Thanh Hoa Trấn


Tần Xán vào phòng liền ngoan ngoãn ngồi trên tháp mềm gian ngoài, còn Nhan Cảnh lại lập tức đi thẳng đến sau bình phong, tới tới lui lui giày vò như vậy nước cũng đã sớm nguội, Nhan Cảnh liền thoát bố khăn trên eo, lau khô nước trên người.
Tần Xán ngồi bên ngoài chẳng có chuyện gì làm, sau bình phong lại là tiếng vải vóc va chạm vang lên, một lát sau, Nhan Cảnh mang theo một bộc đồ ra ngoài, đặt trên bàn trà mở ra.

Tần Xán vừa thấy vật bên trong thì liền nghĩ đến trong này là đống ngọc bôi lúc trước Nhan Cảnh tìm được mang xuống thay thế hồ điệp bôi.
“Là cái nào?” Nhan Cảnh quay đầu hỏi hắn.
Tần Xán đi qua, vươn tay chỉ [Mai thượng tuyết], nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại biến đổi chủ ý, trước nên trêu chọc hắn một xíu.

Vì thế cầm lấy một cái, giả vờ như thực cẩn thận đánh giá cái chén, đồng thời vụng trộm ngó về hướng Nhan Cảnh.
“Này……”
Thấy ánh mắt Nhan Cảnh hơi hơi mở to, bộ dạng như có chút khẩn trương, Tần Xán âm thầm cười cười lộ ra vẻ mặt một bộ khinh thường, đem cái chén để xuống.
“Này không phải.”
Thì thấy khóe môi Nhan Cảnh vì căng thẳng mà co rút, rồi có chút ảo não mà nhíu mi, Tần Xán lại đổi một cái chén khác cầm lên.
“Cái này……” Hắn lại trộm ngắm biểu tình trên mặt Nhan Cảnh vừa hơi hơi rúm ró, trong lòng Tần Xán tiếp tục cười thầm, lại khinh thường quăng cái chén qua một bên, “Cái này cũng không phải.”
Vì thế biểu tình trên mặt Nhan Cảnh lại thay đổi.
Tần Xán chơi đến ghiền, đổi rồi lại đổi một cái chén, bất quá lần này trộm liếc qua, thì thấy Nhan Cảnh đang nhướn mi ánh mắt có điểm nghiền ngẫm, tựa như muốn nói: Ta xem ngươi muốn ngoạn đến khi nào?!
Tần Xán nuốt một ngụm nước miếng, đem cái chén vừa cầm trong tay buông xuống, lấy Mai thượng tuyết cầm lên.
“Chính là cái này… Cũng không biết các ngươi từ nơi nào có được, nếu ta nhớ không lầm, đây hẳn là ngọc bôi [Mai thượng tuyết].”
Biểu tình âm ngoan trên mặt Nhan Cảnh cuối cùng cũng thu lại, đến gần Tần Xán có hứng thú tiếp nhận ngọc bôi kia, thưởng thức trên tay, khóe miệng hơi hơi vểnh, sau đó hỏi: “Vì sao nói nó là trân phẩm?”
Tần Xán ngồi xuống nhuyễn tháp, “Chủ yếu là do chạm trổ của nó.

Nó được dùng một khối túi ngoài bạch ngọc, rồi sau đó xảo đoạt thiên công* như dương chi ngọc tâm khắc thành hình hoa mai trên chén, mà bên ngoài bao liêu thì dựa theo màu sắc nông cạn điêu thành một gốc mai chi.

Ngươi cũng biết, ngọc tốt hay xấu thì nhìn chất lượng là biết, mà bao liêu bên ngoài sẽ lưu lại rất ít.

Nhưng cái chén này lại đem hai điều hoàn mỹ kết hợp cùng một chỗ, không chỉ đòi hỏi công tượng chạm trổ, mà có thể điêu thành một khối ngọc thạch như vậy thiên hạ cũng chỉ có một, cho nên nó mới trân quý như thế, mà đáy chén còn có điêu hoa, dịch rượu trợt nhập, phảng phất như hoa mai bông tuyết phất phơ bên trên, cho nên danh viết [Mai thượng tuyết].”
(*) Xảo đoạt thiên công: khéo léo vô cùng.
Tần Xán nói đến hăng say, Nhan Cảnh ở đầu khác nhuyễn tháp ngồi xuống, một bên quan sát cái chén trong tay, một bên nghe Tần Xán nói nguồn gốc cái chén này, biểu tình rất nghiêm túc.
Tần Xán nói xong lại không thấy Nhan Cảnh hưởng ứng, liền đem đường nhìn dời đến trên người hắn, chỉ thấy tóc Nhan Cảnh tùy ý vén một bên, ẩm ướt, nước từ trên tóc nhỏ xuống trên vai rồi trượt vào vải vóc.

Nhan Cảnh mặc một thân trung y, thế nhưng vạt áo lại không cài hết, nơi cổ trì xuống mở ra, lộ ra cần cổ và vùng ngực bên dưới, cùng với hình xăm bên vai phải, mấy cái đầu rắn ẩn hiện trong trung y, ngẩng đầu thè lưỡi, chập chờn trong ngọn đèn, sinh động như thật.
Tần Xán nhìn nhìn lại nhớ tới hình ảnh vừa rồi, liền làm hắn một phen cuống quít, chính mình thế nhưng không chú ý tới Nhan Cảnh hai lần quang thân đi ra ngoài, tuy rằng đó là thân mình Sầm Hi, bất quá lúc này so với ngày trước đã tinh tráng hơn không ít, vùng ngực và bụng đều hiện lên một tầng cơ thịt mỏng manh, cánh tay và chân thoạt nhìn cũng càng hữu lực, da thịt trắng ngần dính nước lại càng căng đầy, cơ hồ có thể tưởng tượng xúc cảm mềm dẻo sau khi sờ lên……
Tần Xán hồi tưởng, hô hấp bất giác nóng cháy, ngẩng đầu, Nhan Cảnh bên kia còn đang đánh giá cái chén, trên mặt lộ ra biểu tình  yêu thích.
Đường nhìn Tần Xán tập trung lên một luồng ẩm ướt trên gò má, nước tích trên tóc chậm rãi trượt xuống, ở ngọn tóc đọng thành một giọt bọt nước long lanh, trong ánh nến, hiện lên quang hoa oánh nhuận.
Giọt nước càng tụ càng lớn, cuối cùng chịu không nổi, run rẩy, rơi mạnh xuống, trượt vào đường cong duyên dáng trên xương quai xanh, bọt nước trong suốt tạo thành một đường lăn trên da thịt trắng ngần.
Tần Xán không chỉ cảm thấy hô hấp của mình nóng lên, mà lúc này hắn còn cảm được toàn thân đều đang phát nhiệt, không phải bởi vì mặc quá nhiều mà nóng, mà là bốc cháy từ sâu trong thân thể nóng ra, cổ nhiệt lực chạy nhanh biến thành huyết mạch toàn thân sôi trào, cuối cùng đều tụ hội tại ba tấc dưới rốn, tích tụ ở nơi đó, thoải mái trướng đau……
Người có ngu đi nữa thì cũng biết xảy ra chuyện gì.
Là dục!
Ý thức được điểm này, Tần Xán chợt nhảy dựng lên, liếc mắt một cái thấy ấm trà trên bàn, vội vàng xông đến, cầm lấy nắp ấm mở banh liền tưới trên đỉnh đầu tưới xuống.
Nước trà băng lãnh xuống đầu là cho ót hắn đau xót, bất quá ngọn lửa mạc danh trong người cũng bởi vậy mà ngừng.
“Ngươi sao vậy?”
Thanh âm Nhan Cảnh mang theo nghi hoặc vang lên, Tần Xán hoàn hồn, sau đó luống cuống tay chân đem ấm trà đặt lại trên bàn, dùng tay áo lau nước trên mặt, phục hồi tinh thần, “Không có việc gì, tự nhiên ta có chút nóng.” Sau đó nhếch môi hề hề cười ngu.
Tần Xán thổi tắt ngọn nến, nằm trên nhuyễn tháp.
Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của mình, trong lòng hắn liền có một cổ cảm giác phức tạp.
Mình sao lại có thể có phản ứng với một nam nhân? Rõ ràng trước đó hồ ly kia có dụ hoặc thế nào mình cũng không phản ứng, kết quả chỉ nhìn tóc Nhan Cảnh nhiễu nước lại có thể nhìn đến xẹt lửa… Huống chi đây lại là thân thể Sầm Hi, mình sao có thể đối với thân thể y sinh ra phản ứng như vậy chứ?
Vì thế Tần Xán lòng đầy tội ác thì thầm: Sầm Hi thực xin lỗi, ta không phải cố ý đối với thân thể ngươi có ý niệm kỳ quái trong đầu….

