Trong khi Burlando suy xét, Nam tước Grudin đã búng tay ra hiệu. Lập tức có hai tôi tớ bê hai chiếc hộp gỗ ra. Họ dọn mặt bàn, sau đó đặt hộp gỗ lên trước mặt Burlando, hơi khom mình cung kính rồi lui ra.
Nam tước đứng lên, tạo tư thế mời Burlando.
"Đây là cái gì?" Burlando nghĩ chắc chắn tên này sẽ không mang ra thứ gì tốt cho hắn. Tuy hắn đang là một Tử tước, nhưng Grudin không đáng phải nịnh bợ hắn. Lại nói, vừa rồi hắn đã đánh mặt người ta đến thích thú, tên này còn mang thứ này lên, thật không thể dùng chữ tiện để hình dung nữa.
Hắn do dự một chút, mới gật đầu với Anditina, ý bảo nàng mở hộp.
Tiểu thư quý tộc nhận được chỉ thị lập tức đứng lên mở hộp. Giờ phút này nàng đang sắm vai một tùy tùng của Tử Tước, tự nhiên phải cử chỉ khéo léo, không có khả năng chuyện gì cũng hỏi han giống như bình thường. Có điều Anditina vừa mới mở một cái hộp ra, động tác đã cứng lại.
Từ hướng Burlando nhìn tới, hắn có thể thấy được thiếu nữ quý tộc phải cắn chặt răng mới có thể giữ cho bản thân không kêu lên.
Sao lại thế này?
Anditina đứng bên hộp gỗ mất nửa ngày, giống như bị trúng phép thuật nào đó. Burlando trông thấy cổ nàng hơi rung rung, như có tiếng ực ực phát ra. Thiếu nữ hít sâu một hơi, nhường sang bên.
Lạch cạch một tiếng, chiếc nĩa trong tay Roman bé bỏng rơi xuống bàn.
Sắc mặt Burlando nháy mắt thay đổi.
Bởi vì trong hộp đặt một cái đầu người — xác thực mà nói, là đầu của kiếm sĩ mà hắn đã gặp lúc trước. Hai mắt kiếm sĩ nhắm nghiền, đã mất hết sắc máu, da thịt tái nhợt như chỉ còn da.
Burlando trầm mặc không nói.
Anditina cẩn thận nhìn hắn một cái, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thở nhẹ ra một hơi mở chiếc hộp khác — tuy trong lòng thiếu nữ quý tộc đã sắp tan vỡ, nhưng nàng vẫn kiên cường sắm nốt vai của mình. Ngón tay của nàng run bần bật như sắp không đỡ nổi nắp hộp. Nàng phải hết sức vất vả mới trấn định tâm thần, chậm rãi mở nắp hộp.
Bên trong là đầu của nữ Nguyên tố sư.
Mặt Anditina không còn chút máu.
"Mùi vị ả đàn bà kia không tệ."
Nam tước Grudin mỉm cười, nói:
"Có điều quân tử không đoạt đồ tốt của người khác. Nghe nói xương sọ thiếu nữ dùng làm chén rượu để uống sẽ cho ra mùi vị khác thường. Ta nghĩ ngài Tử tước nhất định chưa từng nếm thử. Về phần thứ khác thì coi như tặng phẩm đi —"
Giọng nói của y vừa mới vang lên, mỗi cá nhân trong sảnh đều nghe thấy tiếng ong nhỏ.
Bọn họ lập tức nhìn thấy bội kiếm bên hông Burlando vậy mà đã tự động bắn ra một nửa. Lưỡi kiếm vang lên âm thanh sắc bén, giống như tiếng thét chói lói đầy khát khao giết chóc, hoặc giống như rất muốn bắn vụt ra ngay lập tức. Hai cánh tay người trẻ tuổi đều đặt trên mặt bàn, nhếch môi không nói một lời, nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận thấy một luồng khí lạnh lẽo như băng đá tỏa ra từ người trẻ tuổi — sát như thực chất.
Vài quý tộc ngồi bên cạnh Burlando đứng mũi chịu sào, dao nĩa trong tay leng keng rơi xuống đĩa, sợ hãi đến mức đơ cả người. Hơi thở lạnh buốt lan tràn về phía trước. Bọn kỵ sĩ ào ào rút trường kiếm ý đồ bảo vệ Grudin, mà tên này thì vẫn mỉm cười, dường như đang thưởng thức sự sung sướng được đùa bỡn đối thủ.
Có điều nụ cười của y lập tức như hóa đá trên mặt y.
Bởi vì hầu như tất cả người ở đây đều có thể nhìn thấy sương trắng đang lan ra mặt bàn — bắt đầu từ trước mặt Burlando. Mặt bàn bằng bạc loảng xoảng rung động; đồ sứ thì nổ tung, mảnh vỡ rơi xuống lại tiếp tục vỡ vụn, hóa thành những miếng bóng loáng hoặc bột phấn — sương trắng lan về phía trước, nhất thời bát đĩa trên bàn thi nhau nổ tan tành, hóa thành sương trắng mờ nhạt, giống như có một con dã thú vô hình vừa mới lướt qua mặt bàn, đánh thẳng tới Grudin đối diện.
Hai kỵ sĩ phía trước Nam tước hét lớn, trường kiếm trong tay vỡ tan từng mảnh. Bọn họ lập tức kêu thảm một tiếng che mắt mình, máu chảy ra từ kẽ ngón tay.
Thế nhưng tiếng kêu đau đớn lại không phải thứ gây chấn động trong lòng mọi người như vậy. Bởi vì vừa thấy cảnh này, tất cả chỉ có thể nghĩ đến một từ — cảm ứng yếu tố.
Ngay bản thân Burlando cũng không ngờ được là mình sẽ lĩnh ngộ ra hàm nghĩa yếu tố trong bờ vực cuồng nộ; một khắc đó, hắn cảm thấy suy nghĩ của mình như bị vây trong không gian lạnh lẽo màu đen, rộng vô biên vô hạn. Tranh đấu giữa hai người lại làm người khác bị thương, hành vi ti tiện mà yếu đuối của Grudin đã hoàn toàn vượt qua giới hạn cấm kỵ nhất trong lòng hắn.
Burlando cảm thấy căm ghét. Đúng vậy, là cảm giác căm ghét trào lên từ nơi sâu nhất trong tâm hồn. Hắn nhìn cái kẻ khoác lớp da Nam tước mà bộ xương dơ bẩn không chịu nổi kia, nụ cười trên gương mặt dối trá giống như bẻ cong thành một bức hình trừu tượng hết sức hoang đường.
Trong lòng hắn sinh ra sự xúc động, xúc động muốn quét sạch sự ô uế này ra khỏi thế giới.
Trong cơn giận không bờ bến, Burlando lại có một thể ngộ khác. Đó không phải là sát ý lạnh lẽo, mà là tĩnh — không gian chính là tĩnh, rõ ràng là tràn ngập lửa giận, nhưng trong ngọn lửa đó lại nảy sinh dòng tư tưởng khác, tự mình xem xét mình.Tư tưởng này khiến suy nghĩ của chàng trai sáng sủa, dường như hắn có thể từ góc độ cách biệt khác để quan sát sự phẫn nộ của bản thân, rồi bình tĩnh nắm giữ nó.
Hoặc có thể nói, dường như giờ khắc này tồn tại hai Burlando. Một Burlando hoàn toàn bị bao phủ trong sát ý khôn cùng, một Burlando bình tĩnh đứng từ góc độ vượt ra ngoài phạm để tường tận nhìn sự phẫn nộ này.
Bởi vậy Burlando phát hiện bản thân có thể hoàn toàn nắm giữ cơn giận trong lòng.
Hắn cảm thấy lực lượng của mình đang tăng trưởng gấp bội. Sự cảm ngộ này hòa hợp làm một với cảm ngộ từ trận chiến với ông nội. Burlando rốt cuộc đã va chạm vào một bức tường.
Hắn biết, đó là bức tường yếu tố — chớp mắt khi hắn va chạm vào bức tường kia liền cảm nhận được mấy từ ngữ cực kỳ ngắn ngủi: Tĩnh, tĩnh lặng, ổn định. Tức thời, bức tường này vô tình hất hắn trở về. Muốn xung kích vào khai hóa yếu tố ư? Còn chưa đủ tư cách!
Sau đó mọi ảo cảnh đều sụp đổ. Thế giới tinh thần như vỡ vụn từng mành. Thời gian nháy mắt lại trở về dòng chảy bình thường, kéo hắn về hiện thực.
Tiếp theo, Burlando mới nghe thấy tiếng nổ giống như rang đậu, đồ thủy tinh, đồ sứ thi nhau vỡ tung trước mắt hắn. Nhiệt độ cả sảnh giống như tụt xuống hàng chục độ, mặt tường kết thành một lớp sương trắng dày đặc.
Chuyện thứ nhất khi Burlando ngẩng đầu lên chính là đặt tay lên chuôi kiếm mạ bạc. Chẳng qua là chỉ bằng một động tác này, Nam tước và Grudin và hơn hai mươi kỵ sĩ phía sau y đã bị khí thế vô hình ép cho đồng loạt lui về phía sau một bước lớn. Ghế tựa sau lưng đồng thời vang lên tiếng nứt rắc rắc, rồi những mảnh gỗ vỡ tan ra như vô số cánh bướm nhỏ bay múa.
"Bảo hộ ta!"
Nam tước Grudin hét lên một tiếng.
Tuy kỵ sĩ bên cạnh y không dễ chịu, nhưng dưới mệnh lẹnh đều không thể không kiên trì rút kiếm đi lên ngăn cản; thứ đợi bọn họ chính là một kiếm vô duyên vô cớ, bình thản không lạ thường của Burlando — ngón cái và ngón trỏ đặt trên phần che tay hình chữ thập, ngón út ôm lấy chuôi kiếm, ngón giữa và ngón áp út cùng với cả lòng bàn tay khống chế độ ổn định của kiếm. Cổ tay từ trái sang phải vẫy một cái, khuỷu tay, vai đã vòng một đường cong đơn giản.
Kiếm Thuật Nanh Trắng.
Lực lượng bùng nổ — bất kể nhìn từ phía nào, đây cũng là kiếm thuật cơ bản nhất. Giống như nhát kiếm đầu tiên của kiếm thủ mới nhập môn, quỹ tích rõ ràng, ý đồ rõ ràng, chỉ cần một người hơi có kinh nghiệm cũng có thể dễ dàng đoán được nhát kiếm này nên tới như thế nào.
Nhưng hai mươi kỵ sĩ Hắc Thiết bậc trung lại không một ai có năng lực tránh né.
Nhát kiếm kia như kéo dài ra trong không gian. Lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo khiếp người khiến mỗi người đều cảm thấy xương cốt rét lạnh. Hàn ý lan tỏa tới tận lỗ chân lông của bọn họ, sau đó chớp mắt kết sương, hóa thành một tầng băng dày.
Yếu tố, Băng.
Không thể nhúc nhích — một tia sáng trắng lóe lên, hai mươi cái đầu lâu bay vụt lên cao. Trong giây lát đó, tất cả đều bị dọa sững sờ. Không, không chỉ dọa sững người mà kinh hãi không thể đè nén. Ghế tựa, dụng cụ ngã nhào, các quý tộc hai bên ào ào té lui về phía sau, nép sát vào vách tường hai bên — ngay cả bức tường có lạnh buốt cũng cố chịu, dường như sợ phải tới gần người trẻ tuổi đáng sợ này.
Hai mươi tảng băng răng rắc đổ nhào xuống trước mặt, biến thành thi thể không còn sức sống. Hơi thở chết chóc như lần đầu tiên trắng trợn phả vào mặt Nam tước Grudin. Từ lúc chào đời tới nay, mỗi lần y đều thong dong nắm giữ mạng sống của người khác như thế, nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng biết được bất lực, tuyệt vọng trước vận mệnh của người ngộp nước, khi mạng sống bị chèn ép không thương tiếc.
Đó là sự bi ai trầm lặng nhất, khi văn minh kiêu ngạo nhất của loài người hoàn toàn bị giẫm đạp.
Cuối cùng y cũng không chịu nổi. Y cho rằng cùng lắm Burlando cũng chỉ là một kiếm thủ có thực lực Bạch Ngân bậc trung. Thân phận này chẳng qua chỉ có thể ngồi ăn cùng bàn với y, đương nhiên y có thể dùng hết thủ đoạn ngươi tới, ta đi để cho đối phương một đòn hạ mã uy.
Nhưng hiện tại y phát hiện ra mình sai lầm rồi. Kia vốn chẳng hề là một kiếm sĩ Bạch Ngân gì cả, mà là một kẻ đáng sợ đã dụng tới biên giới yếu tố. Không, một khi khai hóa yếu tố đã không còn được coi là người nữa.
Thì ra ngồi trước mặt mình không phải một kẻ dễ chọc như vậy, mà là một con thú nuốt sống người.
Burlando lạnh lùng bước tới một bước, chiếc bàn dài lập tức "Roạc" một tiếng chia làm đôi. Người khác thậm chí không thấy rõ hắn làm như thế nào, chỉ thấy người trẻ tuổi đi về phía trước. Giữa hắn và Nam tước không còn một chút trở ngại.
Burlando một lời không nói, tay lại đặt trên chuôi kiếm.
"Ta là lãnh chúa của vương quốc —!"
Grudin tan vỡ rồi, không kìm được la hoảng. Y hốt hoảng liếc chung quanh, hi vọng thấy một người cứu y, đáng tiếc, không có ai. Tất cả mọi người đã bị dọa choáng váng, không ngờ một buổi yến tiệc lại phát triển thành cục diện này, hay là nói họ vốn không tưởng tượng được lại có một người hùng mạnh đến mức chạm tới yếu tố chạy tới địa phương hẻo lánh này.
Burlando từng bước đi tới, nhìn tên kia như đang nhìn một con chó ghẻ.
Tay hắn trầm xuống, chuẩn bị kết liễu tính mạng tên này.
Chợt đúng lúc đó, Burlando cảm thấy một bàn tay đặt lên tay mình. Hắn ngẩn ra, quay lại, thấy Akane một tay cầm chiến kích, đôi mắt màu hổ phách đang nghiêm túc nhìn mình.
"Akane?"
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa màu đỏ nhìn hắn, lắc lắc đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...