hắn cũng chịu.

Huyết Yêu đã gởi cho Hồ gia một món quà nho nhỏ. Hy vọng lão sẽ thích món quà đó – Mộng Nhi, người đàn bà của lão ấy. Tiểu Bạch đã nói cho hắn biết nỗi sợ thầm kín của lão ấy chính là ả. Thật may, hắn biết ả ở nơi nào. Hắn đã đến đó nói cho ả biết chổ ở hiện tại của Hồ gia. Mục đích cuối cùng muốn ả giúp hắn kéo dài thời gian một chút, đổi lại ả phải giúp Trúc Chi và Tiểu Bạch tránh xa nguy hiểm.

Huyết Yêu tự tin có thể đánh bại Hồ gia. Chỉ có điều hai người có thể đánh hết ba ngày ba đêm, đợi cho đến khi trăng máu kết thúc lão sẽ bại dưới tay hắn thôi. Như vậy nhân gian phải làm sao. Đêm trăng máu phải được kết thúc nhanh chóng, nếu không tam giới sẽ gặp nguy hiểm. Huống hồ, Nguyên Sâm sẽ nhân cơ hội này thành lập một đội quân riêng cho mình nữa. Hắn phải đi trước một bước trừ hậu hoạn. Phải giết được Hồ gia càng nhanh càng tốt, sau đó kết thúc đêm trăng máu này lại.

Huyết Yêu phất tay khiến cho lính gác chìm vào giấc ngủ. Hắn bước qua lửa địa ngục và tới trước mặt kẻ đó. Người kia bị xiềng xích hai tay hai chân, gã ngồi một góc nhìn vào bức tường và Huyết Yêu có thể thấy dòng chữ mà gã kia dùng đá khắc lên đó: Thủy Hà. Hắn thoáng sửng sờ vài giây, xem ra người này vẫn còn nhớ nhung đến Thủy Hà. Hắn tự hỏi gã bị giam giữ lâu như vậy, đầu óc đã mụ mị chưa.

Kẻ đó nghe được tiếng bước chân đang đến gần mình, gã nói:

“Đến giờ tra khảo rồi ư? Các ngươi cứ hành hạ ta suốt cả ngàn năm chưa thấy chán hay sao?”

“Ta không đến để tra tấn ngươi, Quỷ vương.”

Quỷ vương nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy thì xoay người lại. Gã thấy đứng trước mặt mình là Huyết Yêu – kẻ đã đi đầu trong chuyện bắt nhốt gã. Quỷ vương không biết nên vui hay nên buồn khi gặp lại “bạn cũ” trong tình huống thế này.

“Thất thế lâu như vậy ngươi mới tìm tới đây nhìn ta một cái. Huyết Yêu cần gì chổ ta lại thân chính đến đây thế?”

“Không phải là ta cần.”, Huyết Yêu đi dạo một vòng trong căn phòng đầy bùa chúa đang nhốt Quỷ vương, hắn tự rót cho mình một ly tà. Sau đó lại suýt nhổ ra vì nó quá đắng, hoặc đây là loại trà đã quá cũ. Huyết Yêu đặt ly trà xuống nói tiếp, “Nguyên Sâm đã tái xuất. Đêm nay là đêm trăng máu.”

Quỷ vương không mấy quan tâm chủ đề mà Huyết Yêu đang nói đến, gã khịt mũi:

“Thì liên quan gì đến một người đã hết thời như ta?”

Huyết Yêu thong thả bỏ ly trà xuống bàn, mắt nhìn đăm đăm vào nước trà trong ly rồi buông một câu:

“Nói như vậy, ngươi chắc sẽ không quan tâm đến tiểu vương bé nhỏ của ngươi rồi. Vậy ta đành cáo từ vậy.”

Quỷ vương không tin vào tai mình. Huyết Yêu nhấn mạnh rất rõ ràng bốn chữ “tiểu vương bé nhỏ”, ý của hắn là gì, gã muốn biết. Gã đành bất lực nói:

“Khoan đã. Huyết Yêu huynh đệ, ý ngươi là gì khi nói đến Tiểu vương?”

“Đứa con của Thủy Hà.”, Huyết Yêu lạnh lùng nhắc. Hắn muốn gã nhớ lại những gì gã đã làm với Thủy Hà và kết cục bi thảm của công chúa ra sao, nguyên nhân tất cả đều do gã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui