Dưới Hoàng Liên Sơn là một tiểu trấn hoang tàn.
Nơi này trước đây tương đối sầm uất, có cả canh vệ và tường thành dựng đứng.
Thế mà bây giờ, bức tường kia chỉ là một đống đổ nát, cổng vào ngả nghiêng càng đừng nói là chẳng có người nào đứng gác.Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh nhìn nhau sau đó vẫn bước tới.
Bên trong thành, mọi thứ đìu hiu hiện ra trước mắt bọn họ.
Hai người đi trên con đường phố quen thuộc, khói lửa đã tắt nhưng tro tàn xung quanh là minh chứng rõ ràng cho một chiến trường khốc liệt nơi đây.Mạc Thiên Sinh nhìn ngó xung quanh, phát hiện trong trấn vẫn còn vài người ăn vận rách rưới núp đằng sau bức tường đổ nát rồi dùng ánh mắt bất thiện dò xét về phía này.
Dù là thế, cuối cùng bọn họ vẫn không có bước ra.Lại thêm một đoạn nữa, hai người nhìn thấy những mái chòi dựng tạm để che mưa chắn gió.
Ở phía trước là đống lửa bập bùng để sưởi ấm trong mùa đông lạnh.
Vài ba người núp bên trong dùng tấm chiếu tranh được bện lại sơ sài khoác lên cơ thể run cầm cập.Tất nhiên, bọn họ đều làm người thường làm sao chịu nổi cái lạnh giá của mùa đông chứ.
Nơi đây dù không có tuyết rơi như ở trấn Thanh Phong nhưng nhiệt độ cũng là rất thấp.Đúng lúc ấy, một đứa trẻ chừng mười tuổi chạy ra.
Gương mặt hốc hác kia lấm lem bùn đất lộ ra sự sợ hãi kiên dè nhưng chú vẫn cắn răng nói chuyện: “Hai vị ca ca có gì ăn không?”Trác Phàm nhìn thân hình gầy gò kia nhưng không động đậy, chỉ có Mạc Thiên Sinh là vội vàng lấy ít lương khô ra, còn chưa kịp đưa cho thì cậu bé kia đã giật lấy mà ăn ngấu nghiến.Khoảnh khắc ấy giống chiếc ly thủy tinh vỡ òa khiến nước bên trong chảy ra như một chuyện hiển nhiên.
Lại có ba bốn đứa trẻ chạy ra, tiếp theo là người lớn.
Gần như chỉ vài hơi thở, xung quanh Mạc Thiên Sinh đều đã chật ních người.“Công tử rũ lòng thương, chúng ta đã nhịn đói mấy ngày liền.
Cầu xin người.”Mạc Thiên Sinh ngơ ngác hết thảy sau đó cười khổ nhìn Trác Phàm.
Lòng tốt đi khi chỉ một mình là chưa đủ.
Có thể hắn đủ lương khô để cho cậu bé kia nhưng mấy chục người vây quanh thì bao nhiêu đó chẳng đủ thiếu gì.Trong chỉ giới của Mạc Thiên Sinh chỉ toàn là linh thạch, phần lương khô ấy cũng là để mang theo phòng hờ mà thôi, không có quá nhiều.
Hắn biết chỗ túi càn khôn của Trác Phàm còn một ít nhưng lại chẳng dám mở miệng.Như nhìn ra điểm này, Trác Phàm liền xuất toàn bộ lương khô đem ra.
Ngay lập tức, trước mặt nhóm người kia hiện ra một đống nhỏ.
Bọn họ như những con thú gầy trơ xương bị bỏ đói cả tháng trời, ánh mắt phát sáng xông vào đống lương khô kia.Chen lấn, xô đẩy, chửi mới, giành giật cùng âm thanh huyến náo vang lên.
Chỉ thấy những đứa trẻ giờ khắc này bị ngã ven đường khóc rống, bậc phụ huynh tóc tai bù xù lấy được một ít lương khô liền kéo lấy con nhỏ chạy vào góc kín đáo mà ăn.Chẳng mấy chốc, đống lương khô đã hết sạch, đoàn người cũng nhanh chóng tản đi, chỉ có một ít trẻ nhỏ đang cố vét những mảnh nhỏ rơi dưới bùn đất dơ bẩn.Thấy thế, Mạc Thiên Sinh liền đi lại.
Hắn nhìn xung quanh, len lén nhét số lương khô còn lại trong chỉ giới vào ngực của đứa trẻ.
Chúng nhìn hắn với ánh mắt cảm kích rồi bỏ chạy thật nhanh như thể sợ những người khác nhìn thấy.“Gia gia.
Có thức ăn đây này.
Mau ăn đi.”Trong góc tường đổ vỡ, một cô bé đem số lương khô vừa được cho đưa vào miệng của ông lão.
Thế nhưng, thân thể ông ta đã lạnh ngắt từ khi nào, sinh cơ chẳng còn nữa.
Có lẽ là lạnh giá, cũng có thể là đói khát nên ông đành bỏ lại cô cháu nhỏ.“Tránh ra.”Đúng lúc này, một tên trung niên đột nhiên đi tới xô ngã cô bé đồng thời cướp đống lương khô kia.
Đang lúc hắn muốn đem chúng bỏ vào trong miệng thì bất ngờ một bàn chân từ đâu phi tới.Mạc Thiên Sinh đem đống lương khô giật lại, gương mặt giận dữ nhìn trung niên kia bị ngã nhào xuống đất.“Ngay cả một tiểu hài mà ngươi cũng có thể ra tay như vậy?”Nói rồi, Mạc Thiên Sinh đi tới đỡ lấy cô bé kia.
Gương mặt đầm đìa nước mắt, một vết đỏ có chút tím tái nháy mắt xuất hiện.Trung niên kia hoảng sợ.
vội vàng lăn quay chạy đi.“Ân nhân… Gia gia của ta đói bụng nhưng lại ngủ mà không chịu ăn.” Cô bé mặc kệ cơn đau đến mức chảy cả nước mắt mà nắm lấy tay Mạc Thiên Sinh chỉ về phía ông lão nằm đó nói.Mạc Thiên Sinh nhìn thấy cảnh này, trong lòng chợt dâng lên thương cảm sâu sắc.
Hắn cũng mất mẫu thân từ khi còn nhỏ nhưng may mắn hơn là còn có phụ thân.Mạc Thiên Sinh ôm lấy cô bé thật chặt đồng thời nhìn vào Trác Phàm để cầu cứu.Đáp lại ánh mắt ấy, Trác Phàm cũng chầm chậm đi tới.
Hắn đưa tay sờ đầu cô bé nhưng có lẽ vì gương mặt đầy sẹo khiến nàng hơi run rẩy.“Tiểu cô nương.
Gia gia của ngươi đã đi rồi.”Mạc Thiên Sinh đứng hình nhìn Trác Phàm.
Đó là câu nói thẳng thắn và quá mức tàn nhẫn.Nhưng mà, thân thể của cô bé chỉ hơi run lên, đôi mắt ngậm nước khẽ nhắm lại khiến hai hàng lệ lăn xuống bờ má lấm lem.
Cô bé buông Mạc Thiên Sinh ra rồi ngồi bệt xuống nhìn về phía gia gia của mình.Mạc Thiên Sinh từ từ đi đến bên cạnh, gương mặt lộ vẻ trách móc.Trác Phàm thản nhiên trước ánh mắt kia của đệ tử mà nói: “Nàng đều đã biết chuyện đó, chỉ là bản thân không muốn chấp nhận mà thôi.
Thi thể lão nhân kia rõ ràng đã chết hơn một ngày rồi.
Nếu là một chuyện đau khổ, chi bằng cứ nói thẳng ra để nàng sớm ổn định tâm lý, cũng là để ông lão kia sớm được an nghỉ.”Mạc Thiên Sinh thấy cũng đúng bèn gật đầu.
Hắn quay lại với cô bé, giọng ôn tồn: “Tiểu cô nương.
Ta đem gia gia ngươi chôn cất.”Cô bé ngẩng đầu, mím môi nhìn hắn rồi lại chuyển ánh mắt sang những người khác đang sợ sệt dùng ánh mắt dò xét tới đây.
Một lát sau, nàng hung hăng gật đầu.Đến buổi trưa, Trác Phàm và Mạc Thiên Sinh đứng ở trước một ngôi mộ còn mới.
Không cầu kì, chỉ là một đống đất được vun lên, phía trước là một phiến đá nhỏ khắc lên bốn chữ “Thanh Hưng Chi Mộ”.Cô bé tên là Thanh Thu đang đứng trước mộ phần của gia gia dùng lễ ba quỳ chín bái rồi nắm một nắm đất vun lên phía trên.Một lúc sau, Thanh Thu mới từ từ đứng dậy tới trước mặt hai người Trác Phàm.
Nàng muốn quỳ xuống nhưng đã bị Mạc Thiên Sinh cản lại.“Cảm tạ hai vị ca ca.
Ơn nghĩa này Thanh Thu xin khắc sâu trong lòng.”“Tiểu muội đừng quá đau lòng.
Tiếp theo muội có dự định gì sao?”Hỏi xong câu ấy, Mạc Thiên Sinh đột nhiên cảm thấy bản thân ngu ngốc làm sao.
Nàng chỉ là một thiếu nữ tám chín tuổi làm sao có khái niệm “dự định” đâu chứ.Ngay khi hắn muốn thay đổi lời nói thì Thanh Thu đã đáp lời: “Một kẻ ăn mày như Thanh Thu thì có dự định gì chứ.
Tiểu nữ sẽ ở lại canh chừng mộ phần của gia gia ít ngày sau đó như thế nào thì lại tính sau.”“Canh mộ? Bộ nếu bỏ đi sẽ xảy ra chuyện gì sao?” Mạc Thiên Sinh khó hiểu.“Là Linh Thú.
Nếu như không có ai canh chừng, gia gia sẽ bị bọn chúng bới lên mang đi rồi ăn thịt.
Mộ phần của phụ thân tiểu nữ chính là vì vậy mà…”Nhìn Thanh Thu nghẹn lời, Mạc Thiên Sinh cũng chẳng biết phải nói như thế nào.
Nơi này chỉ cách tiểu trấn không xa, chẳng lẽ linh thú bây giờ tự tung tự tác như vậy.“Nghĩ lại thì, hẳn là không có tu giả trong trấn nên chúng mới kiếm ăn xa như vậy.” Mạc Thiên Sinh gật gù xem như đoán được tình huống.“Ta đoán sự việc không chỉ đơn giản như vậy đâu.” Đúng lúc ấy, giọng nói của Trác Phàm vang lên.Mạc Thiên Sinh nhìn lại, chỉ thấy Trác Phàm đứng ở cách đó không xa, tay trái đang nắm cổ của tên trung niên vào buổi sáng bị Mạc Thiên Sinh đá văng.“Hai vị đại hiệp tha mạng.
Ta chỉ là tình cờ đi qua đây chứ không hề có ý định gì với thi thể gia gia của tiểu cô nương đâu.”Tuy là hắn nói thế nhưng đống cuốc xẻng kia đã tố cáo toàn bộ.Mạc Thiên Sinh tiến lại gần, sát ý trong mắt mơ hồ nổi lên.
Hắn bắt lấy trung niên kia gằn giọng: “Nói.
Ngươi tính làm gì?”Bởi vì dùng lực quá mạnh, gương mặt trung niên kia liền đỏ lên, tơ máu xuất hiện dày đặc trong mắt.
Hắn liên tục vỗ lấy cánh tay của Mạc Thiên Sinh như thể cầu xin: “Ta… Ta nói.”Đợi Mạc Thiên Sinh nới lỏng cổ tay, trung niên kia mới nói tiếp với giọng ngập ngừng e sợ: “Ta đổi xác…lấy thức ăn…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...