Trúc Chi đưa mắt nhìn xuống phái hồ sen, mặt nước không hề gợn sóng. Không biết Huyết Yêu đã gặp được lão yêu hồ chưa. Linh tính mách bảo cho cô biết sắp sửa có điều gì đó kinh hoàng xảy ra. Bất chợt có một giọng nói phát ra từ phía sau lưng cô nghe lạnh tóc gáy:
“Ngươi là ai? Con người bình thường sao lại có linh khí mạnh như vậy?”
Trúc Chi quay ra đằng sau và đứng đó chính là lão yêu hồ mà cô đã thấy trong giấc mơ. Râu của lão bạc phơ, mí mắt cụp đuôi lại trong gian ác, đôi môi của lão tím tái giống như người chết vì lạnh cóng đã được mấy tháng, mùi từ trên người lão tỏa ra một mùi hôi thối rất nồng.
Trúc Chi bất giác lùi về phía sau tránh né. Hành động nhỏ đó của cô khiến lão phật ý thấy rõ, lão khịt mũi. Lão vung tay một cái khiến cô bay lên cao và rơi thẳng xuống đất. Lưng của cô va chạm với nền đất, mặt cô nhăn lại vì đau. Cô có cảm giác như xương của mình đã rời ra khỏi cơ thể. Cô cố bò dậy liếc nhìn lão yêu hồ.
Vậy ra lão vẫn còn ở trên này, lão không ở dưới hồ sâu. Nói như vậy Huyết Yêu đã mất công đi xuống dưới đó rồi. Cô không gượng dậy nổi vì vết thương sau lưng càng lúc càng nhói đau. Trúc Chi chuyển sang tư thế nằm sấp rồi ngước mặt lên nói chuyện với lão yêu hồ:
“Anh của tôi đâu? Người con trai bị ông đả thương lúc nảy đâu?”
Lão yêu hồ nghiêng đầu nhìn kỹ khuôn mặt lo lắng đầy sợ hãi của Trúc Chi đoán được người vừa nảy lão bắt đi chắc là người thân của cô. Trúc Chi sốt ruột hỏi thêm, đôi mắt rưng rưng đầy tội nghiệp:
“Anh ấy còn sống chứ? Nói với tôi là anh ấy còn sống đi.”
“Đã chết.”, lão yêu hồ đáp nhẹ bâng.
“KHÔNG.”, Trúc Chi gào lên tuyệt vọng.
Trúc Chi không thích cách nói đó của lão yêu hồ chút nào. Lão nói như thể Tuấn Tú đáng bị chết, lão nói như thể lão chẳng hề sai khi giết anh ấy. Cô không muốn tin lời của lão già trước mặt, nhưng cứ nghĩ đến nét mặt xám ngắt của anh khi bị lão bóp cổ cô chẳng thể ép mình không tin lời lão được.
Trái tim của cô đau nhói, cơn đau ở đó còn đau hơn cái cơn đau truyền từ đằng sau lưng nữa. Vậy là cô đã không đến kịp để cứu Tuấn Tú. Cô nhìn thấy được cái chết của anh vẫn không thể cứu được anh. Trúc Chi đau lòng nhìn khắp nơi một lượt, cô muốn ai đó trả giá. Người duy nhất nên trả giá lúc này không ai khác ngoài lão yêu hồ trước mặt.
Trúc Chi cố đứng thẳng bằng hai chân, mặc dù thú thật đứng lên được là cả một quá trình mà cô phải cố gắng hết mức. Cô rút Thượng Nguyệt ra từ không khí và hướng mũi tên vào đầu lão yêu hồ. Mái tóc lẫn đôi mắt giờ đây đã đổi màu. Ánh mắt tà ác như muốn cướp đi sinh mạng của kẻ khác lần đầu xuất hiện trên gương mặt của cô.
Lão yêu hồ thoáng ngạc nhiên trong vài phút. Một người thay đổi ngoại hình trước mặt ông là một điều chưa từng xuất hiện, trừ phi nó không phải là con người. Nhưng đứa con gái trước mặt lão rõ ràng có nồng nặc mùi của con người không thể sai được.
