Thanh Khâu

Những ngày kế tiếp, Cửu Nhan dường như biến mất khỏi Thanh Khẩu. Chàng không có ở đây, ta cũng vui vẻ tự tại. 

Tuyết Lạc giờ đã được đón về ở cùng ta và Thanh Di. Tiểu thư này hiện tại đã không còn dáng vẻ của tiểu nha đầu trước kia nữa, dáng dấp trong veo như nước, thật sự rất đáng yêu, bình thường rất thích đi sau ta, gọi mỹ nhân tỷ tỷ này mỹ nhân tỷ tỷ nọ, cực kỳ ngoan ngoãn.

Sau đó lại là thời gian thấm thoát thoi đưa, thương hải phi âu, nháy mắt đã tới hai mươi năm sau. Bạch Vũ trở thành mỹ nam tử, không tệ không tệ, gả tới Thanh Khâu cũng làm ta mát mặt.

Một ngày trước hôn lễ của ta, ta một mình chạy tới nhân gian giải sầu. Ở đó, ta bất ngờ gặp được Cửu Nhan. Chàng ngồi trong quán rượu, nhìn ta chằm chằm. Không nghĩ sẽ gặp chàng, nhưng ta vẫn muốn lễ phép tới chào. Nhưng chưa đợi ta mở miệng, Cửu Nhan đã nhìn ta, hỏi:

- Vị công tử này, có phải chúng ta từng gặp qua nhau rồi không?

Bấy giờ, ta mới nhớ ra bản thân đang hóa thân thành nam tử, chàng không nhận ra ta cũng là điều đương nhiên.

- Chưa từng gặp. - Ta nói xong, quay đầu toan rời đi.

- Tại hạ Cửu Sắc, chẳng hay có thể trở thành bằng hữu của công tử hay không?

Cửu Sắc? Không phải là Cửu Nhan sao?

Ta quay đầu nhìn lại, người nọ rõ ràng mang dáng dấp của Cửu Nhan, thế nhưng trên người chàng không hề có tiên khí, ngược lại đáy mắt ẩn hiện tia máu - đây rõ ràng là ma!

Cửu Sắc? Gần đây ma giới mới xuất hiện một hộ pháp vô cùng lợi hại tên gọi Cửu Sắc, nghe nói nguyên thân là một con chim chín màu.

Ta khiếp sợ nhìn chàng - Cửu Nhan nhập ma rồi? Rõ ràng chàng là phượng hoàng chín màu, lôi đâu ra chim chín màu chứ?

- Ta cảm thấy chúng ta đã từng gặp gỡ. - Nhìn nét mặt của ta, chàng mỉm cười, đặt ly rượu xuống, - Có điều, ta không nhớ rằng ta có quen biết Hồ tộc.

Chàng mất trí nhớ rồi? Tin tức bất ngờ liên tiếp truyền tới, miệng của ta cũng không khép lại nổi nữa.

- Ngươi có nhớ ai là Cửu Nhan hay không? - Ta dè dặt đi tới.

Chàng nhíu mày:


- Chưa từng nghe qua.

- Vậy ngươi có nhớ hai mươi năm trước ngươi ở đâu không? 

- Không nhớ rõ.

Xem ra, chàng quả nhiên bị nhập ma, mất đi trí nhớ. Thân làm đồ đệ, ta sao có thể nhắm mắt làm ngơ! Ta vội vàng ngồi xuống cạnh Cửu Nhan, chuẩn bị tỉ mỉ kể lại chuyện trước kia cho chàng, hy vọng chàng có thể quay đầu.

Thế nhưng, ta chưa kịp nói gì, chàng đã giơ tay cản lại:

- Tại hạ không muốn biết chuyện đã qua. Vị công tử này, hẹn ngày sau gặp lại. - Nói rồi, Cửu Nhan bỏ lại bạc, cất bước rời khỏi quán rượu.

Ta vội vàng chạy ra, một đường theo chàng đến thẳng ngoại ô:

- Trước kia, người từng là một vị tiên cực kỳ lợi hại, cực kỳ tốt bụng.

