Lần đầu tiên Thanh Hoa gặp Quân Tử Thiều là khi hắn tháp tùng Thiên
Đế đến núi Tuyết Tư nghênh tiếp sứ thần Vô Phương Giới. Hắn vốn không
định đi, nhưng Thiên Đế lại mời mọc hết lần này đến lần khác, quan trọng nhất chính là, Thiên Đế nói với hắn, hắn mà không đi, không dám chắc
mấy kẻ thần tiên hoang đàng kia sẽ làm ra những hành động tàn ác vô nhân đạo gì với ngọn núi Tuyết Tư mà hắn thường dùng để tĩnh tâm suy nghĩ.
Hắn cân nhắc đến bầu không khí hiện tại và ngày sau của tiên giới, rốt
cuộc vẫn quyết định cùng Thiên Đế đi nghênh đón sứ thần Vô Phương.
Lúc đó, trời vừa hửng sáng, chúng tiên đứng chật kín toàn bộ núi
Tuyết Tư, Thanh Hoa, Thiên Đế và vài vị Đế quân khác bố trí một cái bàn
nhỏ ngay đằng trước rồi ngồi xuống, thản nhiên chờ đợi kết giới mở ra.
Tất Phương cung kính hết mực đứng ở một bên, miêu tả tường tận những
chuyện kỳ thú của Vô Phương Giới cho Thiên Đế nghe.
“Ngươi nói, đầu ra bên kia của kết giới này là trên biển Vô Phương Giới?”
Thiên Đế nhấp một ngụm trà, có phần cảm thán:
“Thế chẳng phải bọn họ phải ngồi thuyền mà đến sao?”
“Đương..…”
Một câu “đương nhiên là vậy” hoàn chỉnh Tất Phương còn chưa kịp nói,
trên vách núi cheo leo đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng, pha tạp âm thanh của sóng biển dâng trào, khiến chúng tiên môn đều ngừng trò
chuyện bàn tán, ngây ngẩn nhìn cái vòng sáng kia chằm chằm. Trong chốc
lát, một chiếc thuyền buồm vĩ đại và hoa mỹ cùng với nước biển từ giữa
vòng sáng bắn vụt ra, xen lẫn vào đó là tiếng thét “A a a a a…” đầy kinh sợ của một cô gái, bằng một độ cong duyên dáng, mọi thứ bay ra ngoài
vách núi, tiếp theo liền thẳng tắp rơi xuống.
Quá trình này xảy ra với tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức chúng tiên
hoàn toàn không thể trông thấy người trên thuyền, xung quanh cũng dần
trở nên yên tĩnh, chỉ chừa lại mảnh đất còn mang theo mùi vị mằn mặn
tanh nồng của nước biển, chứng minh rằng bọn họ đã từng đến.
Chúng tiên trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện xảy ra, lát sau lại thấy
thuyền lớn men theo vách núi dập dềnh bay lên, một cô gái đứng thẳng nơi mũi thuyền, thân mặc y phục ánh vàng rực rỡ, đỉnh đầu đội mũ miện châu
ngọc, cánh môi mỏng đỏ hồng khẽ nhếch, dưới ánh bình minh đang chiếu
rọi, rõ ràng mặt mũi chỉ ở mức thanh tú, nhưng lại mang theo vầng hào
quang khiến người ta không thể dời mắt.
Thuyền từ từ hạ xuống trên vách núi theo sự điều khiển của nàng. Cô
gái một thân một mình từ trên thuyền nhảy xuống, trực tiếp đi thẳng về
phía Thanh Hoa, sau đó, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng tiến lên nắm chặt bàn tay trắng nõn thon dài của Thanh Hoa, vừa thô bỉ
vuốt ve vừa cực kỳ kích động nói:
“Ái chà, nhìn ngài có mỹ mạo như hoa yêu mị khả ái như thế, nhất định chính là Thần hậu Thanh Hoa chưa qua cửa của ta rồi nhỉ? Tự giới thiệu
một chút, ta chính là Thần quân Quân Tử Thiều của Vô Phương Giới. Hôm
nay chàng đừng thấy ta là người duy nhất đến mà cho rằng ta rất nghèo
nhé, thật ra ta rất có tiền, theo ta rồi, chàng ăn ngon này uống say
này…..”
“Bốp!”
Lời còn chưa nói hết, Quân Tử Thiều lập tức cảm giác được trên má đau buốt, sau đó liền sửng sốt. Nàng ngẩng đầu, biểu tình ngây ngẩn và đần
độn, dán mắt vào chàng trai dung mạo thanh lệ tuấn tú trước mặt. Chàng
trai mặc bạch y vân cẩm(1), được lồng hoa văn long quyển vân sa(2) bằng chỉ vàng, trán điểm thần ấn đỏ thẫm, sắc mặt bình tĩnh, nhưng lại
mang theo khí chất siêu nhiên xuất phàm, phảng phất như tuyết trắng vô
ngần trên đỉnh núi cao, tự nhiên mà sinh ra hàn ý.
Hắn rút tay về giấu vào trong tay áo, trầm tĩnh nhìn nàng, bộ dạng uy nghiêm đoan chính, giống như kẻ vừa đánh nàng một bạt tai không phải là hắn.
“Ặc…..Thần quân, ngài không ngại chứ?”
Thiên Đế đứng một bên xem trò náo nhiệt nhìn Quân Tử Thiều đã hoàn
toàn ngây ngốc, không khỏi có phần bận tâm nên mở miệng thăm hỏi một
câu. Quân Tử Thiều bấy giờ mới phản ứng lại, hơi nheo mắt, vung tay lên
nói:
“Không sao hết! Nên để cho Thần hậu của ta đánh đánh một chút, ta là
Thần quân của cả một giới thì sao có thể so đo với Thần hậu nhiều như
vậy? Ngược lại ta sợ đánh đau tay nhỏ trắng nộn của chàng…”
Chưa kịp nói xong, Quân Tử Thiều chỉ cảm thấy một luồng gió cực mạnh
từ đối diện xông tới, trong chốc lát, mọi người nhận ra Quân Tử Thiều đã biến mất tại chỗ.
Thiên Đế hoảng hồn:
“Thanh Hoa Đế quân, ngài ném Thần quân tới chỗ nào rồi?!”
Thanh Hoa hơi giơ tay, chỉ về hướng vách núi, thản nhiên nói:
“Dưới đó.”
Dứt lời, hắn nhìn nhìn mặt trời, không thèm chào tiếng nào, cứ thế
xoay người rời khỏi hiện trường. Sau khi hắn bỏ đi không lâu, Thiên Đế
lại trông thấy Quân Tử Thiều bò lên.
“Thần quân…..” Thiên Đế khá là lo lắng, “Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thần hậu của ta…” Quân Tử Thiều nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Sức lực rất lớn nha.”
Thiên Đế: “…..”
Quân Tử Thiều đến một mình. Cùng ngày hôm ấy, vì vốn quen tự mình đi
lại nên Quân Tử Thiều thuận lợi thăm dò rõ ràng tình hình của thiên
giới, tiếp theo lập tức dựng một cái lều nhỏ ngay bên ngoài Thái Hòa
Cung của Thanh Hoa. Việc làm này kéo dài không quá ba ngày thì nàng bị
mời đến Lăng Tiêu Điện. Hôm sau, căn lều nhỏ của nàng biến mất. Giữa lúc mọi người đang phỏng đoán hướng đi của nàng, chưa tới một tháng, nàng
lại xuất hiện trên thiên giới.
Đó là vào thời điểm Phán quan Địa phủ lên Thiên đình, đến chỗ Thanh
Hoa ở để báo cáo công tác. Tuy Thanh Hoa điều khiển rất nhiều việc,
nhưng trách chức chưởng quản trong thực tế lại là Thập Điện Diêm La.
Phán quan là quan quản sự chân chính ở Địa phủ, mỗi tháng bắt buộc phải
lên Thiên đình báo cáo một lần.
Hôm ấy, Thanh Hoa đang lười biếng nằm dài trên thảng y(3) trong hậu hoa viên như mọi ngày, dùng một quyển sách cổ che mặt ngủ trưa, chỉ sai người dẫn Phán quan tiến vào.
Mấy ngày trước Thiên Đế đã nói với hắn về chuyện thay đổi nhân sự,
thời gian qua hắn chưa từng quan tâm những thứ này, đối với hắn mà nói,
Thiên Đế đổi ai làm Phán quan cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Phán quan mới tới rất hiểu chuyện, sau khi tiến vào trong viện, nhanh chóng đứng một bên không hề nhúc nhích, đợi gần nửa canh giờ, Thanh Hoa mới tỉnh ngủ, chuyển tầm mắt sang người được đưa đến.
Người này mặc bộ quan phục Phán quan đen như màu mực, hai tay cầm
công văn chắp sau lưng, nghiêng đầu ngắm hoa mẫu đơn đang nở rộ.
Dường như nhận ra cái nhìn của hắn, nàng quay đầu lại, dời tầm mắt
vừa ngắm hoa mẫu đơn lên người hắn, cho hắn một nụ cười vô cùng rực rỡ.
Nụ cười đó phảng phất như xua tan mây đen, vân phá thiên khai(4), mang theo sự mỹ lệ khó có thể diễn tả bằng lời.
Cô gái nâng tay, khom lưng hành lễ với hắn, kế tiếp nhanh chóng mở công văn bày ra phía trước, cất cao giọng nói:
“Tiểu tiên là Phán quan mới, Quân Tử Thiều.”
Thanh Hoa không nói câu nào, trực tiếp cầm lấy công văn, mở miệng liền hỏi:
“Tháng này số lệ quỷ trốn thoát là bao nhiêu?”
“Ặc…”
Quân Tử Thiều hơi chần chừ, kết quả, chính là thời khắc này, Thanh Hoa thuận tiện bỏ công văn qua một bên, nhàn nhạt nói:
“Chểnh mảng nhiệm vụ, hai mươi đại bản.”
(1) Vân cẩm: gấm hoa
(2) Long quyển vân sa: mây gió cuồn cuộn – Long quyển: gió xoáy
(3) Thảng y: ghế nằm, tràng kỷ
(4) Vân phá thiên khai: xẻ mây tách trời, vì là truyện huyền huyễn cổ đại nên ta giữ nguyên văn cho hay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...