Thẩm Luyện đứng im thì ánh mắt đờ đẫn, không chút linh động, nhưng khuôn mặt rõ ràng, thấy được cả lông tơ.
Thẩm Luyện bồng bềnh lại có thân hình mơ hồ, lúc ẩn lúc hiện.
Giờ phút này hoàng hôn sắp buông xuống, từng ánh tà dương chiếu vào.
Hắc khí trong phòng, phàm là mắt thường không nhìn thấy được.
Từ Hoằng trốn ở bên cạnh, ôm chặt cột nhà run lẩy bẩy, chỉ thấy phía trước Thẩm Luyện lại xuất hiện một Thẩm Luyện khác, những tia nắng chiều bao phủ lấy hắn, dường như trong suốt.
Mùi hương nhàn nhạt của Đàn Mộc tỏa ra, kết hợp với ánh tà dương như khói, như thơ như họa...
Bống có tiếng gió vang lên, Thẩm Luyện tấn công về phía con dã hắc trư kia, trong tay không kiếm, nhưng trong lòng kiếm ý lẫm liệt.
Vào lúc này Thẩm Luyện bỗng tiến vào một loại cảnh giới kỳ ảo, vốn Diệt Thần Kiếm chính là chiêu thức giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, dùng thần hồn làm đao để công kích sinh hồn người khác.
Tựa như gặp kẻ thù nơi ngõ hẻm, đoản binh giao tiếp.
Thời khắc sống còn, nghe theo mệnh trời, rất có khí tức của kẻ liều mạng.
Vì vậy mỗi khi người áo xanh dùng Diệt Thần Kiếm một lần đều phải tu dưỡng một khoảng thời gian, dù sao hắn làm người khác bị thương bao nhiêu thì bản thân cũng bị thương tổn bấy nhiêu.
Chẳng qua thời khắc này tâm tư Thẩm Luyện ngưng luyện đến cực điểm, thoát khai xuất khiếu, vốn muốn trực tiếp đánh giết sinh hồn con lợn rừng kia.
Lại bỗng một thoáng, nóng nảy dữ tợn trong lòng tan biến hết, không sầu không lo.
Lại rơi vào tâm cảnh của lần xuất khiếu đầu tiên, loại tâm cảnh thiên địa bất nhân xem vạn vật như sô cẩu…
Vị tiên thiên thần linh tay nâng như ý này lặng lẽ hiện ra, chợt biến thành Thẩm Luyện, từng mùi đàn hương lẫn vào ánh mặt trời, chui vào trong thần hồn của Thẩm Luyện, tuy rằng nóng bỏng, lại không có hỏa khí.
Một vầng trăng sáng từ từ bay lên, mặt trời đúng lúc chiếu xuống một ánh chiều tà cuối cùng, đây gọi là hoàng hôn.
Cũng là thời khắc âm dương giao hòa, Thẩm Luyện bỗng nhiên lĩnh ngộ được ý nghĩa của chữ "định thần" trong Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải.
Dùng thần an định, trui rèn sự sắc bén tuyệt thế, hòa vào tâm niệm, liền thành thần binh lợi khí, dù chém vào sắt đá thì bản thân nó cũng không tổn hại chút nào.
Hắn tiến vào trạng thái quan tưởng thần linh nhất niệm vô sinh, không chú ý đến ánh tà dương và ánh trăng đang làm tổn thương thần hồn mình, hòa thành một thể.
Khuôn mặt càng trở nên sinh động, hắn lập tức tấn công tới, con lợn rừng kia kêu lên một tiếng đau đớn.
Sau đó thì Thẩm Luyện đã thần hồn quy khiếu.
Từ Hoằng nhìn thấy một con lợn rừng ngã trên mặt đất, hai mắt trắng dã, chắc là không sống được nữa.
Trong lòng hắn đoán con lợn rừng này chính là tên ôn thần kia, nhớ lại Diêm thị bị thứ như vậy chà đạp, hắn không chịu nổi mà buồn nôn muốn ói.
Thẩm Luyện thấy con lợn rừng này, da lông đen bóng, sợi sợi dựng thẳng nhưng không có mùi hôi thối như lợn rừng bình thường. nghĩ thầm: vật này cũng xem như tinh quái, không biết thịt của nó mùi vị thế nào.
Nhớ lại trước đây nghe nói thịt của những con thần ma chí quái đều là thứ tốt bổ dưỡng nguyên khí.
Hắn tu luyện Thần Túc Kinh, luyện tinh hóa khí, thân thể lại đang ở giai đoạn trưởng thành, cần được bồi bổ.
Đợi Diêm thị tỉnh lại, Từ Hoằng cũng nói cho bà ta nghe chuyện của Ngũ Thông Thần một lần, cuối cùng hơi hoảng sợ nói: "Đợi lát nữa đồng bọn của hắn đến thì làm sao đây?"
Tuy Thẩm Luyện đã đánh bại tên Ngũ Thông Thần do lợn rừng biến hóa, nhưng còn bốn tên nữa, Từ Hoằng sợ Thẩm Luyện dùng ít địch nhiều sẽ ăn thiệt thòi.
Lúc này hoàng hôn chưa đi, ánh trăng di động, Thẩm Luyện tựa như ngọc thô chưa mài dũa, quanh thân mây khói lượn lờ, lại phối hợp với hành vi trảm yêu trừ ma hắn vừa làm, quả thật là thần tiên hạ phàm cũng chỉ như thế mà thôi.
Từ Hoằng vừa nói ra lời này lập tức cảm thấy mình lỡ lời rồi, sợ sẽ khiến cho tâm trạng Thẩm Luyện không vui, nghĩ là mình xem thường hắn.
Tâm tư hắn nhanh chóng xoay chuyển, lập tức nói lại: "Đương nhiên có Tiểu Luyện ngươi ở đây, những con yêu nghiệt này căn bản không đáng sợ."
Thẩm Luyện tất nhiên sẽ không để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, cười nhạt một tiếng nói: "Không đợi bọn họ đến, tự ta sẽ đi tìm."
Nếu hắn đã đánh chết con lợn rừng này, thì càng không sợ bốn tên còn lại, lúc này tâm trạng cực hăng, khí phách sắc bén không thể ngăn cản.
Thẩm Luyện đi thẳng ra ngoài, ánh trăng khoác lên thân hắn làm nổi bật chiếc áo bào kia, tựa như nhuộm lên lông vũ màu trắng bạc, khiến lòng người khuynh đảo.
Chưa tới thời gian một bữa cơm thì phía đông nam của Từ gia, bên trong miếu thờ phát ra âm thanh như giết heo, hoặc tiếng rên rỉ như ngựa bị quất.
Sau một lúc lâu mới từ từ yên tĩnh lại, đợi Từ Hoằng phái hạ nhân đi kiểm tra, hạ nhân trả lời bên trong không còn tiếng động gì nữa, tiểu thiếu gia Thẩm Luyện bảo hắn phái thêm mấy người khỏe mạnh đến khiên thứ gì đó.
Đợi cho Từ Hoằng mang người sang, hóa ra những bức tượng trong miếu thờ kia đều ngã trái ngã phải, Thẩm Luyện nhìn thấy Từ Hoằng đến, chỉ vào một con ngựa với một con lợn trên mặt đất nói: "Con ngựa, con lợn này… cả con lợn rừng trước kia, làm phiền Từ thúc thúc phái người mang về khách sạn cho ta, đồng thời xin thúc cho ta mượn đầu bếp đã nấu ăn hôm nay ít ngày được không ?"
Từ Hoằng vui vẻ nói: "Sao lại nói là mượn, đầu bếp này ta tặng luôn cho ngươi đấy."
Diêm thị kéo kéo Từ Hoằng, nói nhỏ: "Tổng cộng chỉ mới có ba tên, còn hai tên chạy đâu mất rồi?"
Ý nàng nói là thi thể Ngũ Thông Thần chỉ thấy ba cái, còn lại hai cái muốn nhờ Thẩm Luyện giải quyết luôn một thể.
Trong lòng Từ Hoằng kinh ngạc, đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn ngược, chuyện này phải hỏi rõ ràng.
Hắn nói: "Hiền chất (*cháu ngoan), không biết hai tên quái vật còn lại ở đâu rồi, ta cũng sai người mang về cho ngươi."