Nhất định là do con hồ ly kia vừa rồi động tay động chân….

Nhất định là vậy, cho nên ngươi phải tha thứ cho ta, ta thật sự không phải cố ý mạo phạm ngươi, thực xin lỗi a, ngươi trên trời có linh nhất định sẽ tha thứ cho ta đúng không?
Trong lòng vẫn thì thầm, cuối cùng chìm vào mộng đẹp cái gì cũng không biết.
Ngủ thẳng đến nửa đêm, Nhan Cảnh bị Tần Xán nơi đó hô to gọi nhỏ đánh thức, lúc trước bị náo loạn vài lần, hiện tại ngay cả ngủ một giấc cũng không an ổn, Nhan Cảnh rốt cuộc kiềm chế không được, nổi trận lôi đình đứng lên, đi đến chỗ Tần Xán đá một cước vào trên nhuyễn tháp.
“Khỉ ngốc, ngươi muốn chết có phải không hả?”
“Không được….

Không được qua đây….

Không được qua đây!” Tần Xán vẫn không tỉnh lại, chỉ là không ngừng lặp đi lặp lại lời này.
Mượn ánh trăng bên ngoài, thấy Tần Xán cả mặt xanh mét, trên trán đều là mồ hôi, tuy rằng hai mắt nhắm lại, nhưng biểu tình này giống như đã thấy chuyện gì cực kì khủng bố.

Nhan Cảnh đang muốn kêu Tần Xán tỉnh dậy, Tần Xán đã [a a a] bật ngồi, “Không được qua đây! Không được qua đây!”
Tần Xán bối rối trốn tránh xung quanh, sau đó dường như phát hiện có gì đó không đúng, hắn thoáng trấn định lại, có chút mê mang nhìn bốn phía quanh mình, tiếp đó ánh mắt dại ra ngồi chỗ kia.
“Sao vậy?” Nhan Cảnh hỏi hắn.
Vẻ mặt Tần Xán ngơ ngác ngồi một hồi, sau khi Nhan Cảnh hỏi xong lát sau mới hoàn hồn, nói, “Ta gặp ác mộng……”
Bên ngoài truyền đến tiếng trống canh bốn, Nhan Cảnh rất muốn cho hắn một quyền, không phải chỉ là ác mộng thôi sao, đáng để hắn hô to gọi nhỏ như vậy? Thế nhưng nhìn bộ dạng Tần Xán, hiển nhiên đã bị sợ không nhẹ thiếu chút nữa ngay cả hồn cũng không về được.
Vì thế Nhan Cảnh khó có lúc trở về làm người tốt, rót một chén trà đưa tới tay Tần Xán, sau đó ngồi tại một đầu khác trên nhuyễn tháp, “Ngươi mơ thấy gì?”
Buông chén trà, Tần Xán nhớ lại, “Ta mơ thấy mình bị nhốt trong môt cái giếng cạn, nhìn trên miệng giếng hình như là trong đình, ta từ miệng giếng nhìn ra thì thấy một cái xà ngang mục nát….

Ta ở đó kêu nửa ngày cũng không có ai đến cứu ta, vì thế ta liền tính tự mình ra ngoài.”
Cũng may tường giếng có đá gập ghềnh, còn chút xíu nữa thì bò lên tới, ta liền đạp lên trên cục đá trên vách giếng lồi lên, cầm lấy dây mây, khi bò đến miệng giếng, ngay lúc ta cho rằng có thể đi ra……”
Tần Xán dừng lại, đồng tử hơi hơi co rút, dường như nhớ đến hình ảnh gì đó rất kinh khủng nên sắc mặt trắng bệch.
“Đột nhiên bên miệng giếng ló ra một người, không, như vậy cũng không thể xem như một người sống, tóc tai lộn xộng, quần áo rách nát, da thịt khô héo rút vào xương cốt, ánh mắt lại là hai lỗ thủng đen đen, giống như thi thể sau khi khô héo.

Thế nhưng thứ đó thoạt nhìn lại như đang cười, trong miệng còn có một khối răng vàng, đột nhiên xuất hiện trước mắt nên làm ta sợ hết hồn…”
Tần Xán ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Cảnh.
“Kỳ thật bây giờ ta đã chẳng còn sợ thi thể, hơn nữa nó cũng không khủng bố như Vân Long sơn, ta không biết ta vì sao phải sợ, thế nhưng tựa như xuất phát từ bản năng, ta sợ nó, tay ta không khống chế được mà không ngừng phát run, sau đó nó vươn tay đẩy ta xuống, cảm xúc băng lãnh giống như đến giờ vẫn còn lưu lại trên tay.”
Nhan Cảnh hỏi: “Sau đó thì ngươi tỉnh?”
Tần Xán lắc đầu.
“Không, không có.

Sau khi ngã trở lại ta ngẩng đầu lên thì phát hiện cổ thây khô trên miệng giếng lại không thấy, ta cho là nó đã rời đi, thì dự định bò lên lần nữa, ngay lúc vừa vươn tay nắm dây leo thì tay kia từ phía sau đưa tới, da thịt khô quắt bao lấy mấy đốt xương, xương ngón tay từng ngón từng ngón…….”
“Ta quay đầu lại thì phát hiện thây khô giống như con người đứng sau lưng ta, chừng như còn muốn dán sát đến mặt ta, nó rõ ràng không có con ngươi, nhưng hai lỗ thủng tối om đó lại như oán hận nhìn ta, ta muốn trốn, nhưng xung quanh lại rất hẹp, sau đó nó liền dùng tay cắm thẳng vào tim  vào miệng ta……”
Mộng này tuy rằng quả thực rất khủng bố, thế nhưng Nhan Cảnh cảm thấy mộng trình độ này cũng không hẳn sẽ dọa đến Tần Xán, “Sau đó ngươi tỉnh lại?”
Vừa hỏi như vậy, Tần Xán ngây dại, sau đó ngay cả chính hắn cũng mang theo nghi hoặc nhỏ giọng nói thầm, “Đúng vậy, ta tỉnh lại, trong mộng ta cực kì sợ hãi, tim đập thình thịch, giống như trực tiếp bắn từ trong ngực ra ngoài.

Nhưng kì quái… Ta rốt cuộc sợ hãi cái gì? Bây giờ ngẫm lại kỳ thật cũng không dọa người như vậy……”
“Được, vậy ngủ nhanh lên, còn hô to gọi nhỏ ta khẳng định sẽ ném ngươi ra ngoài.”
Tần Xán vội vàng gật đầu, vì thế Nhan Cảnh đứng dậy đem chén trà để lại lên bàn, khi đến cạnh bàn thì nghe Tần Xán có chút buồn bực lẩm bẩm một câu.

“Ta sao lại có cảm giác khi nằm mơ ta lại là một nữ nhân? Trên ngón tay trái cư nhiên còn mang một chiếc nhẫn hồng ngọc Nam Dương……”
Tay Nhan Cảnh buông chén trà run lên, chén trà đụng xuống mặt bàn phát ra tiếng [xành xạch].
Nhan Cảnh nhớ tới mấy đêm trước liên tiếp gặp ác mộng, trong mộng bản thân cực kì sợ hãi, đồng thời, dường như trong mộng mình còn là một nữ nhân…
Sao lại trùng hợp như vậy?
Mấy ngày sau, ba tù nhân phải sung quân biên cương đến Thanh Hoa trấn, bất quá người chỉ ở huyện nha một đêm rồi tiếp tục đi tiếp.
Ba người này đều rất khỏe mạnh, hai tay, cổ đều dùng gông xiền lại, trên chân còn khóa thiết liên rất thô, cứ thế mà đi đường, tốc độ rất chậm, xiềng xích tha trên mặt đất phát ra tiếng [hoa hoa] rung động, thoạt nhìn không phải nhân vật dễ chọc.
Sau khi Tần Xán an trí xong cho mấy người này, xoay người thì thấy hai người A Bân và A Đinh vừa tuần phố trở về, hồ ly bạch sắc ngồi xổm trên vai A Bân, đuôi to phía sau vẫy a vẫy, đôi ngươi hồng sắc lưu ly hiện lên sáng bóng.
Bởi vì câu phân phó kia của Nhan Cảnh, A Bân A Đinh cả ngày đều ở cùng hồ ly, ngay cả tuần phố cũng mang theo.

