Bác bảo vệ lao tới bảo cả đám dạt ra một bên. Bác rắc một thứ bột màu đen vào chúng. Chúng bị đóng băng trên không một phút rồi trở nên rắn chắc lạ thường. Bác bảo vệ nói:
“Giờ thì đánh được rồi đó. Những tên này không nguy hiểm bằng những tên kia đâu.”
Bác bảo vệ chỉ tay về phía thư viện. Một binh đoàn đầy những tên trông giống con người, mặc những bộ đồ te tua xơ muối, mặt mày đầy máu, có tên đôi mắt sộc sệch đáng ghê rợn. Bác bảo vệ nói:
“Binh đoàn thây ma. Chúng có sở thích ăn thịt người, xé toạt họ ra và uống máu của họ. Chúng giết người vì đam mê chứ không vì bắt cứ lý do nào cả. Ta đoán đó là lý do mà Hồ Gia Bảo thả bọn chúng ra ngoài.”
Bác đi đến chắn trước mặt Thanh Lâm và Tuấn Tú (vì có lẽ bác biết hai người có khả năng chiến đấu yếu hơn hai người còn lại), bác nói với Vô Ảnh và Nhất Uy:
“Chúng chỉ bị giết nếu các con bổ chúng ra làm hai. Bác nhắc lại, phải chém ngay đỉnh đầu chém xuống. Cho dù có chém bay đầu, chúng cũng tự mọc ra một cái đầu khác. Rõ chưa?”
“Dạ.”, Vô Ảnh và Nhất Uy đồng thanh đáp. Họ đương nhiên nghe lời bác bảo vệ, bởi vì bác ấy chính là người đã viết ra cuốn sách bóng đêm, mà trong đó có chứa cách thức giết chết chúng.
Vô Ảnh và Nhất Uy lao vào đám thây ma bỏ mặc ba người ở bên kia. Bác bảo vệ lúc này nói với Thanh Lâm và Tuấn Tú:
“Hai đứa có vũ khí gì đặc biệt?”
“Con có súng ma thuật, anh Tú có quả cầu lửa.”
“Tốt lắm.”, Bác bảo vệ đặt tay lên vai hai đứa rồi nói tiếp, “Những linh hồn đen đúa mà bác vừa rắc cho thứ bột kia có tên là “Bóng đen vô hình”. Chúng được xem như những con ma ưa phá hoại. Chúng phá tan mọi thứ mà chúng nhìn thấy. Ta đoán Hồ gia thả chúng ra với mục đích dùng chúng phá nhà phá cửa của người ta. Các con phải thu phục chúng vào trong đạn ma thuật là được. Ta nói trước, không được để chúng nhập xác, đến lúc đó sẽ rất phiền phức cho ta.”
“Còn bác làm gì ạ?”, Tuấn Tú hỏi.
Bác bảo vệ cắn răng nói:
“Ta sẽ đi đóng Quỷ môn quan lại. Như vậy bọn chúng mới không ra khỏi địa ngục được. Ta sẽ chịu trách nhiệm giải quyết đám quỷ tặc tại nơi đó, không cho bất cứ ai xông ra ngoài thêm nữa. Vì số lượng càng đông, chúng ta càng bất lực chống lại chúng, hiểu chưa.”
Tuấn Tú và Thanh Lâm gật đầu đã hiểu ý của bác nói. Hai người chia ra đánh tan bóng đen vô hình trên đầu mình. Tuấn Tú lần đầu cảm thấy bản thân không quá vô dụng, chắc một phần cũng nhờ quả cầu lửa mà Huyết Yêu cho. Chẳng mấy chóc chính anh đã bức xa Thanh Lâm một khoảng khá xa.
Huyết Yêu cảm nhận được độc dược đang thấm trong từng tế bào trong cơ thể. Trúc Chi vẫn ngất đi một góc bên kia và hắn không có cơ hội đến xem cô thế nào. Yêu hồ bị thương ngóc đầu không nổi nữa. Chỉ còn mình hắn đứng đó đối diện với Hồ gia.
Hồ gia nói:
“Lúc này chắc binh đoàn của ta đã ra khỏi nơi trú ẩn rồi. Ngươi biết gì không Huyết Yêu, ta đã nghe đến danh tiếng của ngươi. Họ nói rằng ngươi rất mạnh. Nhưng giờ thì sao? Ngươi nhìn lại ngươi xem, chỉ một lúc nữa thôi ngươi sẽ chết dưới chân của ta.”
“Phải không?”, Huyết Yêu lạnh lùng nói, “Ngươi đừng tưởng hồi sinh được thể xác rồi sẽ đánh bại được ta. Ta biết điểm yếu của ngươi là gì, Hồ Gia Bảo.”
“Ta không có điểm yếu.”, Hồ gia hét vào mặt Huyết Yêu.
Huyết Yêu liếc mắt nhìn lên ánh trăng trên cao, không muốn chờ thêm điều gì nữa. Hắn nói:
“Ngươi tin không? Ta vẫn thắng được ngươi dù trong người ta có độc đi chăng nữa.”
Huyết Yêu rút cánh quạt ra cầm trên tay phê phẩy trước khi bay vào đánh Hồ gia. Lão cũng không khoan nhượng, lão tự tin có thể thắng được Huyết Yêu khi có được thân thể bất tử này. Hơn nữa, sức mạnh của lão giờ đây rất mạnh không lý nào thua một kẻ đang bị độc ăn sâu từng tế bào như hắn được.
Thanh đao đụng vào cánh quạt khiến cả hai đứng im nhìn nhau. Cả hai ai cũng dồn hết sức mạnh vào cuộc chiến này. Hồ gia chém hụt vào cánh tay của Huyết Yêu. Hắn vẫn chưa sử dụng thần lực, lúc này đang bị độc nếu hắn sử dụng thần lực sẽ làm độc tố tăng nhanh hơn. Đó là lý do Huyết Yêu chỉ dùng kiếm thuật mà không dùng sức mạnh. Nhưng như vậy cũng đủ khiến Hồ gia thầm hoảng sợ trong lòng.
Thanh đao dài thế kia lại lép vé trước cánh quạt nhỏ xíu của Huyết Yêu. Chiêu số mà lão họ Hồ cố dùng để lấy mạng của Huyết Yêu đều bị hắn hóa giải nhanh chóng. Rất nhanh lại phóng ở đâu những kim tiêu chứa đầy lửa quỷ vào thân thể của Hồ gia khiến lão thúi lui đầy sợ hãi. Lửa quỷ đốt cháy một phần da thịt của lão.
Quái lạ. Lão thầm than. Không lý nào giờ đây lửa quỷ lại khiến lão bị thương. Lão bất khả chiến bại mới đúng, lão nghe Huyết Yêu nói văng vẳng trong gió:
“Ngạc nhiên lắm đúng chứ?”
Huyết Yêu lướt nhẹ đến bên cạnh lão đâm cánh quạt xuyên qua người của lão. Lão cũng thừa cơ hội đâm vào be sườn của hắn. Thanh đao chắc chắn được tẩm độc, thế nên nó vừa chạm vào người Huyết Yêu đã khiến hắn cắn răng đau đớn.
Đây là lần đầu tiên Trúc Chi nghe được tiếng rên rỉ đầy đau đớn của Huyết Yêu, mặc dù tiếng rên rỉ ấy còn chưa bật ra khỏi miệng của hắn. Cô giật mình tỉnh giấc, cô thở hổn hển hướng mắt nhìn Huyết Yêu đang gập người ở đó. Cô đứng bật dậy, bỏ cơn đau qua một bên lao nhanh đến bên cạnh Huyết Yêu.
Hồ Gia Bảo đứng đó cười lớn. Làm gì có chuyện lão không hạ độc lên thanh đao khi tin chắc có một thần tiên nhúng tay vào chuyện của mình. Có thể Huyết Yêu mạnh, nhưng lão còn thông minh hơn hắn nhiều. Chút sơ hở vừa rồi tất cả cũng vì muốn dụ Huyết Yêu tới gần và cho hắn một đao này. Lão muốn xem xem Huyết Yêu này khi độc chồng thêm độc có thể chống cự được bao lâu. Sau đó, lão đương nhiên giết chết đứa con gái sở hữu Vọng Âm và ăn luôn trái tim của nó để trở thành Quỷ vương kế tiếp. Lúc đó, lão sẽ trở thành vua cả cỏi Âm, ngay cả Địa Mẫu cũng phải kinh sợ vài phần. Nghĩ thế lão hú lên một tiếng dài mãn nguyện.
Trúc Chi đỡ lấy Huyết Yêu trong vòng tay của mình. Cô cắn răng không biết phải làm sao mới giúp được hắn. Hắn trúng độc, mà trúng loại độc gì, làm sao mới giải độc được? Cô nói với Hồ Gia Bảo:
“Loại độc này làm sao mới hóa giải được?”
“Kế tiếp là ngươi, ngươi còn không tự lo cho mình lại còn muốn giúp hắn giải độc. Ngươi tưởng ta đây ngu ngốc hay sao mà đi nói thuốc giải cho ngươi?”
“Nếu không nói ra, ta sẽ giết ngươi, ta sẽ bâm ngươi ra thành trăm mảnh sau đó vứt cho linh cẩu ăn.”
“Khẩu khí gớm nhỉ?”
Hồ Gia Bảo nắm tay lại một nắm lập tức Trúc Chi bị kéo về phía lão. Huyết Yêu gượng đứng dậy, máu trên khóe miệng tuông trào. Trúc Chi quát Huyết Yêu:
“Ngươi nằm đó cho ta. Chuyện còn lại cứ giao cho ta là được.”
Huyết Yêu nghe khẩu khí của Trúc Chi hơi nghi ngờ một chút. Cô có năng lực gì giết được tên ác quỷ kia cơ chứ. Hơn nữa đêm trăng máu khiến năng lực của hắn gia tăng gấp ba bốn lần. Bình thường cô đã không phải là đối thủ của hắn chứ đừng nói bây giờ.
Trúc Chi đứng trước mặt của Hồ gia, mặt vẫn giữ bình tĩnh đến đáng sợ. Cô vẫn còn một át chủ bài chưa dùng đến, át chủ bài cô không muốn dùng đến thì đúng hơn. Nhưng lão già chết tiệt này đã chọc phải cơn điên đang được chê bớt đi trong lòng cô. Đúng vậy, cô đang tức như điên, trong lòng chỉ có một thôi thúc duy nhất chính là băm vằm lão ra thành trăm mảnh mới thỏa được nổi căm hờn của cô ngay lúc này.
Hồ gia nói qua kẽ răng:
“Ngươi vẫn còn tác dụng có biết không? Ngươi sở hữu Vọng Âm. Ta đã nói trái tim của ngươi rất quan trọng chưa? Ta sẽ chén nó để trở thành người mạnh nhất.”
Huyết Yêu hét lên:
“ĐỪNG HÒNG.”
Huyết Yêu cố đứng lên một lần nữa, nhưng môi hắn tím tái, chất độc chắc đã tới tận tim nên hắn mới ôm lấy nó mặt mày nhăn nhúm lại rất khó coi như vậy. Trúc Chi đau lòng nhìn hắn, nước mắt bắt đầu chảy ra hồi nào không hay.
Trúc Chi nhắc lại một lần nữa:
“Đưa thuốc giải cho ta.”, đôi mắt lẫn màu tóc của cô giờ đã đổi sang một màu đỏ thẫm. Trước đây cô chỉ đổi sang màu xanh, giờ phút này mọi thứ đều chuyển sang màu đỏ. Điều này ngay cả Huyết Yêu cũng ngạc nhiên.
Hồ gia ném Trúc Chi xuống đất, lão cúi xuống chuẩn bị cấm những ngón tay nhọn hoắt lên trái tim của cô. Huyết Yêu đã bay tới từ lúc nào, hắn hất văng Hồ gia xuống đất.
Huyết Yêu đã sử dụng thần lực, hắn cảm nhận được mạch máu của mình chạy loạn hơn bao giờ hết. Lão Hồ gia đắc ý cười cười:
“Ngươi cứ tiếp tục sử sụng thần lực của mình, chất độc sẽ ngấm càng nhanh thôi. Để bảo vệ con bé này ngươi tính hy sinh bản thân mình hay sao?”
Trúc Chi ném ánh mắt oán trách sang Huyết Yêu. Theo như lời lão ác quỷ nói, hắn sẽ trọng thương nặng hơn nếu dùng thần lực. Vậy mà lúc nảy vừa tới nơi đã giúp cô trị thương.
Huyết Yêu không muốn nói nhiều cho phí sức, hắn vận khí công, dồn tất cả nội lực mà mình có chưởng về phía Hồ gia. Hồ gia không ngờ Huyết Yêu bị thương như thế vẫn mạnh như vậy. Hắn thật sự không quan tâm đến an nguy của chính mình mà dùng luôn thần lực muốn triệt hạ lão. Người này quả nhiên không phải hạng tầm thường. Lão không né kịp lúc nên lãnh trọn chưởng lực kia, lão văng ra xa đến cả thước.
Chưởng lực này làm lão bị thương nhưng không giết được lão. Lão bò dậy vẫn đứng lên được. Lúc này Huyết Yêu vừa thổ huyết, hắn rơi xuống đất nhìn rất thảm. Trúc Chi không ngờ có ngày nhìn thấy bộ dạng này của Huyết Yêu. Loại độc đó mạnh đến đâu lại khiến hắn trầm trọng như như vậy.
Trúc Chi lao đến bên cạnh Huyết Yêu dìu hắn dậy, cô nói:
“Ngay cả anh cũng không biết giải dược là gì?”
“Ta biết. Chỉ có điều lúc này không phải là lúc trở lại căn nhà của ta chế thuốc.”
“Làm sao thắng được lão khi anh bị thương như vậy chư? Tui sẽ cầm chân hắn, anh đi rồi về là được.”
“Không được.”, Huyết Yêu ngước mắt nhìn lên đôi mắt đỏ thẫm của cô, hắn nói rất dịu dàng, “Ta không thể để cô ở lại một mình với lão.”
“Anh xem anh như vậy còn đánh đấm nỗi gì mà còn lo cho tui?”
Huyết Yêu đứng thẳng dậy nhìn trực diện vào lão họ Hồ không quên nói với Trúc Chi một lời nữa:
“Không lo không được.”
Mặc dù hắn không nhìn vào cô để thốt ra câu đó, nhưng cũng khiến cô cảm động. Cô cũng muốn hy sinh tính mạng này cứu lấy hắn. Cô đứng song song cùng với hắn. Nếu phải chiến đấu, cô muốn cùng hắn chiến đấu đến cùng. Nếu phải chết, cô cũng muốn chết cùng hắn.
Hồ gia định bay đến chổ Huyết Yêu và Trúc Chi một lần nữa đã bị một giọng nói ngăn lại:
“Hồ lão gia, bảo bối nhớ người quá.”
Đó là giọng nói thánh thót của một người con gái rất đẹp, tóc búi thành một lọn cao, hai bên thả hai lọn tóc dài xuống tận cằm, đôi môi chúm chím dễ thương, nước da trắng mịn màn, nàng mặc một bộ áo tứ thân màu trắng, áo khoác bên ngoài màu vàng như ánh mặt trời. Nụ cười nàng đẹp hơn cả ban mai. Ngay cả Trúc Chi là con gái mà nhìn thấy nụ cười kia còn cảm thấy choáng ngợp huống chi là đàn ông con trai.
Trúc Chi nghe Hồ gia gọi người con gái đó bằng cái tên mà cô đã từng nghe qua rồi.
“Mộng Nhi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...