“Khoan.”, lão yêu hồ tự nói với chính mình, “Cung tên đó không phải của Thủy Hà hay sao?”
Lão yêu hồ đương nhiên biết vị công chúa này. Lão cũng là thần mà còn là thần trước cả khi Thủy Vương sinh ra Thủy Hà. Lão còn nhớ Thủy Hà khi còn bé hay đùa vui với lão. Thượng Nguyệt làm sao lại nằm trong tay của con bé này? Trừ phi nó là người cướp Thượng Nguyệt rời khỏi nơi phong ấn vốn có. Một con người bình thường lại có khả năng cướp lấy Thượng Nguyệt mà vẫn còn sống sót đứng đối diện với lão quả là không tầm thường. Rất có thể có kẻ phản bội đứng đằng sau lưng chỉ điểm.
Thượng Nguyệt chọn người mà nó muốn phục tùng. Đứa con gái bé nhỏ đó nắm được huyền cơ gì lại có thể điều khiển được Thượng Nguyệt.
Lão yêu hồ bận bịu suy nghĩ, mũi tên từ Thượng Nguyệt đã bay ra từ lúc nào lão cũng không hay. Nó trúng ngay đỉnh đầu của lão, một mớ tóc bay theo mũi tên rơi xuống hồ sâu.
Trúc Chi rú lên cười như điên, giọng nói của cô vang dội cả một vùng:
“Mũi tên thứ hai, ta sẽ không bắn trật nữa đâu lão già đáng chết.”
Nói xong, Trúc Chi lại kéo cung tên lên một lần nữa, mũi tên theo hướng kéo mũi tên xuất hiện. Mũi tên màu trăng non bay ra khỏi cánh cung xuyên qua màn đêm u tối bay thẳng đến trái tim của lão yêu hồ. Lão né được trong gang tấc. Trúc Chi lại không muốn lão nghỉ ngơi, cô tiếp tục bắn nhiều mũi tên ra cùng một lúc, cho đến khi có một mũi tên ghim vào ngực phải của lão yêu hồ chỉ vì lão chưa kịp tránh nó.
Trúc Chi nghiêng đầu cười, ánh mắt vẫn chưa thoát ra khỏi sự điên loạn. Có lẽ cái chết của Tuấn Tú đã khiến cô không còn giữ được bình tĩnh. Bộ dạng lúc này của cô cứ như đã không còn là cô nữa.
Lão yêu hồ rút mũi tên ra khỏi lồng ngực, máu tuôn theo hướng mũi tên được rút ra. Lão đau đớn nhìn Trúc Chi không khỏi nghi hoặc. Bình thường mũi tên có thể bắn trúng lão, nhưng chưa từng có mũi tên nào mạnh đủ khiến lão bị thương. Một mũi tên khiến lão bị thương phải hòa lẫn cả thần lực nữa kìa. Đây là lần đầu lão gặp tình huống như vậy. Lão cũng hoang mang vài phần.
Trúc Chi tự nhiên bắt đầu nói bằng một giọng the thé:
“Đêm trăng máu, lão già à. Ngươi tưởng chỉ có ngươi mới mạnh lên hay sao? Ta cũng mạnh lên.”, Trúc Chi đi một vòng quanh lão yêu hồ, “Sai lầm của ngươi là giết người của ta. Ngươi nghĩ ta sẽ tha cho cho ngươi sau khi đã giết chết anh ấy hay sao?”
Trúc Chi bay lên không hét lên vang trời. Tiếng hét lần này kinh khủng hơn cả những lần trước, nó làm những hàng cây khô quéo chết cả. Lão yêu hồ càng tái xanh mặt mày, lão lập tức nhảy xuống hồ. Nước trong hồ có thể ngăn lại Vọng Âm. Phải, lão biết đây là Vọng Âm. Tiếng hét như ác quỷ đòi mạng vọng lên từ địa ngục, tiếng thét có thể làm tất cả những sinh vật trên thế gian này bị thương, những kẻ yếu hơn có thế chết.
Vọng Âm vang xa đến nổi Dung Chân bị đánh ra xa. Vô Ảnh còn may nhờ dùng thần lực bịt lấy đôi tai của mình mà không hề hấn gì hết. Dung Chân đau đớn quằn quại, hắn bịt lấy đôi tai của mình chỉ làm nó chảy máu nhiều hơn. Vô Ảnh thừa cơ hành động tiếp. Gã đâm mạnh thanh kiếm lưỡi hái vào trái tim của Dung Chân khiến hắn trừng mắt nhìn trời lần cuối rồi tan biến.
Vô Ảnh và Dung Chân cuối cùng không phân được thất bại. Nhờ Vọng Âm mà Vô Ảnh thắng được hắn, không biết là may mắn hay không vì thật sự gã muốn tự mình chiến thắng hắn hơn. Vô Ảnh không quan tâm nữa mà chạy đến nơi phát ra âm thanh.
“Phải giữ cho con bé được bình tĩnh một chút.”, Vô Ảnh thầm thì, chân vẫn chạy hụt mạng.
Thanh Lâm ngất xỉu một lần nữa. Tiểu Bạch sử dụng pháp lực của mình bảo vệ lấy cả hai, nhờ vậy Vọng Âm không xuyên qua được lớp bảo vệ đó. Nhất Uy không may mắn lắm, Vọng Âm khiến cậu chảy máu nhiều hơn lúc trước. Cậu cũng ngã lăn ra một chổ.
Huyết Yêu bay lên khỏi mặt đất, hắn không bị Vọng Âm ảnh hưởng lắm. Hắn lập tức bay đến gần cô. Nhưng Trúc Chi vô tình tạo ra một lằn chắn vô cùng mạnh khi sử dụng Vọng Âm. Vộng Âm ôm lấy cả cơ thể của cô khiến không ai lại gần được ngay cả Huyết Yêu.
Huyết Yêu lôi cây quạt ra và phóng vào lằn chắn, nó bị đứt ra. Hắn lao vào ôm lấy Trúc Chi rồi tiếp đất. Trúc Chi vì sử dụng nhiều sức mạnh nên sà vào lòng Huyết Yêu mới đứng vững.
“Vọng Âm là thứ không nên sử dụng lung tung.”, Huyết Yêu nói giọng quở trách.
Trúc Chi tủi thân nói:
“Tuấn Tú bị giết rồi. Lão già đó đã giết chết Tuấn Tú. Mỗi khi không giữ được bình tĩnh lại hét lên như thế.”
Huyết Yêu nói:
“Tuấn Tú vẫn chưa chết. Ắt hẳn vẫn còn đâu đó gần đây. Nếu sinh mệnh của nó bị tước đi ta sẽ biết được.”
Khuôn mặt Trúc Chi trở nên méo mó, cô ghì chặt cổ áo của Huyết Yêu muốn hắn nhắc lại cho cô một lần nữa:
“Thật không?”
Huyết Yêu lại không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói tiếp ý của mình:
“Nếu cứ sử dụng Vọng Âm lung tung như vậy, cô sẽ gặp nguy hiểm. Ta đoán Hồ Gia Bảo cũng nghe được Vọng Âm. Rất nhanh sẽ tìm đến chổ của cô.”
“Tại sao?”
“Không chỉ có hắn, tất cả ác quỷ sẽ bị Vọng Âm đánh thức. Bởi vì nó được xem như…”, Huyết Yêu ngập ngừng một lúc mới hoàn thành nốt câu nói của mình, “Truyền nhân của Quỷ vương. Những ai sở hữu được Vọng Âm sẽ là Quỷ vương kế nhiệm. Chỉ cần lấy trái tim của cô, họ sẽ nghiễm nhiên sỡ hữu loại năng lực này.”
“Vậy có đúng không?”, Trúc Chi đứng thẳng dậy, cô vịn vào tay áo của Huyết Yêu ép hắn nhìn vào đôi mắt mình mà trả lời, “Tui là tiểu ma vương như lời Nguyên Sâm nói?”
“Hắn nói như vậy?”
Trúc Chi thả cổ áo của Huyết Yêu ra rồi thành thật thú nhận:
“Hắn đã thực hiện một loại phong ấn nho nhỏ lên linh hồn của tiểu vương. Tối hôm đó lão đã triệu hồi tiểu vương, nhưng người xuất hiện ở nghĩa địa là tui. Lão còn chỉ đích danh ngôi mộ nằm đó nữa.”
Trúc Chi nuốt nước bọt rồi nói tiếp:
“Tui đã cố thuyết phục lão rằng tui không phải tiểu vương nào hết. Tui không hề có hình xăm thanh kiếm nào ở cổ cũng như ở bất cứ nơi nào khác trên cơ thể mình. Lão có hơi ngạc nhiên một chút. Ban đầu lão nói thân xác của tui đã thối rửa dưới đất. Sau đó khi nhìn thấy khuôn mặt giả mà tui mang lúc đó, lão mới nghi ngờ chính bản thân mình đã bắt nhầm người. Có thể lão nghĩ tui là đứa con của Linh Đàm, vì khuôn mặt thật sự giống với tình nhân của Linh Đàm.”
Trúc Chi lén ngó khuôn mặt của Huyết Yêu dưới ánh trăng, hắn thì tránh mặt cô. Điều này khiến cô lo sợ quá độ. Hôm đó Nguyên Sâm nghi ngờ cô không phải tiểu vương vì lớp mặt nạ da người kia. Nếu thật sự cô không đeo tấm mặt nạ kia, có thể Nguyên Sâm đã không do dự đến thế. Cô nói tiếp suy đoán của mình:
“Đó là lý do tui nuốt viên minh ngọc mà không hề hấn gì cả. Bởi vì tui là con gái của Thủy Hà. Đó là lý do vì sao Thượng Nguyệt nhất nhất nghe lời của tui, vì tui là hậu duệ của công chúa.”
Huyết Yêu vờ như đang nghe Trúc Chi nói, nhưng đôi mắt lại không nhìn thẳng vào cô. Cô cảm thấy như hắn đang che giấu điều gì đó. Trúc Chi buộc lòng phải nói ra suy nghĩ của mình:
“Không phải anh từng nói linh lực của tui rất mạnh hay sao? Có phải anh đã biết tui là ai từ trước nên mới cứu mạng tui hay không? Có phải vì biết tui chính là tiểu vương nên anh mới muốn tui giúp anh tìm lại thanh kiếm?”
Trúc Chi không dám nghe câu trả lời của Huyết Yêu. Cô sợ nghe phải sự thật đau lòng. Cô sợ biết được mục đích của Huyết Yêu khi cứu cô không phải vì lòng trất ẩn mà vì muốn lợi dụng cô. Nếu cô là tiểu vương thật, hắn sẽ làm thế nào? Lấy được thanh kiếm sau đó giết chết cô như lời khuyên của Du Hồn?
Trúc Chi hét lên vang trời:
“TÔI LÀ AI? NGÂN CHI LẠI LÀ AI?”
Huyết Yêu nói:
“Lúc này không phải là lúc thích hợp để nói điều này. Nghe lời một chút. Sau khi ngăn chặn Hồ Gia Bảo ta sẽ trả lời cho cô biết.”
Trúc Chi thét vào mặt Huyết Yêu:
“Tôi muốn biết ngay lúc này. Tôi không muốn mọi thứ tiếp tục không rõ ràng nữa. Anh đã biết tôi là tiểu ma vương, đúng không? Thế nên anh đã cứu linh hồn của tôi và đặt vào thân xác của Ngân Chi?”
“Cái gì? Anh có đang nghe đúng không? Anh Yêu đã cứu ai và đặt linh hồn của ai vào thân xác của Ngân Chi cơ?”, Tuấn Tú đứng cách đó không xa, anh từ từ tiến tới nói rõ từng chữ một.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...