"Hai tên còn lại mọc cánh bay mất, ta để cho nó chạy rồi." Thẩm Luyện cũng cảm thấy tiếc.
Chẳng qua hiện tại hắn không có thủ đoạn phi hành, dù cho thần hồn xuất khiếu cũng không thể nháy mắt vượt qua nghìn dặm, càng không dám rời thân thể quá xa.
Suy cho cùng tuy hắn đã rèn luyện thần hồn vô cùng mạnh mẽ, nhưng ở thế giới diêm phù này, thần hồn của hắn cần xác thịt bảo vệ mới có thể an toàn.
"Bằng không ngươi ở lại nhà ta thêm vài ngày, đừng trách Từ thúc thúc nhát gan, những thứ tà quái này ta thật sự rất sợ hãi." Từ Hoằng lộ ra vẻ sầu khổ, nếu hai tên quái vật kia quay lại báo thù, không có Thẩm Luyện ở đây thì hắn làm sao bây giờ.
"Bây giờ sắc trời cũng trễ rồi, ta trở về khách sạn trước, ngày mai Từ thúc thúc nhớ đem đồ đền cho ta, cũng đừng để cho ta thấy nó cụt tay hay thiếu chân gì nhé." Thẩm Luyện căn bản không đồng ý Từ Hoằng, buộc chặt Đàn Mộc Kiếm rồi đi ra ngoài.
Từ Hoằng muốn ngăn cản, lại bị khí thế của Thẩm Luyện xông tới, hắn vậy mà lại không dám động đậy gì nữa, tùy ý để Thẩm Luyện ra ngoài.
Gió đêm thổi nhẹ qua khuôn mặt hắn, Thẩm Luyện bất giác cảm xúc dâng trào, thản nhiên hát lên: "Độc thượng cao lâu vọng bát đô, mặc vân tản tận nguyệt luân cô. Mang mang thiên địa nhân vô sổ, kỷ cá nam nhi thị trượng phu?"
(*Một mình đứng trên lầu cao nhìn bốn phương, mây đen tan hết chỉ còn lại ánh trăng, thiên địa mênh mông người vô số, được mấy nam nhi là trượng phu)
Lúc này hắn không ở trên lầu cao, nhưng ý chí lại cao đến che mây lấp trăng rồi, hào hùng kia vừa lên, há có phải thứ mà lầu cao có thể so được.
Một câu "Thiên địa mênh mông người vô số, được mấy nam nhi là trượng phu" quả thật là cay độc cực kỳ, khiến cho Từ Hoằng cảm thấy xấu hổ.
********
Hữu Gian khách sạn đã lên đèn rồi, hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, dưới ánh đèn Ngô quản sự đang lần lượt kiểm tra sổ sách, không nhịn được mà thở dài nói: "Haizz đúng là không nên sửa lại tên bảng hiệu, khách hàng hôm nay đến thật sự là quá ít ah."
Dù sao Thẩm gia cũng không phải Thần Tài, huống hồ tiệm này là giao cho Thẩm Luyện, rất nhiều chưởng quỹ khác của Thẩm gia, trước khi cơ nghiệp Thẩm gia rơi vào tay ai sẽ không dễ dàng bày tỏ thái độ, càng không chủ động đi mời chào khách hàng cho Thẩm Luyện.
Tuy rằng thu được chút quà mọn, nhưng cũng không có gì quý giá, đủ thấy lòng người quay lưng.
Lúc này Thẩm Luyện bước vào cửa tiệm, đi đến bên cạnh Ngô quản sự, liếc nhìn sổ sách một chút, hơi mỉm cười nói: "Hôm nay Ngô bá vất vả rồi."
Ngô quản gia bật cười bảo: "Ta nói này Luyện thiếu gia, khách hàng hôm nay ít như vậy, cho dù lão bộc muốn khổ một lần cũng không được."
"Thật sao, có lẽ ngày mai Từ Hoằng thúc thúc muốn đến tiệm chúng ta ở một thời gian ngắn, ông thu hắn một ngày một nghìn lượng bạc, như vậy ông vừa thoải mái, lại có tiền lời, khách hàng thiếu một chút cũng không sao rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...