Thanh Hoa làm việc rất có năng suất, chỉ qua hai ngày, khắp thiên
giới đã loan truyền tin tức hai người bọn họ thành thân. Chuyển biến to
lớn như vậy cũng khiến Quân Tử Thiều không biết phải làm sao, ngày thứ
ba nàng lèo nhèo lê thân đến phủ của Thanh Hoa, khá bất an hỏi dò:
“Chúng ta như vậy, có khi nào nhanh quá rồi không?”
“Hửm? Nàng thấy nhanh quá hả?” Thanh Hoa đang vẽ tranh, không hề
ngẩng đầu lên, nhưng trong giọng nói lại mang theo một chút áp bức.
“À…thật ra…cũng không nhanh lắm…”
“Vậy không phải là được rồi sao?”
“Cái đó, nhưng mà…có rất nhiều chuyện còn chưa bàn kỹ mà đúng không?” Gương mặt Quân Tử Thiều tỏ vẻ rối rắm, chóp mũi Thanh Hoa hơi ngừng
lại, hắn ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng rồi hỏi: “Tỷ như?”
“Tỷ như…á, tỷ như sau khi thành thân, sẽ về Vô Phương giới hay ở lại
Thiên giới đây? Ta là Thần quân của Vô Phương giới, chàng ở Thiên giới
có địa vị cũng không thấp, chàng…”
“Ta không có vấn đề gì cả.” Nghe được câu nói ấy, hắp lập tức ngắt
lời nàng, rủ tầm mắt xuống mà nói, “Nàng đi đến đâu, ta đi đến đó, ta sẽ không rời xa nàng nữa.”
Quân Tử Thiều bỗng có chút ngây người, nàng biết, con người trước mặt này, lời đã ra miệng thì luôn nói là làm, lần lừa dối thất ước duy
nhất, cũng chính là nàng.
Hắn nói với nàng như thế, thì nhất định sẽ làm như thế, nàng cảm nhận được nhịp tim của bản thân đang đập cực nhanh, cuối cùng bắt đầu có
chút không nỡ.
Hoặc có thể nói, từ khi gặp lại hắn, từ khi hắn lại cười với nàng, từ khi hắn gọi nàng là Tử Thiều thêm lần nữa, thì nàng đã không nỡ rồi.
Vì vậy, nàng mỉm cười.
“Về Vô Phương nhé.” Nàng nói, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lưu cho hắn một con đường, mà con đường ấy cũng được lưu lại, cho nàng.
Sau khi quyết định về Vô Phương, bọn họ lập tức chuẩn bị thuyền, và
khi đã liên lạc thông báo với Vô Phương giới, mọi thứ cần thiết liền bắt đầu được chuẩn bị theo từng bước.
Một đêm trước lễ thành thân, Thiên đế tìm gặp Thanh Hoa.
Hắn cau mày, trong mắt đều là thâm ý: “Ngươi đã biết nàng là ai sao?”
“Biết.” Thanh Hoa hờ hững trả lời. Thiên đế nhíu mày càng sâu: “Ngươi biết từ lúc nào?”
“Vừa bắt đầu đã hoài nghi, lần vào thanh lâu kia, lúc trông thấy Tả
Cao và tên tiểu quan mà nàng tìm đến thì có lẽ đã xác định rồi.” Nói
đoạn, hắn cầm lấy quân cờ, đặt xuống bàn cờ, nhàn nhạt nói: “Một người
trong đám tiểu quan, còn có cả Tả Cao, đều là những tiên nhân bị sự kiện năm đó liên lụy hạ phàm đấy.”
“Ngươi ứng đối thế nào?” Thiên đế ngồi đối diện hắn, Thanh Hoa giương mắt lên nhìn: “Ngươi cũng đã chuẩn bị tốt kế sách ứng đối không phải
sao?”
“Như vậy mà ngươi còn muốn thành thân với nàng à?” Thiên đế không
hiểu cho lắm, bàn tay cầm cờ của Thanh Hoa khẽ trượt đi, sau hồi lâu,
hắn mới chậm rãi mở miệng: “Hôn lễ này, ta đã đợi quá nhiều năm, cũng
chậm quá nhiều năm rồi.”
Ngày hôm sau, hai người mặc hỷ phục, cùng chúng tiên đi đến núi Tuyết Tư.
Nàng và hắn lên thuyền, đứng ở mũi thuyền, quan sát khe hở từ từ mở
ra. Thanh Hoa lặng lẽ kéo tay Quân Tử Thiều, nhìn hình dáng của người
đang đứng cạnh hắn, mặc bộ hỷ phục cùng một đôi với hắn. Lúc này chính
là thời điểm mặt trời mọc, cô gái bị hắn nắm tay đứng dưới ánh bình minh chiếu rọi, mang theo nét mỹ lệ khó có thể nói thành lời.
Dường như nhận ra ánh mắt của hắn, nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Sao vậy, cảm thấy ta đẹp quá đúng không?” Nàng cười dịu dàng vô
cùng, lên tiếng như đang vui đùa: “Có phải là muốn cùng ta ở mãi bên
nhau không?”
“Ừ.” Đây là lần đầu tiên, Thanh Hoa không hề lảng tránh. Bình tĩnh mà kiên định gật đầu, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô gái, hắn không
khỏi mỉm cười.
Lúc này thuyền đã xuất phát, lực hút cực lớn cuốn hai người bọn họ
lẫn chiếc thuyền vào thông đạo. Trong quá trình ấy, Thanh Hoa vẫn nắm
chặt tay nàng không rời, sau đó mở miệng một cách mạnh mẽ và vững vàng:
“Quân Tử Thiều, ta muốn mãi mãi ở bên nàng!”
Khi đó bọn họ đang ở trong thông đạo, tiếng gió và tiếng sóng biển
rít gào, nhưng đều không thể nhấn chìm giọng nói của chàng trai. Thiếu
nữ cùng hắn mười ngón đan xen, nghe xong câu nói của hắn, nàng khe khẽ
nở nụ cười.
Bấy giờ, thông đạo đã sắp đóng, song thiếu nữ lại đột ngột giãy mạnh
bàn tay hắn đang nắm lấy nàng, thuận thế bức ép hắn buông nàng ra.
“Nhưng mà,” Vào thời khắc cuối cùng, nàng nhìn hắn, sắc mặt giống hệt người con gái kia, người con gái giẫm lên màn mưa đêm mà đến nhiều năm
về trước, “Nhưng mà ta đã sớm, không còn muốn cùng chàng ở bên nhau
nữa.”
Vừa dứt lời, cô gái liền bị cuồng phong cuốn khỏi thông đạo. Thanh
Hoa sững sờ dõi theo nàng, cẩn thận hiểu rõ từng lời nàng nói, rất lâu
rất lâu sau, hắn rốt cuộc cũng gọi tên của nàng.
“Tử Thiều…”
Cái tên này, vượt qua ngàn năm vạn năm, cuối cùng vẫn để hắn gọi ra.
Sau khi ra khỏi thông đạo, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn vị tân nương tử đáng nhẽ vừa mới rời đi ấy.
Thiên đế tiến lên phía trước, nói với vẻ khá bất ngờ: “Thần quân…”
“Bệ hạ,” nghe thấy tiếng của Thiên đế, Quân Tử Thiều liền ngắt lời hắn.
Trường kiếm trong tay rút ra, Quân Tử Thiều bước tới, đứng trên vị trí cao nhất, nhìn mọi người đang còn kinh ngạc.
“Thanh Hoa Đế quân đã được đưa về Vô Phương giới, cửa vào giới bây
giờ đã bị ta lấp kín triệt để.” Quân Tử Thiều tuyên bố, nàng nâng kiếm
lên, chỉ về phía Thiên đế, chậm rãi nói, “Bệ hạ, giờ khắc này, chúng ta
có thể chính thức nói chuyện rồi.”
“Xin cho ta giới thiệu một chút,” Quân Tử Thiều mỉm cười, nhìn Thiên
đế, gương mặt mang theo vẻ chế nhạo, “Tại hạ con gái của tội tiên, Tuế
Tử Thiều.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...