Edit + Beta: Hayin
Cả một đêm Tô Tinh không trở về. Cùng lúc đó, người Thẩm Giác phải đi cũng đưa tin về, có một nhóm sơn tặc lẩn trốn ở gần chùa Tịnh An. Nhóm sơn tặc này đốt phá cướp của, làm đủ chuyện ác. Hôm qua còn nghe nói sơn tặc xuống núi cướp bóc vàng bạc. Nghe nói, nghe nói còn cướp được một vị phu nhân nhà quan về.
Nghe được lời này, lòng Thẩm Giác lạnh đi một nửa. Thẩm lão thái thái cũng bước đến bên cạnh hắn rồi lo lắng nói: "Giác Nhi, Tinh Nhi cả đêm không về thế này, nếu như thật sự qua đêm ở sơn trại thì bây giờ e là đã vô dụng rồi."
Thẩm Giác không khỏi siết chặt nắm tay. Có điều chuyện hắn đang nghĩ đến trong lúc này không phải an nguy của Tô Tinh, mà là Tô Tinh đã làm Thẩm Gia mất mặt.
"Con đã truyền lệnh xuống để mọi người giấu tin tức này rồi. Nếu nàng ta vẫn còn lương tâm thì nên tự kết liễu mới phải."
Trong lúc Thẩm Giác đang bàn bạc với Thẩm lão thái thái, Tô Tinh đang ngồi trong phòng đánh cờ với Tư Đồ Thanh Hà. Tư Đồ Thanh Hà vừa lơ là một tý đã bị Tô Tinh ăn mất quân cờ đen của nàng. Cả mặt bàn cờ nhiều trắng ít đen, thắng bại đã định.
Thấy mình đã thua, Tư Đồ Thanh Hà ném quân cờ sang một bên rồi bắt đầu ầm ĩ: "Chẳng thú vị gì cả. Chơi cờ với cô suốt cả một đêm, đến cả một ván cũng không thắng nổi."
"Cô không chú tâm, đương nhiên sẽ không thắng được."
"Nếu không phải hôm qua Vương Cảnh phải túc trực ở Thái Y Viện, một mình ta lại quá nhàm chán thì sao có thể kéo cô chơi cờ với ta được chứ. Nhưng mà nói thật nhé." Tư Đồ Thanh Hà vuốt cằm nhìn Tô Tinh trước mặt. Tô Tinh hiện giờ đã mất đi vẻ non nớt thời niên thiếu, nhưng lại càng trở nên xinh đẹp hơn: "Về ngoại hình, gia thế, tài nghệ, ả nữ nhân kia của Thẩm gia đều không thể sánh bằng cô, sao lại làm cho cô căng thẳng như vậy được."
"Cô thật sự cho rằng ta sợ ả sao?"
"Ta còn không hiểu được cô à? Chỉ là cô nhờ ta giúp đỡ, trái lại ta thật sự cảm thấy hơi kỳ lạ đấy."
Tô Tinh dọn bàn cờ xong thì cười thành tiếng: "Được rồi. Quận chúa đã diễn nửa vở kịch với ta rồi, phần còn lại Quận chúa không cần diễn với ta nữa đâu."
"Bây giờ á? Vẫn chưa dùng cơm sáng mà."
"Diễn xong thì nói tiếp. Quận chúa và Quận mã phu thê tình thâm, vừa lúc có thể trở về rồi ăn cùng nhau."
"Cô là loại người gì vậy hả? Ta dốc lòng giúp cô như vậy, thế mà cô còn chẳng mời ta ăn cơm."
Tô Tinh bước đến kéo Tư Đồ Thanh Hà đi ra ngoài, vừa đi vừa dỗ dành: "Đi đi, chờ khi nào rảnh thì ta nhất định sẽ bảo tẩu tử làm món ngon cho cô ăn."
Nghĩ tới trù nghệ của tẩu tẩu Tô gia, cuối cùng Tư Đồ Thanh Hà lấy lại tinh thần, để mặc cho Tô Tinh lôi kéo.
- Thẩm phủ-
Sáng nay khi Liễu Như Vân thức dậy rồi nghe được tin đồn thì thực sự cảm thấy hơi hả lòng hả dạ. Trong lòng thì mừng như điên nhưng trên mặt lại không để lộ biểu cảm gì, thậm chí còn tỏ ra vài phần lo lắng.
"Lão phu nhân, lão gia. Phu nhân một đêm không về thế này, vẫn nên cho người ra ngoài tìm thử đi. Việc này, là sống hay chết thì cũng phải biết cụ thể chứ."
"Tìm? Tìm cái gì mà tìm. Nếu nàng ta mà chưa trở về thì cũng là chuyện tốt đấy. Nếu thân thể tổn thương trở về thì sợ là sẽ làm nhục cửa của Thẩm gia mất."
"Mẫu thân."
Thẩm lão thái thái tự biết mình nói sai, nhanh chóng ngậm miệng lại. Mấy người ngồi trong sảnh nhưng ai cũng có ý đồ xấu.
"Lão gia, lão gia...Phu nhân về rồi..."
"Ngươi nói cái gì?" Ba người kinh hãi bật người dậy, đồng thanh nói. Đặc biệt là Liễu Như Vân, vẻ mặt không thể tin được. Ả ta đã sớm dặn dò với bên sơn trại, không cần phải nương tay với Tô Tinh. Sao bây giờ lại để nàng ta an toàn trở về được chứ?
Mấy người nhanh chóng chạy ra cửa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa được trang trí lộng lẫy đỗ lại. Tô Tinh bước xuống từ xe ngựa, trang phục chỉnh tề, bộ dáng không giống như bị bắt cóc chút nào.
Tô Tinh khoan thai bước đến, nhìn những vẻ mặt không giống nhau của mấy người trước mặt thì thật sự thấy hơi buồn cười. Đặc biệt là Liễu Như Vân, biểu cảm thật sự có hơi kỳ quái, e sợ người khác không nhìn ra tâm tư của ả.
"Liễu di nương làm sao vậy? Hình như thấy ta trở về mà lại không vui lắm nhỉ."
"Sao có thể chứ. Tỷ tỷ bình an trở về, đây là chuyện tốt. Cơ mà tỷ tỷ một đêm không về, sợ là thanh danh của tỷ tỷ sẽ bị tổn hại đó."
"Quy củ của Thẩm phủ này được quá nhỉ. Từ khi nào mà một con chó cũng xứng được đứng trước mặt chủ nhân sủa loạn lên vậy." Tư Đồ Thanh Hà lười biếng chui ra khỏi xe ngựa, làm cho mọi người sợ hãi vội vàng cúi người hành lễ.
"Ngươi, nói ngươi đấy. Một thị thiếp mà cũng dám tán gẫu với đương gia chủ mẫu à."
"Thẩm Giác không biết Quận chúa giá lâm, xin Quận chúa thứ tội."
"Thẩm tướng quân, từ xưa đến nay phải có tôn ti trật tự thì mới là đạo trị gia. Hành vi sủng thiếp diệt thê này của Thẩm tướng quân lại khiến ta được mở rộng tầm mắt đấy."
"Quận chúa nói đùa rồi. Thẩm Giác tuyệt đối không dám làm như vậy đâu."
"Vậy là tốt nhất. Có điều bổn Quận chúa e sợ con chó nào đó phản chủ cắn người, đành phải nhiều lời thêm đôi câu. Hôm qua bổn Quận chúa đến chùa Tịnh An nghe thiền đã gặp được Thẩm phu nhân. Cái tay này ngứa ngáy khó chịu, bèn hẹn Thẩm phu nhân đến phủ Quận chúa đánh cờ. Đương nhiên, nếu Thẩm tướng quân không tin thì có thể đi điều tra một chút. Gần đây bổn Quận chúa rảnh rỗi, vẫn sẽ vui lòng để Thẩm tướng quân hỏi vài câu, xem thử bổn Quận chúa có bắt tay với Thẩm phu nhân để nói dối, che giấu hành tung của Thẩm phu nhân hay không."
"Thẩm mỗ không dám. Tinh Nhi một đêm không về, trên dưới cả phủ đều sốt ruột không thôi. Cũng may là Quận chúa đưa Tinh Nhi trở về."
"Thẩm tướng quân cũng sốt ruột quá nhỉ. Nhưng mà lúc ta vừa mới tới thì cửa lớn đóng chặt, sao nhìn mãi cũng không thấy giống vẻ sốt ruột tìm người vậy nhỉ."
"Quận chúa, đã chơi cờ cả đêm, vậy thì hẳn là Quận chúa cũng mệt rồi, vẫn nên hồi phủ nghỉ ngơi sớm đi."
Nhìn bộ dáng hùng hổ doạ người của Tư Đồ Thanh Hà, Tô Tinh liếc mắt ra hiệu với nàng ấy, ý bảo đừng diễn lố quá. Nếu diễn xong kịch ở cổng rồi thì sau đó sẽ không còn ai hát được nữa.
"Tiểu thư có bị thương không?"
"Hồng Tụ, hôm qua ngươi bị đau bụng, giờ đã khá hơn chưa?"
"Đại phu nói là do thuốc tán đau bụng, gây đau bụng dữ dội trong thời gian ngắn, uống thuốc là khỏi rồi. Chỉ là tiểu thư à, hôm qua người thật sự doạ Hồng Tụ sợ chết khiếp đấy. Cũng may là nửa đêm Lục Tụ lẻn về nói người được đón về phủ Quận chúa, lúc đó thì em mới nhẹ lòng được."
"Bây giờ nghĩ lại, thật ra mọi chuyện rất rõ ràng. Sao em lại vô duyên vô cớ bị đau bụng, sao hôm qua Dương thúc lại không dẫn theo tiểu đồng, tại sao hôm qua sơn tặc lại đến núi Tịnh An cướp giật một cách trùng hợp như vậy. Ta đã sớm biết chắc chắn Liễu Như Vân sẽ chọn ngày hôm qua ta rời phủ để ra tay, bèn thuận nước đẩy thuyền. Hôm qua ta đã thông báo với Thanh Hà từ sớm, bảo cô ấy phái người đi theo ta từ xa, giả vờ như vô tình gặp được, nghiễm nhiên ta có thể vào trong phủ Quận chúa. Mà ta nhờ Thanh Hà yểm trợ chính là vì ta và cô ấy không hợp nhau từ trước. Thanh Hà lại là Quận chúa, về công về tư, cô ấy đều không thể không bắt tay với ta được."
"Chuyện này không nói thì cũng hiểu được. Nhưng mà tiểu thư, sao người thuyết phục được Quận chúa giúp người vậy?"
"Nếu như nói về người mà ta hiểu nhất, ngoại trừ ca ca thì chính là Thanh Hà. Tuy rằng trước giờ ta với cô ấy không hợp nhau, lại còn biết rõ bản tính khí phách của cô ấy, nhất là tâm địa hiệp nghĩa. Hơn nữa tẩu tử của ta khéo tay, có thể làm được món cá chua ngọt giống với hương vị mà vú nuôi của Thanh Hà làm khi còn nhỏ, đương nhiên cô ấy sẽ vui vẻ trợ giúp ta."
"Tiểu thư." Lục Tụ nhanh chóng bước vào: "Thiếu gia nói, đã có tin tức về bọn cướp rồi."
"Ta nghe nói hôm qua thật sự có một vị phu nhân nhà quan bị bắt cóc, là ai vậy?"
"Là phu nhân Triệu gia."
"Phu nhân Triệu gia? Bắt con cọp cái đó đi thì sợ là bọn sơn tặc này sẽ có một đêm không mấy dễ chịu đâu. Lục Tụ, em hãy nói lại với ca ca, bảo huynh ấy âm thầm gửi vị trí của bọn cướp tới phủ Thuận Thiên là được, bên kia sẽ tự giải quyết ổn thoả."
"Vâng, tiểu thư."
___
Hãy nhấn vào ngôi sao đánh giá để ủng hộ chúng mình nhé~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...