Thanh Hoa Trấn


Tần Xán cho người trèo lên nóc nhà tìm kiếm, đều là nhang đốt cỡ nhỏ không sai biệt lắm, còn có dây ná, tháo tung rơi trên mặt đất hậu viện, cả đám đều tò mò nhìn Tần Xán.

Đợi sau khi đem dây ná và nhang đốt cầm lên, tay Tần Xán duỗi xuống bên người, “Mượn một chút.


Đứng bên cạnh là Nhan Tam, trong tay đang cầm một quả hạch đào chơi đùa, thấy Tần Xán hướng tay qua mình, cũng chưa nói rõ là cần cái gì, hắn liền đem quả hạch đào kia đặt vào tay Tần Xán.

Tần Xán đem dây ná kéo ra, đặt hạch đào lên trên, cố định dây ná, nhưng cũng không lập tức buông ra, mà là đốt nhang, đặt trên một đoạn dây ná, đoạn nhang lúc đầu cao hơn dây ná rất nhiều.

Tần Xán đứng lên nói, “Chúng ta đều cho rằng những thứ bóc khói bay vào là cầu bay, nhưng không, là Vân Trung Nhạn làm trò quỷ, thế nhưng trong lúc đó ở Bùi gia cũng đã xảy ra chuyện như thế.


Vân Trung Nhạn không có khả năng có thuật phân thân, hắn chỉ có thể xuất hiện tại một chỗ, mà ở địa phương khác, nhất định là thủ thuật che mắt.


Khi Tần Xán nói chuyện, phần nhang đốt kia cũng đã cháy tới chỗ sợi dây, cháy tới tận cùng, bởi vì không chịu nổi sung lực, cuối cùng đứt đoạn, đồng thời dây ná cũng khôi phục nguyên trạng, viên hạch đào bay vút ra ngoài.

Ít người chung quanh không hẹn mà cùng phát ra tiếng [nga].

Tần Xán nói tiếp, “Cho nên Vân Trung Nhạn chỉ cần đem những cơ quan này bố trí tốt, sau đó đến thời điểm then chốt những vật này sẽ tự mình gây ra hỗn loạn, mà hắn chỉ cần xuất hiện ở chỗ hắn muốn là được rồi, hắn chính là thừa dịp Bùi gia hỗn loạn mà đánh cắp hồ điệp bôi.


Tất cả mọi người đều đồng loạt gật đầu, tỏ vẻ Huyện thái gia đại nhân phân tích rất có đạo lý, chỉ có A Đại nhíu mi trầm ngâm, rồi mới nói ra nghi hoặc của mình.

“Nhưng mà đại nhân, coi như tính luôn trong huyện nha, hồ điệp bôi tổng cộng có ba chỗ, Vân Trung Nhạn làm sao xác định trong chuồng gà mới là đồ thật… Mà hắn sao lại biết đại nhân ngài giấu hồ điệp bôi trong chuồng gà?”
“Này……” Tần Xán cũng đang tự hỏi, hắn vẫn còn trầm ngâm chút thủ đoạn của Vân Trung Nhạn, không cẩn thận nghĩ tới điểm này.

A Đại quả nhiên lại hỏi đến mấu chốt, chính mình lấy một cái chén giả đội lốt hồ điệp bôi, Bùi Thư Đức thì một mực trông chừng vật phẩm giả, nhưng hồ điệp bôi chân chính lại ở trong chuồng gà, chuyện này cũng chỉ có một mình hắn biết, nhưng Vân Trung Nhạn làm sao lại phát hiện?
Hơn nữa hắn còn dùng chén sứ men xanh đổi với hồ điệp bôi thật, cái chén bể nát ấy giữa ngày hôm qua chính tự tay hắn bỏ, nói cách khác, ngày hôm qua rất có thể Vân Trung Nhạn đã đến huyện nha, nhưng lại không có người phát hiện.

Không hổ là Vân Trung Nhạn, quả nhiên đến vô ảnh, đi vô tung, nhưng cho dù là như vậy, Tần Xán vẫn tin tưởng tên đó thế nào cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết, không thì năm đó hắn sẽ không thất thủ.


“Thời điểm đại nhân đi giấu cái chén, xác định lúc ấy chỉ có một mình đại nhân thôi sao? Chẳng lẽ không người khác thấy?”
A Bân cũng đưa ra nghi vấn của mình, “Mọi người đều biết Bùi Thư Đức là con ma cờ bạc, riêng mông trái cũng đã cả khoản nợ, nếu đem bán, Bùi gia hắn cũng chỉ có thể ăn không khí mà sống, cho nên hắn sẽ không đánh chủ ý vào hồ điệp bôi.

Nhưng hồ điệp bôi là vật của Lão phu nhân, nên hắn muốn làm ra nhiều trò như vậy.


“Về phần mưu kế dây ná vừa rồi, kì thực xảo diệu để làm cũng không khó, ai cũng có thể làm được, ta cảm thấy hồ điệp bôi kì thực đang ở chỗ Bùi Thư Đức, nói không chừng cái chén bể cũng là do vụng trộm đến huyện nha cài cơ quan tùy thời phát hiện, cho nên liền mượn gió bẻ măng xóa bỏ hồ điệp bôi.


Kỳ thật một điểm này, Tần Xán và A Đại ngay từ đầu đã hoài nghi, hiện tại A Bân nhắc tới, một vài chỗ nghi ngờ trong đó cũng có thể xuôi ngược, thế nhưng Nhan Tam lại hủy bỏ suy đoán này.

“Vì sao?” Tần Xán hỏi.

“Bởi vì tay chân hắn vô lực, căn bản là không có võ công.


” Nhan Tam nói, “Bò lên nóc nhà ngươi cũng đã quá sức, chiếu theo trình độ của hắn so với ngươi cũng không tốt bao nhiêu, khẳng định động tĩnh không nhỏ, nếu thế cũng không phát hiện được, vậy mọi người trong huyện nha đều là heo.


Tần Xán [hắc hắc] cười, ngữ khí mang theo trêu chọc, “Nhan sư gia chính ngươi khi đó chẳng phải là người của huyện nha? Vậy chẳng phải cũng là heo hay sao?”
Ba! Bị một quả hạch đào bắn tới.

Tần Xán tự nhận xui xẻo, ai kêu chính mình đắc ý vênh váo lại đi đạp đuôi lão hổ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui