Tần Xán kéo Nhan Tam vào thư phòng, bày giấy trên bàn rồi sau đó mài mực, “Muốn nhận biết chữ, thì bắt đầu từ tên của mình là tốt nhất, Nhan Tam ngươi tên kêu là gì?”
Nhan Tam đứng ở nơi đó nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Người trong sơn trại đều không có tên.
”
Tần Xán đem mực đặt ở một bên, nhấc bút, đưa ngòi bút đến trong nghiên mực chấm một ít, “Sao lại không có tên chứ?”
Nhan Tam có chút không kiên nhẫn, cũng không biết đã đâm đến gân nào của hắn, tựa hồ có điểm không thoải mái, “Không có chính là không có, lấy ở đâu lại nói nhảm nhiều vậy?”
Trên mặt Nhan Tam lộ ra một vẻ kinh ngạc, nhưng Tần Xán lại không chú ý, bởi vì cửa thư phòng bị người gấp gáp đập vang.
“Đại, đại nhân, Vân Trung Nhạn… Vân Trung Nhạn xuất hiện!”
“Cái gì?” Tần Xán ném bút trong tay, rảo bước đi ra mở cửa, lập tức một cỗ sương khói bay vào.
“Khụ, khụ! Chuyện gì vậy?” Tần Xán dùng tay áo hươ hươ làn khói trước người, đi ra ngoài, chỉ thấy một người mang theo đuốc lửa chẳng biết từ đâu bay đến, sau khi đáp xuống liền bắt đầu ‘phốc phốc’ bốc khói.
“Vân Trung Nhạn ở đâu?” Nhan Tam cũng đi ra, đem vạt áo vắt tới eo lưng thành một bó rồi mới hướng về bên kia nói với nha dịch, “Đi đem đao của ta đến đây.
”
“Dạ!”
Hai người đi đến chỗ bọn A Đại trông coi hộp gỗ, sương khói rất lớn lại cực kì dày đặc, xa xa chỉ thấy hai đạo bóng người trên hành lang, Nhan Tam đem thanh độc đao đặt ngang trước ngực, sau đó hạ cánh tay, ý bảo Tần Xán đi sau hắn chú ý.
Chờ đi được gần hơn một chút, mới nhìn rõ hai bóng người trên hành lang kia là A Đại và A Nhị đang đứng nơi đó ngẩng đầu nhìn hướng trời cao.
Nghe được tiếng bước chân, hai người cảnh giác hoàn hồn, thấy là Nhan Tam và Tần Xán mới buông đao xuống.
“Có chuyện gì?” Tần Xán hỏi bọn họ.
“Chỉ có một quả cầu khói bay vào, nhưng không thấy người.
” A Đại trả lời.
Tần Xán hướng vào trong phòng nhìn xem, A Đại lại nói, “A Bân và A Đinh canh ở bên trong.
”
Tần Xán gật đầu đẩy cửa ra, sương khói trong phòng nhỏ hơn một ít, một tay A Bân cầm đao một tay đem hộp gỗ ôm vào trong ngực, A Đinh giơ cao đao và tựa lưng vào hắn.
“Đại nhân, đồ vật vẫn còn ở nơi này, tình huống bên ngoài chỉ sợ là Vân Trung Nhạn dương đông kích tây.
”
Tần Xán cảm thấy nếu thật sự là Vân Trung Nhạn hẳn sẽ không đơn giản như thế, quay đầu ra ngoài cửa, “Cho người hủy mấy quả cầu khói, các ngươi không được thả lỏng cảnh giác.
”
Không quá mấy phút, những quả cầu khói bay vào nha môn đều bị nước dập tắt, sương khói từ từ tản đi, màn đêm dày đặc, những vì sao điểm điểm trên trời tựa như bảo thạch, trăng sáng như gương, treo cao phía chân trời.
Dù là Tần Xán biết rõ trong hộp gỗ kia chỉ là hồ điệp bôi giả mạo, nhưng hắn cũng không dễ dàng thả lỏng, nhưng là sau khi làn sương sóng lượn tập kích, lại không thấy được động tĩnh gì… Chẳng lẽ Vân Trung Nhạn chỉ đến đây dò môn lộ?
Đột nhiên xa xa có một đạo tia sáng từ trạm canh giác bắn lên phía chân trời, nổi tung trên không trung, tán thành một đóa hoa lửa sáng chói.
Đó là người canh giữ ở phía Bùi gia gửi đến tín hiệu, nói rõ nơi đó cũng đang có chuyện phát sinh.
Tần Xán phân phó, “A Bân và A Đinh ở lại chỗ này, những người khác đi theo ta.
”
Ở trên đường đi đến Bùi gia, Tần Xán liền nghi ngờ, huyện nha cách Bùi gia tại hai đầu Thanh Hoa trấn, Vân Trung Nhạn sao có thể trong khoảng thời gian ngắn từ huyện nha đi đến Bùi gia được?
Dù là Nhan Tam có công phu tốt cũng cần đi trong một khoảng thời gian.
Nếu như nói Vân Trung Nhạn kì thật có hai người, vậy vì sao lúc trước chưa từng nghe qua?
Cấp tốc đi đến Bùi gia, phát hiện nơi này giống hệt như huyện nha, bốn phía còn tràn ngập sương khói chưa tan, hỏi nha dịch canh giữ nơi này, đối phương nói không biết từ nơi nào đột nhiên bay vào rất nhiều quả cầu nhỏ, chỉ chốc lát đã đem Bùi gia khắp nơi đều là sương khói.
Mà khiến Tần Xán giật mình là, theo như nha dịch nhớ lại, sau khi bọn họ luống cuống tay chân dập tắt quả cầu khói trên đất thì mới bắt đầu phát tín hiệu, như vậy cũng chứng minh, Bùi gia nơi này gặp chuyện không may, cùng với huyện nha nơi đó, cơ hồ là cùng một thời gian!
Điều này sao có khả năng? Lẽ nào Vân Trung Nhạn có thuật phân thân hay sao?
“Đại nhân!”
Bùi Thư Đức dùng tay áo che ở trước mũi, từ trong phòng đi ra, phòng của bọn họ còn tàn tạ hơn huyện nha mới vừa tu sửa, phỏng chừng trong phòng cũng bị sương khói bao trùm.
“Đại nhân, Vân Trung Nhạn ở nơi nào?”
Tần Xán lắc đầu, “Tuy rằng huyện nha cũng bị tập kích, nhưng hắn không có xuất hiện.
”
Trong lòng Bùi Thư Đức cũng ôm một cái hộp, trên mặt lộ ra khó hiểu, “Đồ vật vẫn còn ở nơi này của ta, hắn sao lại làm như vậy?”
Biểu tình trên mặt Tần Xán vẫn nghiêm túc như cũ, “Cũng không rõ lắm…”
Rồi Tần Xán mới an bài mọi người phân thủ ở các nơi, mà hắn và Bùi Thư Đức liền ngồi trong phòng Vân Trung Nhạn xuất hiện.
Vẻ mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, một chút cũng không dám khinh thường.
Không biết ngồi bao lâu, thân thể Tần Xán lung lay một chốc, tỉnh tỉnh ngẩng đầu, phát hiện chính mình không biết khi nào đã ngủ mất, Bùi Thư Đức cũng ôm cái hộp kia gật gù, Tần Xán chuyển đầu hỏi bên ngoài, “Bây giờ là canh giờ gì?”
“Đại nhân, đã canh bốn.
” Trả lời là A Nhị.
Tần Xán không khỏi kỳ quái, Vân Trung Nhạn cư nhiên không xuống tay?
Tần Xán gọi tỉnh Bùi Thư Đức, lại kêu người bên ngoài tiến vào.
Bùi Thư Đức vừa nghe đã canh bốn, cao hứng vô cùng, “Như vậy là nói Vân Trung Nhạn thất thủ? Vậy hắn còn có thể đến trộm hay không?”
“Cho đến bây giờ, Vân Trung Nhạn thất thủ một lần duy nhất chính là án tử kia, lần trước khi hắn mất tích, nhưng sau đó hắn cũng không xuống tay với con mồi.
”
Tần Xán vươn tay tiếp nhận cái hộp trong lòng Bùi Thư Đức, mở ra, mấy người chung quanh đều ôm lòng hiếu kì rướn cổ lên xem, muốn nhìn một chút hồ điệp bôi chân chính rốt cuộc là như thế nào.
Kết quả bên trong hộp thế mà đặt một tảng đá, bọn người Nhan Tam sửng sốt, Bùi Thư Đức càng thêm cả kinh từ trên ghế nhảy dựng, “Sao, sao lại như thế này? Mấy ngày nay ta đều đem chiếc hộp tùy thân như hình với bóng, sao lại biến thành tảng đá?”
Tần Xán nhưng lại nở nụ cười, “Bởi vì ngay từ đầu trong hộp này chính là tảng đá.
” Rồi mới quay đầu, “Các ngươi ai đến chuồng gà đào đi, chỗ đó hẳn là có một bao bố.
”
Bùi Thư Đức mở to hai mắt cười toe toét, “Khi nào thì đại nhân ngươi đổi?”
Tần Xán và những người khác chờ cùng ra khỏi phòng, “Chính là ngày đó đến đổi hồ điệp bôi thành giả, ta dùng đá đổi với ly của ngươi, rồi mới giấu ở trong chuồng gà.
” Nói, khóe môi lộ ra một nụ cười đắc ý, một tay chuẩn bị mới là vạn toàn chi sách.
A Nhị đi đến chỗ chuồng gà, cúi thân quỳ rạp trên đất, tay tiến vào chuồng sờ soạng nửa ngày rồi mới trả lời, “Đại nhân, ta tìm được rồi.
” Đến khi rời khỏi trong tay quả nhiên có bố bao.
Bùi Thư Đức gần như có chút kích động không kềm chế được, khẩn cấp muốn lấy bảo vật của mình về, hai mắt tỏa sáng nhìn bố bao trong tay A Nhị giao cho Tần Xán, cởi mở nút, mở ra…
“Sao lại vậy?”
Tần Xán kinh ngạc một tiếng, không thể tin được nhìn vật trong bao, đó là cái ly ban ngày hắn vừa ném, hồ điệp bôi màu thanh tử bị Nhan Tam làm bể thành hai nửa.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...