Cứ theo hai người bọn họ nói, bộ dáng hồ ly nhu thuận khả ái, mang theo tuần phố, hàng xóm láng giếng đều thật thích, ngay cả thái độ đối với bọn họ cũng thân thiết hơn rất nhiều.
Bất quá hồ ly dường như rất sợ Nhan Cảnh, sau cú ngã ngày đó cũng không còn tiến đến quấy rầy Tần Xán nữa, chẳng qua vẫn không chịu rời khỏi huyện nha, buổi  tối thì ngủ trong phòng của bọn A Bân, ban ngày lại thường xuyên cuộn thành một vòng mao nhung trắng trắng phơi nắng, ngẫu nhiên sẽ biến thành người trêu chọc cẩu quan, bất quá phần lớn thời gian đều là hình dạng hồ ly.
Y nói bởi vì pháp lực y không cao, chỉ có khi trăng tròn mới thể mượn linh khí thiên địa hóa thành hình người, tại thời điểm khác thì tương đối khó, cưỡng chế biến thành hình người làm không tốt còn có thể bị thương nguyên thần của mình.
Tần Xán cảm thấy láng giềng có thể thân cận với người trong huyện nha luôn là chuyện tốt, nhưng nghĩ đến con hồ ly này muốn đánh chủ ý gì đó thì trên lưng hắn lại đổ từng trận mồ hôi lạnh.
Cẩn thận tính tính, hiện nay trong huyện nha có một tiểu vương gia, một sư gia hoán hồn, một đám sơn tặc xuất thân nha dịch bộ khoái, trong đó còn có thần bộ từng là đại danh đỉnh đỉnh, một tên phi tặc nổi danh bên ngoài, một con hồ ly tinh, cộng thêm ba kẻ trọng phạm phải đi sung quân biên cương……
Nào là đạo sĩ thần tiên a, nào là thần tiên thiên đình phái xuống hàng yêu trừ ma a, chính mình phỏng chừng đều thấy nhưng không thể trách……
Ba tên trọng phạm ở trong huyện nha, đương nhiên Tần Xán một đêm không ngủ  được, dù cho trong huyện nha vẫn còn một đám người lợi hại ba tên này chẳng thể so được.
Lăn qua lộn lại đến khi trời gần sáng mới ngủ được một chốc, tỉnh tỉnh thì nghe đầu kia truyền đến thanh âm [bá], [bá], Tần Xán rất quen thanh âm này, vừa nghe đã biết Nhan Cảnh đang luyện đao.
Dù sao cũng không buồn ngủ, Tần Xán liền khoác quần áo đứng lên, đi ra mở cửa.
Ngày vẫn chưa hoàn toàn sáng, mây mù mỏng manh che đi nắng sớm, Nhan Cảnh mặc trung y, giơ cao thanh độc đao trong tay, một đao một thức mây trôi nước chảy.
Tần Xán ngày trước luôn cảm thấy vũ đao lộng thương đều là thô nhân, Sầm Hi phòng thân bất quá chỉ là nhuyễn kiếm, bộ dạng Nhan Cảnh vốn đã cao ngất, diện mạo tuy tuấn lãng nhưng mặt đầy lệ khí, đi cùng đao này ngược lại càng tương xứng, nhưng sau khi thay đổi thành bộ dạng Sầm Hi, vậy mà cũng chẳng có cảm giác không hòa hợp.
Bất quá lúc này nhìn Nhan Cảnh đùa giỡn kiếm pháp, lại đột nhiên thấy, loại trên thân nhu hòa và khí cường của đao giữa hai người không tương hợp cũng không phải kỳ quái như vậy.
Tần Xán dựa vào hành lang ôm tay lẳng lặng nhìn Nhan Cảnh.
Có lẽ bây giờ bản thân Nhan Cảnh tồn tại rất nhiều chỗ mâu thuẫn, tựa như phương hoa nở rộ trong mùa đông trái mùa, hay là gió xuân quất vào mặt nhưng lại không chịu hưởng phần ấm áp kia, cứ co rút cô tịch trong một gốc cây trầm.
Nhưng lại bởi vì hắn là Nhan Cảnh, làm người ta cảm thấy hắn nên là một người như vậy, tùy ý, tùy hứng, ngạo mạn, sẽ không vì quanh mình biến hóa mà thay đổi.
Nhan Cảnh luyện xong một thức cuối cùng, cổ tay vừa chuyển, thanh độc đao phát quanh người một vòng sáng mới ngừng lại, một khắc trước đó gió vẫn còn ào ào kêu, một khắc sau tất cả khí tức đều dừng lại, Nhan Cảnh đứng ở nơi đó tĩnh khí ngưng thần.
Trong nháy mắt thanh độc đao buông xuống, tia nắng ban mai xuyên thấu tầng mây nhảy lên hiên nhà, đem toàn bộ đình viện dần dần chiếu sáng, cũng như gương mặt Nhan Cảnh từng chút hiện rõ.
Dường như ánh nắng rất chói mắt, thời điểm Nhan Cảnh mở mắt không tự giác nâng tay che chắn, sau đó xoay người, khi đường nhìn lướt đến vừa vặn chạm ngay Tần Xán.
Cả người đều lồng vào trong nắng sớm, nhưng lại cảm thấy cứ như ánh nắng phát ra từ thân hắn, Tần Xán nhìn, sửng sờ, trong lòng lại đập loạn, giống như rất nhiều năm trước, khi còn trẻ vô tri, ngồi trên lưng ngựa đi trên phố, trong lúc vô tình ngẩng đầu thì thấy hoa khôi hoa lâu, xoay người gật đầu, mi mày mỉm cười, làm hắn xuân tâm rung động.
Nhan Cảnh luyện kiếm rất tập trung, không hề chú ý tới Tần Xán đứng nơi đó, xoay lại nhìn thấy Tần Xán thì có chút sửng sờ, nhưng khi thấy ánh mắt Tần Xán nhìn mình thẳng tắp mà tinh thần lại sớm không biết đã bay tới nơi nào, đi qua, ngón tay búng một cái trên ót hắn.
“Nếu chưa tỉnh ngủ thì trở về phòng ngủ đi, đừng đứng chỗ này chặn đường.”
Tần Xán bị búng tỉnh lại, nhu nhu ót, đang muốn biện luận nói mình lo lắng chính sự e rằng không thể ngủ thì đã thấy Nhan Cảnh đi về hướng phòng mình, tầm mắt Tần Xán đi theo hắn, mãi cho đến khi Nhan Cảnh đẩy cửa, thân ảnh biến mất sau cửa phòng mới thôi.
Mình rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao lúc trước khi ở cùng Sầm Hi không có tình huống như vậy, hay là bởi vì… bởi vì hiện tại trước mắt người này đã không còn là Sầm Hi mà là Nhan Cảnh?
Tần Xán nâng tay sờ ngực mình, không rõ được một lần rung động vừa rồi đến tột cùng là vì cái gì mà đến……

Sau khi dùng qua tảo thiện, hai người quan sai liền mang theo tù phạm lên đường.
Tần Xán mặt ngoài xuất phát từ lễ tiết, mang theo Nhan Cảnh còn có A Đại và A Nhị một hàng đưa bọn họ ra Thanh Hoa trấn, đồng thời còn đưa thẳng đến Bạch Thạch trấn cách vách, nhưng trên thực tế là sợ người trên Vân Long sơn nhìn thấy quan sai lại cho rằng đối phương đang áp gì đáng giá mà nửa đường ra giết, chính mình lộ mặt, xem như nhắc nhở bọn họ không cần gây trở ngại hắn làm việc.
Đến ngoài Bạch Thạch trấn, hai vị quan sai kia liền hướng Tần Xán không cần đưa nữa, chắp tay nói lời từ biệt với Tần Xán, “Tần đại nhân vất vả, đưa đến nơi này là được.”
Tần Xán nâng tay thở dài, đang muốn nói chút lời khách sáo thì tầm mắt bỗng dưng xuyên qua hai người này, dừng ở sau lừng bọn họ — cái đình bị vứt bỏ ngoài Bạch Thạch trấn, bên trong đình có một cái giếng.
Tần Xán bất giác nhíu mày, sao lại giống miệng giếng một đêm kia mơ thấy trong mộng?
Nhan Cảnh thấy Tần Xán nâng tay, người lại sững sờ, đi lên dùng khuỷu thọc hắn một cái.
Tần Xán chợt hoàn hồn, đang muốn mở miệng, đột nhiên ba tên tù phạm kẹp hai bên trái phải bất ngờ đem gông xiềng còng tay và cổ mở ra, thừa dịp hai quan sai kia còn chưa kịp phản ứng, rút đao của bọn họ, một người trong đó đừng gần Nhan Cảnh nhất, dùng đao kề vào.
“Các ngươi không muốn hắn chết thì ngoan ngoãn đừng nên cử động.” Nói, người nọ giống như hai người kia chậm rãi thối lui vào đường rừng.
Phụ cận này vẫn thuộc Vân Long sơn, nếu để cho bọn họ trốn vào trong núi, muốn bắt lại sẽ rất khó khăn.
A Đại và A Nhị giơ đao đang muốn tiến lên thì bị ánh mắt Nhan Cảnh ngăn lại.
Nhan Cảnh nhìn về phía Tần Xán, phát hiện ánh mắt hắn nhìn mình hàm chứa một tia lo lắng, Nhan Cảnh không khỏi nghi hoặc, Tần Xán biết rõ những kẻ này không phải đối thủ của hắn, hắn còn lo lắng cái gì? Đồng thời lại bởi vì nhận thấy lo lắng của Tần Xán mà trong lòng lại một trận sóng mây cuồn cuộn không rõ.
Nhưng Nhan Cảnh lập tức rút tinh thần trở về, gật đầu với Tần Xán, sau đó phối hợp với ba người kia, thối lui vào rừng núi.
Hai người quan sai bởi vì bị đoạt đao cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, đợi khi ba người mang theo Nhan Cảnh ẩn vào rừng núi mới dám có động tác, sau đó phát hiện cạnh nơi gông xiềng rơi xuống có một mảnh ngân châm dài nhỏ, cũng không biết mấy tên này cất giấu lúc nào dùng nó mở gông xiềng, cũng liên tục tìm cơ hộ chạy trốn.
“Tần đại nhân, là hai chúng ta sơ sót, ngài yên tâm, chúng ta thay ngài đem sư gia cứu về.”
Hai người nọ hướng Tần Xán chắp tay, trên mặt tràn đầy xin lỗi, đang muốn tay không tấc sắt đuổi theo những người đó thì bị Tần Xán cản lại, hai người này không khỏi nghi hoặc, “Tần đại nhân ngài đây là……?”
Tần Xán ngăn bọn họ, tự mình đi lên phía trước hai bước, đưa tay lên miệng, dùng hết toàn lực hô vào trong sơm lâm: “Nhan Cảnh –! Ra tay nhẹ thôi! Đánh chết sẽ không tốt!”
Hai người kia sau khi nghe Tần Xán hô xong cái gì liền trừng to hai mắt nhìn về phía hắn.
Lời nói Tần Xán vừa mới hạ xuống, rừng núi nơi đó liền phát ra một tiếng nổ, một cây đại thụ cùng với tiếng [chi dát] vang lên liền song song ngã xuống, tung lên một trận bụi bậm.
Trong bụi đất có một bóng dáng bay ra, [phanh] một tiếng ngã trên đất, còn trượt một khoảng rất dài mới ngừng lại.
Mấy người vội vàng chạy đến, vừa nhìn thì thấy vật nặng vừa bay ra chính là tên vừa rồi dùng đao bắt Nhan Cảnh, mà lúc này mặt gã đã bầm tím, miệng sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự.
A Đại và A Nhị vội vàng đi tìm dây thừng, hai ba phát động tác nhanh nhẹn đã đem người bó lại, hai người quan sai kia há to miệng kinh ngạc không lên tiếng, nhìn lẫn nhau, sau đó lại nhìn về phía Tần Xán.
Mà vào lúc này, trong rừng lại vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngay sau đó, lại một bóng đen dùng phương thức vừa rồi đồng dạng bay ra, trượt trên mặt đất một khoảng rồi dừng lại trước người bọn họ.

Trên mặt người này ngược lại không một chút thương tổn, bất qua hai tay thẳng tắp bên người, phỏng chừng đã gảy.
Tần Xán có điểm nhìn không được, đã kêu ngươi xuống tay nhẹ một chút…….
Tiếng quyền cước đánh nhau bên trong rừng núi ngừng lại, truyền đến tiếng [sàn sạt] của bước chân, hình dáng loan lổ của một người cao ráo dần hiện trong quang ảnh rừng cây, trong lòng Tần Xán kinh ngạc, bóng người đến gần một chút mới nhìn rõ hơn, sở dĩ cao lớn là vì trên vai Nhan Cảnh đang khiêng một tên tù nhân cuối cùng.
Nhan Cảnh đi tới, thần sắc bình tĩnh đem người ném xuống đất, sau đó vỗ vỗ tay, giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.
Đại hán khỏe mạnh rơi trên mặt đất, làm vung lên không ít bụi bặm, Nhan Cảnh nhướng mày, sau khi đạp cho hắn một cước, người này mới triệt để không còn thanh âm.
A Đại, A Nhị cũng đem hai tên này bó lại, xách người lên giao cho hai người quan sai kia, trên mặt quan sai biểu tình không thể tin được thủy chung vẫn chưa biến mất, liên tục chắp tay.
“Nơi này của Tần đại nhân thật sự là người tài xuất hiện lớp lớp, chỉ là một sư gia lại có được công phu như thế, thật sự bội phục, bất quá vì sao công phu như thế lại phải làm sư gia huyện nha?”
Tần Xán nhìn bộ dạng của bọn họ thật sự rất muốn cười, nhưng lại không thể cười, nghĩ nghĩ nếu như nói cho bọn họ biết công phu tốt thế này, có thể một mình đánh ba tên trên thực tế lại là sơn tặc, thì không biết vẻ mặt bọn họ sẽ còn đặc sắc thế nào?
Bởi vì ba tên tù nhân kia đều hôn mê, nên A Đại đến Bạch Thạch trấn tìm xe đẩy, đem ba người này chất như chất hàng, để hai người quan sai kia dễ mang bọn họ đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui