Keng, trường kiếm phổ thông trong tay không chịu nổi lực lượng cấp độ Hoàng Kim nên gãy làm bốn đoạn trong vỏ kiếm. Burlando hơi ngẩn người, giơ vỏ kiếm lên nhìn, rồi tùy tiện ném đi — kiếm rơi vào phế tích.
Chàng trai quay đầu lại, đôi mắt nâu phản chiếu các sắc mặt khác nhau của lính đánh thuê. Hắn nắm tay Funya, bình tĩnh nói:
"Ta mang tới lời hứa của ta —"
"Còn nhớ lời các ngươi từng nói?"
Giọng nói bình thản lại như một kiếm vừa ra khỏi vỏ, kéo theo âm thanh trong trẻo, rõ rệt xuyên qua từng trái tim.
Các lính đánh thuê vừa muốn nói lại không biết nên trả lời như thế nào.
"Tôi nhớ!"
Chỉ có người thanh niên mặc áo khoác xanh xám kích động tách đám đông chạy ra. Anh ta nghiêng ngả, lảo đảo chạy tới trước mặt Burlando, sau đó nhìn lên vị quý tộc trẻ tuổi trước mắt mình, thần sắc khó tin.
Vậy mà hắn thực sự đến rồi.
"Tôi nhớ…"
Học đồ phù thủy thở hổn hển, nhỏ giọng lặp lại:
"Tôi tới, thưa ngài…"
Burlando nhìn anh ta.
Ánh mắt hắn lướt qua anh ta, đảo qua những người khác.
"Những người khác thì sao?"
Yên lặng.
"Các người…"
Người thanh niên áo xanh xám phẫn nộ nhìn mọi người chung quanh, hận không thể đánh một phát vào mặt những người này, đánh ngã hạng người yếu đuối kia xuống đất.
Nhưng vẫn yên lặng, yên lặng như vùng đất chết — Burlando mỉm cười. Hắn cười, dưới mí mắt hiền hòa lóe lên ánh sáng nhạt:
"Nếu ta là các ngươi, ta sẽ không chọn cách cùng đắc tội với hai vị lãnh chúa —"
Trong phế tích vang lên tiếng lạch cạch, từ trong đống gạch vụn có một số binh lính được bọc trong vải đen đứng dậy; chúng vừa đứng lên lập tức vung cao kiếm, tư thế cứng ngắc vọt tới sau lưng Burlando.
Burlando đưa tay về phía sau vẩy một ái, binh lính áo đen đầu tiên vọt tới bị tát bay ra ngoài. Nó bay lên không, rắc rắc rắc vỡ tan thành năm bảy mảnh, hóa thành một đống xương vỡ nát, nhưng còn chưa chết hẳn, ngay ngắn rơi xuống chỗ binh lính quý tộc đang liều mạng trèo lên.
Bộp bộp bộp, giống như một cơn mưa xương.
Binh lính quý tộc bị dọa cứng người, không dám nhúc nhích — binh lính khô lâu thứ hai đã vọt tới gần Burlando, nhưng chàng trai vẫn không thèm quay đầu đã bắt được nhát kiếm tay phải của bộ xương kia, tay trái dỡ xuống trường kiếm thép đen của nó, sau đó tay phải cầm cổ tay nó làm một thế quật qua vai ném ầm nó xuống đất, đập vỡ thành vài đoạn xương nát.
Tay trái hắn giữ trường kiếm thép đen, quay người vung kiếm.
Một vầng trăng lưỡi liềm màu trắng.
Hơn chục binh lính khô lâu phía sau đồng loạt gãy nát, dừng lại, ngã xuống — Burlando sắc mặt như thường thả lỏng trường kiếm, xoay người, đối mặt với đám binh lính khô lâu ngã xuống kia. Hắn nhìn phế tích thành lũy, lãnh đạm nói:
"Hiện tại, ta cho các ngươi một vinh quang —"
Kỵ sĩ trẻ tuổi giơ kiếm lên, chỉ thẳng con phố phía trước.
"Tại con đường này, trên giá chữ thập có những linh hồn đã mất, họ đang lặng lẽ dõi theo cuộc chiến của các ngươi. Các ngươi có muốn dùng một phương thức khác để cùng kề vai chiến đấu với các đồng bạn ngày xưa này không?"
Phút chốc đó.
Mọi người như ngừng thở.
Không ai nói chuyện, nhưng có người ngoảnh đầu đi, lại có người chớp chớp con mắt cay xè, có người yên lặng đè lên trường kiếm của mình. Đúng vậy, không có gì khiến những người lính đánh thuê này động lòng bằng kề vai chiến đấu, tin cậy lẫn nhau với đồng bạn.
Đây là một cơ hội duy nhất, cũng là lần cuối cùng được sóng vai chiến đấu với họ.
Xin lỗi, nhưng tôi còn có thể giao sau lưng mình cho mọi người không?
Đồng bạn.
Không thừa một lời, chỉ có một rừng tiếng đao kiếm ra khỏi vỏ; học đồ phù thủy vô lực thả lỏng tay, khó tin nhìn cảnh này, nhìn những lính đánh thuê vừa mấy phút trước còn trầm mặc không nói — giờ khắc này người người mím môi lạnh lùng, gương mặt nghiêm nghị bạt kiếm của mình.
Kiếm là mạng sống của người lính đánh thuê — cũng là lời hứa hẹn.
Các lính đánh thuê biểu tình thần thánh bước ra khỏi hàng, ban đầu là một hai người, sau đó càng nhiều người hơn, im hơi lặng tiếng, đao kiếm và giáp trụ ma sát, va chạm. Mỗi người đều lặng lẽ đứng ra, lặng lẽ xếp một loạt trước thành, đứng sau lưng kỵ sĩ trẻ tuổi kia.
Burlando mỉm cười.
Hắn buông kiếm, cảm thấy một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trong ngực mình.
Nhưng sắc mặt lại lạnh lùng, chàng trai nói:
"Ba đại đoàn trưởng, bước ra khỏi hàng —"
Ba người trong đám đông nhìn nhau một thoáng, nhất nhất đi ra khỏi đội ngũ.
"Nói cho ta, tên."
"Karencia vì ngài ra sức, thưa ngài. Tôi là đoàn trưởng đoàn lính đánh thuê Hoa hồng và Rượu —" Người trung niên đẹp trai có mái tóc dài màu bạc nhìn Burlando, hơi khom mình đáp.
"Verne, đại đoàn trưởng đoàn Hỏa Địa Chiến —" người đàn ông cao to, làn da đen thui khoanh tay nhìn Burlando.
"Yuda, tôi là người phụ trách đoàn lính đánh thuê Sơn Yến. Thưa ngài, thứ cho tôi nó thẳng, tuy tôi đồng ý gia nhập với ngài, nhưng không chứng tỏ là nhất định phải chấp hành mọi mệnh lệnh. Tôi sẽ tự lựa chọn phương thức hành động."
Người trả lời là một phụ nữ vóc dáng nóng như lửa, mái tóc dài màu đỏ.
Nàng nói xong liền khiêu khích liếc kỵ sĩ trẻ tuổi một cái bằng đôi mắt xanh biếc.
Burlando không để ý cười.
Hắn đáp:
"Ta không hiểu rõ tổ đội của các ngươi."
Hắn nhìn lại người đẹp tóc đỏ, nói:
"Nhưng ta cho các ngươi nhiệm vụ rất đơn giản. Cô và tiên sinh Verne tự chỉnh biên một đội, phân biệt canh giữ nơi này cùng với tập kích và khống chế cửa phía tây; ta cũng chỉ cho các ngươi một chút yêu cầu — ba giờ sau, trước lúc tảng sáng, ta muốn thấy lá cờ của đoàn lính đánh thuê cấc ngươi vẫn tung bay trên cửa thành —"
Ánh mắt hắn lại tập trung sang người trung niên tóc bạc, đẹp trai Karencia:
"Về phần tiên sinh Karencia, nhiệm vụ của ông là dẫn dắt đoàn lính đánh thuê của ông cùng với các lính đánh thuê độc hành còn lại đi cùng ta— công kích lâu đài Linh Sam!"
"Nguyện nghe lệnh." Karencia khom người, không chút hoang mang đáp.
"Đợi đã!"
Cô gái Yuda bướng bỉnh ngắt lời, cau mày chất vấn:
"Cửa tây? Vì sao chúng tôi phải đi cửa tây? Mục tiêu của chúng ta chẳng lẽ không phải là đánh hạ thành Linh Sam, giết chết tên cặn bã khốn kiếp kia sao?"
Burlando bình tĩnh đáp:
"Bởi vì đó chỉ là một trong các mục tiêu. Ta không ngại báo thẳng cho các ngươi, kẻ địch chân chính mà các ngươi sắp sửa phải đối mặt chính là vong linh, vong linh Madala."
"Cái gì?"
Vong linh?
Ba người đều sửng sốt.
"Grudin cấu kết với Madala, nhưng quân đội vong linh không có khả năng ẩn trong thành. Có lẽ sẽ có một phần nhỏ của chúng, nhưng quân đội lớn tất nhiên ở ngoài thành. Ta nghĩ chúng chỉ có thể ở xung quanh khu rừng phía tây nam. Nhiệm vụ của các ngươi chính là ngăn cản chúng vào thành, cho đến khi nhiệm vụ của chúng ta hoàn thành —" Burlando lạnh nhạt nói.
Yuda và Karencia nhìn nhau, đều nhìn thấy do dự trong mắt người kia.
Chỉ có Verne ồm ồm nói:
"Ngài đã nói thẳng là Grudin cấu kết với Madala, vậy bên kia chắc hẳn tụ tập cao thủ, tấn công lâu đài Linh Sam nhất định là nhiệm vụ khó nhất. Như vậy vì sao ngài không chọn Hỏa Địa Chiến chúng tôi, chẳng lẽ khinh thường sức chiến đấu của chúng tôi sao?"
Karencia nghe thấy liền nhíu mày lộ vẻ khó xử.
Nhưng Burlando lắc đầu:
"Ta nói rồi, ta không hiểu rõ tổ đội của các ngươi. Có điều ta đã chọn đội hình như vậy, vậy thì —"
Hắn quay đầu lại:
"Tất cả theo lệnh của ta làm việc."
Hắn lại nhìn về phía con đường phía xa.
"Tốt lắm, thời gian không còn nhiều."
"Các ngươi tranh thủ thời gian đi, nhớ kỹ lời ta nói, một bên là vinh quang, một bên là địa ngục. Ta đã cho các ngươi cơ hội lựa chọn, hi vọng tương lai các ngươi quay đầu nhớ lại lúc này sẽ không thẹn với lương tâm."
"Mà không, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có —"
"Như vậy, ai nguyện nhận lấy vinh quang này, theo ta!"
Burlando nói xong đã nắm tay Funya, đạp lên đá vụn sàn sạt tiến về phía trước.
Ba vị đoàn trưởng nghe ra ý uy hiếp lạnh lùng trong lời nói của Burlando, thầm rùng mình. Cô bé con ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, chớp chớp mắt, nói:
"Anh… Burlando, thực ra… anh… không cần… chiến đấu vì… Funya."
"Em… nghe thấy… mọi người… nói, chỉ cần… Funya… đến… nơi đó, hết thảy… đều sẽ… bình an vô sự."
Nhưng Burlando nghe cô bé nói xong chỉ mỉm cười.
"Funya, em không hiểu, cuộc chiến đấu này không chỉ liên lụy đến mình em."
Chàng trai nhẹ giọng đáp; vừa nhìn hai hàng cọc chữ thập chỉnh tề kéo dài trong bóng tối ở phía xa, hơi xuất thần:
"Mà là anh đã lựa chọn con đường thép và máu, kiếm và lửa, không hơn —"
Đúng là như thế.
Khi Burlando ở đây, lựa chọn đối mặt với tất cả, là hắn đã nhìn thẳng lòng nhát gan và sự trốn tránh của mình; con đường bày ra trước mặt hắn giờ phút này bắt đầu trở nên gập ghềnh mà gian nan, giống như bị lửa đỏ đốt cháy đến tận cùng, bị bụi gai phủ quanh, thậm chí máu tươi chảy ròng ròng — nhưng hắn vẫn trở lại.
Nếu buổi chiều nổi giận, đó chẳng qua chỉ là dao động nhất thời, vậy thì lựa chọn của Funya và người Segnia liền cho hắn động lực cuối cùng; giống như một chân lý mãi mãi không thay đổi, nếu luôn lựa chọn trốn tránh, như vậy hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ thất bại.
Thắng người là giỏi, tự thắng mình là mạnh mẽ — quả thực, hắn từng tính tới phương thức đơn giản hơn. Nếu hắn lựa chọn không nhìn, không nhìn chủ kiến của bản thân, vậy hắn có khả năng dễ dàng tìm được lãnh địa tha thiết ước mơ kia, sau đó ẩn giấu cánh chim của mình, náu trong bóng tối hấp thu chất dinh dưỡng để dần trở nên hùng mạnh, cuối cùng làm chủ tất cả.
Nhưng đó là điều hắn muốn sao?
Đạt được sức mạnh, lại mất đi tất cả.
Đó là tất cả những gì hắn mong muốn?
Nhưng Burlando bật cười, bởi vì hắn phát hiện, kết quả là mình vẫn chuẩn bị một kế hoạch phức tạp nhất. Hắn từng vô số lần tránh phải tiến vào kết quả như vậy, tránh phải đặt vận mệnh của mình lên bàn quay giống như dân cờ bạc liều mạng thích được ăn cả, ngã về không.
Nhưng sau khi lần lượt giậm chân tại chỗ, hắn lại về chỗ cũ, trong tay nắm chặt kế hoạch như vậy.
Burlando cười nhẹ. Hắn thật muốn làm theo kế hoạch của Anditina, tiếp tục yên ổn, tiếp tục đơn giản như thế. Lựa chọn của cô thiếu nữ quý tộc kia quả phù hợp logic.
"Nhưng…"
"Burlando, cuối cùng ngươi vẫn là Burlando…"
Hắn tự giễu lắc đầu.
Ánh mắt hắn trở nên kiên định. Một khi đã như vậy, vậy thì để hắn chấp hành kế hoạch này đi — cho dù chỉ có một cơ hội! Giống như trước kia, giống như khi hắn còn là Tô Phỉ, khi hắn là chiến sĩ cấp 130, đối mặt với thiên quân vạn mã Madala.
Từng bước một, hướng đi thành công.
Hoặc tử vong — Burlando quay đầu lại, nhìn học đồ phù thủy vẫn theo sát phía sau. Người thanh niên kia dường như đã sửa sang lại cảm xúc của mình, gương mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt.
"Thưa ngài?"
"Anh nghe thấy tiếng gì không?" Burlando không trả lời, chỉ hỏi.
"Âm thanh gì?"
"Âm thanh của chiến tranh —"
Burlando lấy ra một thẻ bài màu bạc, đáp.
Giây lát đó, mặt đất chấn động, kỵ binh quý tộc ngoặt ra từ khúc rẽ trên con đường —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...