Thanh Gươm Hổ Phách

Dưới ánh trăng, kỵ sĩ giống như pho tượng pha lê trong suốt, lấp lánh trong bụi ánh sáng. Nó cầm trường thương màu bạc, cưỡi ngựa dạo một vòng quanh đền thần, sau đó biến mất khỏi mắt mọi người phía sau một bức tường. Cả quá trình lặng lẽ không một tiếng động, nhưng chỉ thoáng nhìn giống như cầu vồng lướt qua như vậy thôi, Burlando cũng đã cơ bản xác định kỵ sĩ u linh này đại khái thuộc loại quái vật cấp lãnh chúa. Hắn lập tức xác định chiến thuật.

Hắn quay lại, đối mặt với mười ba ánh mắt bao hàm cảm xúc chần chừ, căng thẳng, bao gồm cả đội trưởng Hổ Tước. Các lính đánh thuê ngừng thở, lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của hắn. Tiểu thư quý tộc bịt miệng, buồn bực ho khù khụ, sau đó hít nhẹ một hơi, muốn ép mình bình tĩnh lại.

Chỉ có một đôi mắt màu trà sáng ngời như vì sao trên bầu trời, không hề có sợ hãi và do dự. Ánh mắt của nàng vẫn đang hướng về phía đền thần, hưng phấn cực kỳ. Burlando thầm giật mình, bản năng tăng thêm vài phần lưu ý với cô tiểu thư này, đề phòng nàng nhất thời nổi hứng lại một mình lén lút chạy ra ngoài. Đối với bà cô theo chủ nghĩa cá nhân trăm phần trăm, tự gọi mình là "Ngài Roman" kia, việc này dường như cũng không phải là không có khả năng.

Tựa hồ với nàng mà nói, thế giới này vốn không có gì nguy hiểm.

Có khi Burlando nghĩ, thật không biết bác gái chưa từng gặp mặt kia làm thế nào mà dạy ra được cái tính của Roman bé bỏng. Hắn nghĩ gia đình thông thường đúng là không thể. Có điều hiện giờ hiển nhiên không phải lúc nghĩ về chuyện này. Hắn quay lại nói:

"Thực ra chiến thuật rất đơn giản." Hắn vạch bụi cây, nhìn quét mọi nơi, sau đó giơ kiếm chỉ sườn núi: "Nhìn thấy cái cây tùng đen Goran – Elson kia rồi chứ? Mọi người tới đó mai phục, còn lại chỉ cần chờ tôi dẫn nó tới là được."

Cứ như vậy?

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Nhưng… chúng tôi phải làm thế nào đây, ngài lãnh chúa?"

Burlando lườm anh ta, nghĩ rằng việc này còn cần phải dạy? Đã tiến vào phạm vi mai phục thì còn lại đương nhiên là không cần khách khí, oánh hội đồng nó cho ta! Chẳng qua đây đúng là chỗ khác biệt giữa người chơi và người dân bản địa. Người chơi sẽ chẳng quan tâm gì hết, nói thẳng tuột ra là đánh trước nói sau, dù sao thì cùng lắm là ngoẻo một lần thôi.

Hắn giật mình, thản nhiên đáp: "À… tất nhiên là dùng toàn lực…" Chợt hắn nghĩ đến một vấn đề, liền thay đổi một cách giải thích dễ hiểu hơn: "Được rồi, nói cách khác, các người cứ coi như có mối thù cướp vợ giết con với nó là được."

Mối thù cướp vợ giết con?


Hổ Tước rùng mình, khó hiểu hỏi: "Nhưng thưa ngài, thực sự phải nói thì vợ tôi đã mất sớm trong chiến tranh với người Kruz rồi."

Burlando bưng trán, thở dài một hơi: "Vậy anh coi như nó thiếu đoàn lính đánh thuê các anh món thù lao một triệu Tor mà lại còn không định trả nữa."

Keng!

Từ lúc lính đánh thuê Rubis thành danh tới nay, chưa từng nghe nói có người nào dám quỵt nợ bọn họ chuyện tiền công này. Đúng là buồn cười, có câu chặt đường tài lộ của người tương đương với giết cha giết mẹ, thù này không báo, không đội trời chung!

Tròng mắt lính đánh thuê Rubis xoẹt cái đỏ ngầu. Rìu chiến của Hổ Tước rung lên, anh ta lớn tiếng nói: "Martha, thì ra là loại hàng không có chữ tín như lũ người Anrew! Xin ngài lãnh chúa cứ yên tâm, nhân danh Đấng Martha tối cao, chúng tôi nhất định đánh cho con vong linh đáng nguyền rủa kia phải tóe phân, cho nó biết không dễ mà thiếu nợ người Rubis chúng tôi như thế!"

Anditina xấu hổ đứng bên cạnh nghe vị đội trưởng lính đánh thuê nói tục. Bình thường thiên kim tiểu thư tại Braggs như nàng làm sao có cơ hội tiếp xúc với miệng mồm tục tĩu như thế. Trong tiếng mắng chửi bao hàm những thứ không sạch sẽ hầu như khiến nàng muốn ngất. May mà, cuối cùng nàng cắn răng cố chịu đựng, ho khan một tiếng, đỏ mặt nói: "Burlando, đối phương là kỵ sĩ u linh trong các truyền thuyết xa xưa, chúng ta thật sự có thể đánh nổi sao?"

Dù sao thiếu nữ cũng không giống như các lính đánh thuê là sinh vật triệu hồi của Burlando. Họ có thể toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn, nàng thì vẫn còn nghi ngờ, khó hiểu. Vì kế hoạch của Burlando thật sự quá đơn giản, chỉ biện pháp đơn giản như thế, chẳng phải ai cũng có thể đối phó với kỵ sĩ u linh sao?

Mấy người họ chẳng qua chỉ là đội lính đánh thuê phổ thông mà thôi, cũng không phải cả một đám kiếm hào, đại phù thủy, ma đạo sĩ hoặc là tinh linh sứ gì đó.

Trong miêu tả về kỵ sĩ u linh trên tài liệu lịch sử, thực lực của nó ít nhất cũng trên một người cấp Bạch Ngân bậc cao, gần tới tiêu chuẩn kỵ sĩ Hoàng Kim. Họ thì lấy cái gì mà chiến đấu với một kiếm sĩ chuẩn Hoàng Kim như vậy đây? Chỉ dựa vào mai phục sao? Nhưng mai phục cũng không hề tăng cường sức chiến đấu cố định của bản thân mọi người, chẳng lẽ nói họ núp ở đó chỉ vẻn vẹn là để hù đối phương một phen?

Được rồi, lui vạn bước mà nói, nếu thực là vậy, thế thì phải cân nhắc xem sinh vật vong linh kia liệu có cảm xúc sợ hãi hay không?

"Đương nhiên." Burlando lại trả lời với vẻ đương nhiên, ngắt lời nàng.


"Vì sao?" Anditina không nhịn được bật hỏi.

"Yên tâm, nó sẽ không công kích chúng ta. Nói chính xác ra thì, nó không đánh tới."

"Đánh không đến?"

Tiểu thư quý tộc nghẹn họng trân trối, đây là lý do? Dựa vào cái gì mà kỵ sĩ u linh không đánh đến được, tay tàn tật sao? Hay là thực ra tiên sinh kỵ sĩ kia là một người yêu chủ nghĩa hòa bình? Nhất thời nàng cảm thấy tức giận. Lúc này không phải thời gian vui đùa. Nhưng nàng lại nghĩ đến chiến tích huy hoàng trước giờ của Burlando, giống như những chuyện hoang đường vào tay hắn lại trở thành đương nhiên.

Mà điều khiến người ta không thể tưởng tượng là mỗi lần đều chứng minh rằng hắn tính toán chính xác.

Vừa nghĩ tới, Anditina bỗng cảm thấy mình bình tĩnh hơn một chút. Có điều nàng vẫn không khắc chế được mình, nhỏ giọng oán giận nói: "Giải thích như thế, tôi, tôi làm sao chấp nhận được. Tôi là phụ tá của ngài, thưa ngài…"

Burlando nhún vai, đúng là hắn không dễ giải thích việc này.

Bởi vì có rất ít quái vật tuần tra theo tuyến đường cố định, điều này chứng minh là quan niệm về lãnh địa của con kỵ sĩ u linh này rất mạnh. Ở trong trò chơi, loại quái vật này lại có một cách gọi khác, đó là quái vật lãnh chúa. Các quái vật này có một đặc điểm chung, đó là chúng sẽ luôn quanh quẩn trong phạm vi khu vực cố định của mình. Một khi chạm vào "Biên giới lãnh địa" kia, bất kể tình huống lúc ấy ra sao, chúng sẽ lập tức quay lại.

Loại quái vật này trong trò chơi cực kỳ hiếm gặp, bởi vì thiết lập cưỡng chế như vậy dễ dàng bị người chơi chèn ép, lợi dụng lỗ hổng quy tắc để giết quái vật cấp cao hơn họ rất nhiều.

Bởi vậy đa số quái vật lãnh chúa đều hung hãn khác thường, mà phần lớn là sinh vật thuộc loại đánh tầm xa. Ví dụ như con rồng đen bị phong ấn trong khe núi Kanull, Thất cực Long vương Veciacase, thầy của Thần Khuyển Augreis, bị người chơi đặt cho biệt danh Tà Long "Thợ Bậc Thầy". Tuy rằng phạm vi giam cầm chỉ có ba dặm, nhưng phạm vi công kích vẫn xa đến hơn trăm dặm. Nó là một trong các ma vật thủ lĩnh mạnh nhất phía bắc Wanze.

Mà loại khác thì càng biến thái hơn, rõ ràng là quái vật không thể bị giết từ bên ngoài phạm vi lãnh địa của mình. Ví dụ như địa linh Keyo.


Nhưng Burlando còn biết tồn tại loại quái vật lãnh chúa thứ ba, đó là loại Boss nhiệm vụ vô cùng mạnh mẽ bị giới hạn của kịch bản nhiệm vụ mà xuất hiện một cách hợp lý tại khu vực cấp độ rất thấp, để cho người chơi cấp bậc tương ứng có khả năng giết chết. Rõ ràng, con kỵ sĩ u linh này chính là loại cuối cùng. Tất nhiên, vào thời điểm tiến hành nhiệm vụ này lần đầu tiên, người chơi của 'Thanh Gươm Hổ Phách' hiển nhiên còn chưa có hiểu biết sâu như vậy, cho nên trong hướng dẫn đi màn, họ dùng biện pháp đánh bừa.

Nhưng theo Burlando, không cần phiền toái thế.

Thực ra hắn cảm thấy hơi đáng tiếc, bởi vì dù đánh bừa thì hắn cũng có biện pháp đẩy ngã kỵ sĩ u linh kia. Thế nhưng phải sử dụng thiết lập nguyên bản là "Kịch bản giết chóc", nếu làm thế thì cấp độ trang bị rớt ra từ ma vật sẽ giảm 50%, đó cũng không phải chỉ ít đi một chút. Trên cơ bản, làm thế là hoàn toàn kéo phần thưởng vượt cấp kia xuống một bậc, thậm chí còn hơn một bậc.

Burlando không biết thế giới này thiết lập thế nào, nhưng dựa theo kinh nghiệm vốn có của mình, nói vậy thì sẽ không quá mười.

Hắn nhìn con mắt màu trà không chớp chút nào của Anditina. Kỳ thực vì sao kỵ sĩ u linh không thể rời đền thần quá xa thì hắn cũng biết. Ác linh này sinh ra từ cảm xúc tiêu cực khi tiên cổ đế vương tinh linh ngã xuống trong phản kháng bất khuất, thế nhưng Martha đã kịp phong cấm tòa tế đàn trước khi chúng kịp tới đập cái Hang ổ này. Trong lịch sử, không hề ít tăng lữ và tế tự cấp cao của Erewhon đã chết trong lần sự cố đó, bởi vậy hoàng gia không hề muốn nhắc tới bí mật đã ẩn sâu nhiều năm này. Về phương diện khác, tế đàn bị giam cầm không còn cung cấp ma lực, ác linh tự nhiên không thể nào duy trì.

Chẳng qua là tế đàn này dường như vẫn còn sót lại một chút khí, mới khiến con u linh không sụp đổ ngay, nhưng cũng chỉ có thể quanh quẩn gần đền thần mà thôi.

Việc này nói thì đơn giản, nhưng nếu muốn giải thích thì lại phải đề cập tới tri thức về linh hồn và hạch tâm ma lực. Burlando là người chơi, không ngại nói, nhưng những tri thức đó cơ bản đều là một trong các tri thức trung tâm nhất của Viêm thánh điện, đề cập tới khế ước giữa người và linh hồn, cũng là suối nguồn lực lượng của họ. Hắn lại chẳng phải bậc thầy thần học có trình độ cực cao, giả mạo thân phận kỵ sĩ cao nguyên để lừa phù thủy gà mờ một tí còn được, nhưng vừa mở miệng nói mấy lời này ra, dẫu Anditina có là con rối gỗ cũng sẽ nghi ngờ hắn.

Huống chi tâm tư thiếu nữ còn sâu sắc như vậy.

"Đại khái là tôi cảm thấy mặt mày của vị kỵ sĩ u linh kia có vẻ hiền lành, không chừng nó sẽ không đánh chúng ta ấy chứ?" Hắn nghĩ ngợi, rồi nghiêm trang đáp.

"Ngài Burlando." Anditina hít một hơi thật sâu.

"Rồi rồi." Burlando vỗ vai nàng.

"Đừng khẩn trương, học Roman bé bỏng ấy. Cô yên tâm, tôi đã từng nói dối chưa?"

Học Roman?


Anditina quay sang nhìn tiểu thư thương nhân một cái. Người kia đang sốt sắng nhìn về phía đền thần, giống như đang trông ngóng được nhìn thấy kỵ sĩ u linh kia một lần nữa.

"Tôi thấy thuờng xuyên…" Cuối cùng nàng thở dài bất mãn nói thầm một câu. Nhưng thiếu nữ cũng biết, quả thực Burlando chưa từng nói sai bất kỳ một chuyện nào. Thật giống như hắn có thể biết trước mọi kết quả vậy.

Burlando cười, biết nàng đã bị thuyết phục. Hắn vẫy vẫy tay bảo người khác hành động, sau đó mượn của Hổ Tước một cây nỏ lớn, dùng chân lên dây lắp tên nói muốn dẫn quái. Nỏ lớn như thế này là một món bảo bối trong trò chơi đấy. Có điều, Hổ Tước nhìn hắn hành động mà mày nhăn lại, không nhịn được nói: "Ngài lãnh chúa, bằng không thì để tôi đi dẫn con vong linh kia lại đây đi?"

"Không cần, về mặt này thì tôi là chuyên gia."

Burlando tự tin vỗ vỗ cây nỏ khiến dây nỏ rung lên tưng tưng, trông như có thể cướp cò bất cứ lúc nào.

Hổ Tước nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, nghĩ ràng ngài lãnh chúa trẻ tuổi này thấy thế nào cũng giống một dân thường, nếu không thì anh ta đã không đưa ra yêu cầu thất lễ này. Dù sao ở Wanze, anh ta nói như vậy sẽ rất có thể bị tình nghi là khinh thường lãnh chúa của mình. Vào thời đại mà quý tộc coi danh dự còn nặng hơn mạng sống này, đây chính là một tội danh không nhỏ.

Nhưng anh ta cũng không thể nào nhìn ngài lãnh chúa đi chịu chết.

Cũng may Anditina nhận ra sự lo lắng của vị đội trưởng lính đánh thuê, nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, không có vấn đề gì sao?"

Burlando nhìn nàng vẻ khó hiểu: "Có vấn đề gì?"

Thiếu nữ bị nghẹn muốn chết, cố nhịn không trợn mắt lên.

Burlando cười: "Được rồi, tôi biết mọi người lo lắng điều gì. Không sao, nếu rơi ra pha lê 'Kỵ sĩ u linh', tôi mời mọi người đi lữ điếm xa hoa nhất Ampser hủ bại một lần."

Pha lê kỵ sĩ u linh?

Hai người sửng sốt, đó là thứ gì? Hủ bại một lần lại là ý chi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui