Edit+Beta:Tieumanulk
“Ai nha! Lão gia! Thật xin lỗi!Tiểu nhân không phải cố ý.”Thiếu niên sợ hãi cúi đầu liên tục nói xin lỗi,ta còn thấy cả người hắn run rẩy không ngừng.
“Không sao,không sao,ngươi ra ngoài trước đi để ta xử lý.”
“Cảm ơn lão gia! Cảm ơn lão gia!Xin ngài ngàn vạn đừng nói với đại thiếu gia.”
Ta cũng không muốn chết! Ta ở trong lòng làm mặt quỷ.”Yên tâm đi đây là bí mật chúng ta.Ngươi đi nhanh đi.”
“Cảm ơn lão gia,cảm ơn lão gia.Ngài đúng là người tốt.” Thiếu niên luôn miệng nói cám ơn,mở cửa cực kỳ nhanh chạy đi.
“Thật là có được mà không tốn chút sức.Ta Tống Tư Thuần thật là trời sanh tốt số! Ha ha ha......” Ta đắc ý cười to ba tiếng,vui vẻ phóng về phía địa đạo ——Dùng hết tốc lực thở phì phò chạy 20′,hết chuyển Đông đến chuyển Tây ta rốt cục chạy được tới cửa cuối,dùng sức đẩy ra một cánh cửa đá——
………………..
Yà hú! Ta tự do rồi!
Thấy khu rừng rậm xinh đẹp bên ngoài được phủ một lớp tuyết trắng,ta nhảy nhót chạy ra!Ngay khi thân thể ta vừa ra khỏi cửa đá “ầm”một tiếng khép lại,ta quay đầu nhìn như một vách núi sừng sững hoàn toàn nhìn không ra nửa điểm dấu vết,thiết kế đúng là không chê vào đâu được.
Trong lòng ta thầm tán thưởng,ngẩng đầu nhìn tòa thành Cole mann mặc dù đang nở xa nơi khác nhưng vẫn khí thế phi phàm.
“Cái nơi quỷ quái này dù đánh chết lão tử cũng không trở lại!”Miệng ta thì nói rất quyết tuyệt nhưng khi ta đi vào trong rừng rậm lại không nhịn được liên tiếp ngoảnh đầu lại.
Tống Tư Thuần,mi điên rồi? Mi đang ở đây không nỡ cái gì?Cho dù hai vampire dung mạo dù có dễ nhìn hơn nữa thì cũng là vampire!A a không phải,ta là không nỡ Vi Ny cùng ba tiểu quỷ kia mới đúng!
Ta vừa ra sức thuyết phục mình vừa ra sức chạy như điên trong tuyết!Ta chạy trốn thiếu chút nữa đi đứt nửa cái mạng,đến cuối cùng thật sự toàn thân vô lực,tứ chi rã rời không thể làm gì khác hơn là dựa vào cây khô,ngã ngồi trên mặt đất......
Mệt mỏi nhìn cánh rừng rậm không có điểm cuối,ta quả thực khóc không ra nước mắt.”Lạnh quá...... rốt cuộc phải bao lâu mới ra khỏi khu rừng rậm quỷ quái này a? Ta Tống Đại thiếu không muốn chết rét ở chỗ này đâu.”Nếu lúc này có Du quản gia ở đây thì tốt quá,ông ta nhất định có thể nghĩ ra biện pháp phá vòng vây.
Đang ở ta như đưa đám đột nhiên nghe được đát đát tiếng vó ngựa......
Không tốt! Có phải truy binh đã tới?Ta vội vàng trốn phía sau cây len lén nhìn ra bên ngoài.Chỉ thấy một thiếu niên mang mũ,mặc áo sơ mi phong phanh cùng quần jean,vóc người thon dài kiện mĩ ngồi trên lưng ngựa,thảnh thơi hướng về phía của ta.
Ta ngay cả thở mạnh cũng không dám,lo lắng quan sát cử động của gã.Đang ở chạy qua bên cạnh ta không nghĩ tới hắn lại ghìm chặt ngựa,từ trên cao nhảy xuống.
“Ai nha,không nhịn được.”
Chỉ thấy thiếu niên vội vã kéo ra khóa kéo,một cột nước không nghiêng lệch cứ thế xuất tại trên đầu ta ——
A a a a! Không nên a!Ta muốn lớn tiếng thét chói tai!Ta muốn bỏ chạy!Nhưng chết tiệt ta chỉ có thể giống như con rùa tôn tử nuốt giận!
“Hô...... Thật là thoải mái.” Sau khi thiếu niên tiết xong còn bật ra một tiếng thở dài sảng khoái còn cầm kê kê lắc lắc hai cái.
Cả thân bị ngâm trong “hoàng kim vũ” ta thật hận không thể xông lên đạp gãy tiểu kê kê của gã!
“Ừ,hảo khốn a,Ngân Lôi,chủ nhân ngủ một giấc một mình mi ăn cỏ đi.”
Ta thấy thiếu niên kéo thấp vành mũ,ngồi ngã đầu trên cây thở to ngủ.Con bạch mã cao lớn nghe lời đi tới một bên cúi đầu ăn cỏ ta thấy hình dáng nó mà trong lòng vui khôn tả.
Tốt,tên khốn kiếp này có mắt không tròng dám tiểu một thân bổn thiếu gia,bổn thiếu gia hiện tại sẽ lấy ngựa của ngươi,coi như ngươi thiếu ta đi!Ta rón rén từng bước từng bước đến gần bạch mã,tay chân nhanh nhẹn nhảy lên!
“Ngân Lôi ngoan,đi nhanh thôi! Chỉ cần chúng ta an toàn rời đi,bổn thiếu gia sẽ đem mẫu mã xinh đẹp nhất nhà ta gả cho ngươi.”
Ta ở bên tai Ngân Lôi nói nhỏ,nó dường như nghe đã hiểu lời của ta biết điều để cho ta cỡi.Bởi vì sợ đánh thức người thiếu niên kia,ta không dám để cho nó chạy nhanh,chỉ có thể di chuyển từng bước nhỏ.
Chờ đi được một quãng ta xác định an toàn,mới vội vàng huy động dây cương thúc giục Ngân Lôi cuồng chạy.Gió ở bên tai gào thét mà qua mặc dù ta cả người vừa ẩm vừa thối,người chật vật không chịu nỗi nhưng tâm tình cũng rất thoải mái!Đột nhiên ở cuối rừng rậm xuất hiện con đường xe cộ qua lại,ta đột nhiên có loại vọng động muốn khóc!
Ô...... ta rốt cục hiểu rõ cảm thụ của Lỗ Tấn!Thì ra trở lại thế giới văn minh lại làm người ta cảm động đến thế!
Mắt thấy chỉ còn một trăm mét nữa là có thể thoát khỏi bể khổ,ta mừng rỡ cười ha ha”Ha ha...... Ta rốt cục tự do rồi!”
“Chúc mừng chúc mừng!”
Roẹt——
Một đạo hắc ảnh từ trên cây nhảy xuống che ở trước mặt ta ——
“A ——” Ta bị dọa sợ đến kêu to một tiếng khẩn cấp ghìm chặt dây cương.Là hắn! Là tên thiếu niên mang mũ!Mẹ của ta ơi,tay hắn chân làm sao nhanh như vậy? Hắn rốt cuộc là người hay quỷ?
“Ngươi...... Ngươi rốt cuộc là người nào?”
Thiếu niên cởi xuống cái mũ để lộ mái tóc rám nắng đẹp.Ta nhìn màu tóc long lánh của hắn,trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ!”Là ngươi! Là tên người hầu quét dọn thư phòng!”
“Hì hì,ánh mắt rất tốt!” Thiếu niên nhìn ta cười rạng rỡ.Chỉ thấy hắn mày rậm mắt to,đẹp trai cao ngất,hai đầu lông mày có vẻ bướng bỉnh,thoạt nhìn vô cùng khả ái,một đôi tròng mắt lục như bảo thạch lại càng mê người vô cùng.
Ta có chút chịu không nổi nụ cười sáng lạn của gã,hắng giọng cố ý giận tái mặt,lạnh giọng hỏi, “Ngươi rốt cuộc là ai?”
“A,cha không biết ta sao?”
“Cái gì?” Ta nghe vậy thiếu chút nữa té xỉu!”Ai là…cha của ngươi? Ngươi lầm rồi!”
“Ta làm sao có thể lầm? Mặc dù qua mấy trăm năm nhưng ta nhìn một lần thôi đã nhận ra cha!”
“Mấy trăm năm?” Xem ra thật thật gặp phải một tên bệnh thần kinh “Bổn thiếu gia không rảnh nghe ngươi nói nhăng nói cuội mau tránh ra!”
Ta huy động dây cương,kẹp chặc bụng ngựa chuẩn bị giục ngựa chạy như điên,không nghĩ tới Ngân Lôi mới đi một bước,yên ngựa dưới mông đột nhiên truyền đến một dòng điện ——
“Wow a a ——”Ta bị điện giật tứ chi tê dại,kêu thảm một tiếng ngã từ trên lưng ngựa xuống ——Cùng lúc đó,bành bạch ——Hai sợi dây không biết từ cơ quan nào trong yên ngựa bắn ra,đem ta trói lại thật chặc!
Ta toàn thân không thể động đậy chỉ có thể nghiêng đầu nhìn thiếu niên mắng to!
“Khốn kiếp! Đây là thứ quỷ quái gì? Mau buông!”
“Đây không phải là đồ quỷ quái gì hết mà là phát minh mới nhất của ta! Cha không vui sao?” Thiếu niên vẻ mặt như đưa đám”Ta còn tưởng rằng cha sẽ thích đây.”
“Người nào sẽ thích bị trói ở trên ngựa hả? Mau buông ta xuống!”
“A! Ta biết rồi! Chắc cha còn chưa thưởng thức được vui vẻ chân chính nên mới không thưởng thức phát minh của ta.Không cần sợ,ta hiện tại lập tức làm mẫu cho cha!”
Thiếu niên roẹt cái đã nhảy lên lưng ngựa,thật chặc dán phía sau thân thể của ta.
“Khốn kiếp! Ngươi muốn làm gì? Mau tránh ra!”
“Ta không phải tên khốn kiếp,Cha,ta tên là Asianeach {Á Các} Rosen Cole mann.”
“Cái gì? Ngươi chính là anh em của đám yêu quái nhà Cole mann?”Ô...... vừa mới thoát đi hai vampire,hiện tại lại tới thêm một!
Ô lần này đi đời nhà ma chắc rồi! Mạng nhỏ nghỉ ngơi vậy!
“Đúng vậy,cha,chúng ta rốt cục lại gặp mặt!”Á Các khẽ cười một tiếng,vươn tay sỗ sàng vuốt ve cái mông của ta.Một dòng điện phút chốc từ mông xông thẳng hướng trái tim của ta,ta toàn thân run lập cập!
Này...... Này nhất định là do cái yên ngựa quỷ quái gây họa,Lão tử mới không có cảm giác!Ta vừa thẹn vừa giận quay đầu hướng về phía gã mắng to!”Ngươi sờ gì sờ? Ta là lão tử ngươi đấy,biến thái!”
“Sờ sờ thôi đã bảo biến thái,nếu như vậy thì sao nhỉ? Cha......” Á Các nghịch ngợm cười đột nhiên dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xé mở quần của ta ——
Roẹt——Cái quần bằng nhung thiên nga đen cao quý cùng quần lót bên trong từ giữa khe mông bị ngạnh sanh xé thành hai nửa,bờ mông cao quý của ta cũng đi theo không chút che dấu lộ ra ngoài ở không khí lạnh lẻo ——Tuy rằng mông của ta chợt lạnh nhưng lòng lại lạnh hơn.
Xong,tiểu cúc hoa thuần khiết của bổn thiếu gia bảo giữ nhiều năm chẳng lẽ hôm nay phải chịu thảm cảnh chôn vùi?
“Ô...... Không nên a!”Ta sợ hãi giãy dụa nhưng thiếu niên chỉ giống như cái đồ biến thái không ngừng xoa nắn mông của ta.
“Cha,không ngờ mông của người chết tiệt xinh đẹp đến vậy......” Á Các thở hổn hển đột nhiên cúi người ở trên mông ta cắn mạnh một cái ——
“A a a!” Ta bị đau thét inh ỏi!
“Mấy trăm năm qua...... ta mỗi ngày đều mơ ước giống như vậy đem thân thể tuyết trắng của người trói lại,để người nằm dưới thân ta khóc lóc run rẩy,thét chói tai,cầu xin ta ta——”
Ta nghe được trái tim cũng nhảy bang bang,một luồng hơi nóng kỳ dị ở trong mạch máu điên cuồng gào lên,cổ họng cũng khô gắt,thanh âm cũng trở nên khàn khàn nói”Còn lâu mới xin ngươi tha thứ ý!”
Thiếu niên hoàn toàn không để ý tiếng la thảm thiết của ta,vặn lại cằm của ta,tiếp theo là một nụ hôn sâu——
“Ưm ừ......”Thiếu niên đầu lưỡi linh hoạt như xà quấn chặt lấy đầu lưỡi của ta,nóng bỏng lộn xộn mút mát để đầu cùng thân thể ta như bị rót vào nham thạch, nóng đến muốn hòa tan......
“A...... Cha...... cha của ta...... Vì để giải nỗi tương tư cha,ta không ngừng phát minh ra nhiều loại máy móc cách thức mới lạ,hiện tại rốt cục có thể thưởng thức công dục!Cha nhất định rất vui đúng không!”
Ô...... Ngu ngốc mới vui đi?Nghe gã nồng nhiệt biểu lộ,ta lần nữa đối với trạng thái tinh thần thiếu niên có sự hoài nghi nặng.
Đang ở ta khóc không ra nước mắt,bành bạch ——sợi dây rên người của ta đột nhiên nhanh chóng rụt trở về.
“Chán,nếu không phải vì sợ phá hư nghi thức,ta hôm nay tuyệt đối không buông tha cha đâu!”
Ô...... Thật tốt quá! Ta chưa từng cảm ơn cái nghi thức quỷ quái kia đến vậy!
Nhưng sung sướng của ta duy trì chưa được ba giây đã bị lời tiếp theo của thiếu niên hoàn toàn phá hủy ——
“Đi thôi,cha,mặc dù ta rất thích trên người cha có mùi của ta nhưng các ca ca cũng sẽ không thích đâu.Ta đưa người về nhà tắm rửa hun hương,chuẩn bị tối nay đón nghi thức thần thánh đi ——”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...