- Vậy sao? Ta quên rồi. - Hắn quay đầu cười với ta, sau đó bước lên một đám mây màu đen, chuẩn bị rời khỏi.

Ma xui quỷ khiến thế nào, ta hét lên với chàng:

- Vậy ngươi có còn nhớ A Ly không? Ngày mai A Ly của Thanh Khâu sẽ thành thân!

Bóng dáng người nọ biến mất nơi chân trời, cũng không biết chàng có nghe thấy lời ta nói hay không. Nói thật, nhiều năm như vậy, Thanh Di và Cửu Nhan là hai người thân nhất với ta, ta thực sự hy vọng chàng sẽ có mặt trong ngày đại sự của mình. Nhưng mà, hiện tại xem ra chuyện này rất khó rồi...

...

Ngày đại hôn, khách khứa ngồi đầy bàn, không khí cực kỳ náo nhiệt. Bạch Vũ khoác hồng y, soái khí bức người, ta cố gắng nặn ra dáng vẻ ngượng ngùng nắm tay chàng vào lễ đường. Kế tiếp chính là nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái. Chính xác mà nói, tiên nhân thành thân chẳng khác gì người thường, chẳng qua là thức ăn cùng khách khứa đa dạng hơn chút mà thôi.

Ta từng bước từng bước thực hiện nghi thức. Nghi thức kết hôn quả thực quá nhiều trình tự, vô cùng phiền phức. Thế nhưng hồng y trên người vô cùng đẹp mắt, rất hợp với màu lông của ta.


Thanh Di và phu thê Long Vương ngồi ở vị trí cao đường, vẻ mặt cực kỳ vui vẻ.

Bạch Vũ có chút căng thẳng nắm lấy tay ta. Ta buồn cười nhéo nhéo lòng bàn tay chàng. Xuyên qua lớp vải mỏng, ta có thể nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của chàng. Bạch Vũ nhà ta trước giờ vẫn cứ đáng yêu như thế.

- A Ly, ta đã nói nàng không được phép gả cho hắn!

Nghe thấy giọng nói này, cả lễ đường đều trở nên yên tĩnh. 

Cửu Nhan, à không đúng, Cửu Sắc cứ như vậy từ giữa đám thần tiên, dùng thân phận một yêu ma từng bước tiến về phía ta.

Đám người Thanh Di giật mình nhìn chàng, tất cả mọi người đều không ngờ rằng thượng tiên Cửu Nhan lại có ngày nhập ma.

Mà khoảnh khắc Sát Lục Tinh quân nhìn thấy Cửu Sắc, không khỏi tức giận gầm lên:

- Cửu Sắc! Ngươi giết mười một đệ tử cùng môn hạ của ta, hôm nay lại dám xuất hiện ở đây, đúng là tự chui đầu vào lưới mà!

Cửu Nhan liếc mắt nhìn ông ta, không thèm để tâm, tiếp tục tiến tới gần ta:

- A Ly! Đi cùng ta!

Chuyện này...chuyện này rõ ràng là trắng trợn cướp dâu mà!

Ta đeo mạng che mặt, không biết nên nói gì cho phải.

Sát Lục Tinh quân dẫn theo môn hạ đệ tử bao vây Cửu Sắc, một vài tiên nhân khác cũng gia nhập cùng họ. Người của Thanh Khâu đều tránh ra xa, mặc dù tiên ma đối đầu, nhưng muốn bọn họ ra tay với Cửu Nhan, bọn họ chung quy vẫn làm không được. 

Thanh Di nhìn cảnh tượng trước mặt, ánh mắt ngập vẻ lo âu.

Bạch Vũ nắm chặt tay ta. Chàng đang sợ ư? Nghĩ thế, ta liền nắm lấy tay chàng.


Bên kia bắt đầu khai chiến, ta có chút bận tâm Cửu Sắc, dù sao trước kia chàng cũng từng là sư phụ của ta.

Chàng giao chiến với những người kia, ánh mắt lại vẫn chăm chăm nhìn sang bên này.

- Cửu Sắc, ngươi đi đi! - Ta hét lên với chàng.

Chàng nhoẻn miệng cười với ta:

- A Ly! Đi cùng với ta!

Ta lắc đầu.

Chàng không hề có ý định từ bỏ, tiếp tục tranh đấu với đám tiên nhân, dần dần thì rơi vào thế hạ phong. Y phục của chàng đã bị tiên khí rạch ra nhiều đường, máu tươi tràn ra. Thì ra, máu của yêu ma cũng là màu đỏ.

Lòng nhói lên, ta lại hét lên với chàng:

- Cửu Sắc, ngươi đi đi.

- A Ly, đi cùng ta! - Chàng mỉm cười nhìn ta, ta phảng phất thấy được Cửu Nhan vân đạm phong khinh khi trước.

Hai cỗ tiên khí cố định thân thể chàng, Sát Lục Tinh quân rút kiếm Vô Sát ra, trực tiếp đâm về phía chàng, vậy mà chàng vẫn cứ nhoẻn cười nhìn ta, không hề né tránh.

Ta mở to mắt chứng kiến hết thảy, thân thể cũng vô thức phản ứng lại.

...

...

Cửu Nhan là vị tiên đẹp nhất mà ta từng gặp, đẹp tới nỗi ta đã loại bỏ tình căn, vậy mà vẫn không kiềm được chạy về phía chàng.

Ta không biết bản thân làm cách nào chạy tới bên cạnh Cửu Nhan.

Ta nhìn thẳng vào Sát Lục Tinh quân, có thể thấy được vẻ kinh hãi trong mắt ông ta, nhưng mà kiếm thế bén nhọn kia đã không thể thu lại.

Nhìn chuôi kiếm ghim chặt trên ngực, ta bật cười tự giễu - Thì ra tình căn không thể loại bỏ hoàn toàn! 


Nghe nói dưới kiếm Vô Sát, bất kể tiên ma đều chỉ có một kết cục.

Được rồi, cái mạng này của A Ly ta xem như hết rồi!

Bị một thanh kiếm cắm vào người như vậy hẳn là rất khó coi, nhưng dù sao A Ly cũng là mỹ nữ, bộ dạng lúc chết không thể xấu xí được!

Ta tự tay rút kiếm ra, thuận tay ném nó sang một bên...

Giá y đỏ thẫm hòa làm một với máu của ta, đẹp đến yêu dị.

Những người xung quanh hít vào một hơi khí lạnh, Thanh Di trực tiếp ngất lịm.

Mọi người đều bị ta hù sợ rồi sao?

Bạch Vũ không dám tin đứng lặng tại chỗ, gương mặt tràn ngập bi thương. Chàng muốn tiến đến bên ta, nhưng bước rồi lại do dự dừng lại, cứ như vậy trông coi ta. Ta chợt nhớ tới bản thân khi trước, lúc nhìn thấy Cửu Nhan quan tâm săn sóc Tuyết Lạc, ta cũng sợ hãi không dám tới gần.

Bạch Vũ...

Xin lỗi...

Cửu Sắc ôm ta vào lòng. Ta vươn tay xoa gò má chàng, nở nụ cười mà ta trước giờ vẫn lấy làm tự hào:

- Cửu Nhan...

Kỳ thực, Cửu Nhan so với sư phụ nghe êm tai hơn nhiều, ta thực sự không thích gọi chàng là sư phụ.

Chàng tựa đầu vào trán ta, nụ cười mang theo nước mắt:

- A Ly...

Chờ tới sinh thần năm trăm tuổi, nhất định ta sẽ nói với Cửu Nhan, nói cho chàng biết, hồ tiên đẹp nhất Thanh Khâu - A Ly - vừa ý chàng.

Ngày đó, phía Đông Thanh Khâu hoa đào rụng đầy đất, hệt một tấm thảm nhung màu hồng nhạt.

Ta là A Ly, là Cửu vĩ hồ duy nhất ở Thanh Khâu, cũng là một con Cửu vĩ hồ cuối cùng...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận