Trước hết không nói đến việc Tô Hàn Giang sợ Đinh Tráng tỉnh dậy lại phản kháng gây phiền toái, liền điểm thụy huyệt của y rồi mang y về Phụng Thê viên. Bây giờ nói đến Lý Nhị Cô, Đinh Tráng từ khi lên huyện mua ô mai cho nàng hôm đó liền không thấy trở về, ngày đó nàng vừa hoảng vừa sợ chạy đi tìm Vương Tam Hổ, khóc thút thít liên hồi, nói hối hận không nên làm mình làm mẩy đòi ăn ô mai chua.
Vương Tam Hổ trong lòng cũng lo lắng không an, nhưng lẫn nói tốt để an ủi Lý Nhị Cô: “Đệ muội trước đừng lo lắng, có lẽ huynh đệ hắn có chuyện trì hoãn, tạm thời không thể về. Chúng ta đợi một buổi tối, nếu như ngày mai huynh đệ còn chưa trở lại, ta sẽ lên huyện tìm y, yên tâm đi, nhất định không có chuyện gì.”
Vợ của Vương Tam Hổ cũng nghĩ khuyên nhủ Lý Nhị Cô, liền nói tiếp: “Nhị Cô muội tử, ngươi cũng không cần lo lắng đâu, lần trước nam nhân nhà ngươi cũng không nói một tiếng thất tung cả tháng trời, kết quả lại kiếm được đủ tiền cưới vợ mới trở về, nói không chừng lần này nam nhân nhà ngươi lại quyết tâm kiếm được vàng rồi mới về, ngươi chỉ cần ở trong nhà đợi những ngày sung sướng là được.”
“Bà bớt nói bậy đi, huynh đệ tôi ngày mai nhất định trở về.” Vương Tam Hổ mặt trầm xuống, trách cứ vợ mình một câu. Đinh Tráng lần trước kiếm được vàng về là không sai, nhưng người cũng trở thành kẻ câm, lại ốm yếu thành bộ dạng đó, nhất định là không có gặp chuyện tốt.
Lý Nhị Cô khóc thút thít, trong lòng không có chủ ý gì, chỉ nói: “Vương gia đại ca, ngày mai phải nhất định giúp ta tìm A Tráng trở về a.”
Vương Tam Hổ liên tục đáp ứng, lại nói: “Đừng khóc nữa, cẩn thận tổn hại thân thể, ta bảo tẩu tử tối nay qua ngủ với ngươi.”
Thế là, vợ của Vương Tam Hổ đưa Lý Nhị Cô về nhà, tối đó cũng ở lại, Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Tam Hổ đến, vừa thấy Đinh Tráng còn chưa trở lại, không nói hai lời liền lên huyện tìm, tìm đến tiệm Lâm Kí vừa hỏi, tên bán hàng đối với mùi vị cá trên người Đinh Tráng ấn tượng rất sâu, Vương Tam Hổ vừa hỏi đến, được biết Đinh Tráng một ngày trước đích thực có đến đây, mua một bao ô mai rồi đi. Vương Tam Hổ lại đến trên huyện hỏi thăm, có người nói thấy qua một người như thế rời khỏi huyện, rồi cũng không còn tin tức gì khác, Vương Tam Hổ cân nhắc theo lý thì Đinh Tráng phải trở về rồi, lẽ nào thật sự xảy ra chuyện?
Nghĩ nghĩ lại không nản lòng, trên con đường Đinh Tráng trở về nhà hỏi thăm mấy lượt, nhưng cũng không có phát hiện gì, Vương Tam Hổ về nhà, thấy Lý Nhị Cô lại ngồi ở nhà hắn lau nước mắt đợi tin tức, hắn ở ngoài cửa đảo con mắt, mới vực dậy tinh thần giả vờ một bộ dáng cao hứng, nói: “Đệ muội, việc tốt a!”
“Việc tốt gì?” Lý Nhị Cô bị bộ dáng của Vương Tam Hổ hù một phát.
“Huynh đệ của ta a, chắc biết ta sẽ lên huyện tìm y, nên phó thác người khác chuyển lời, nói là đột nhiên gặp được một công việc tốt để kiếm tiền, y không kịp trở về nói với đệ muội ngươi một tiếng đã vội đi, trong nhà còn có một chút tiền đủ để ngươi dùng, bảo đệ muội ở nhà yên âm đợi y vài ngày, hắc hắc, đợi y trở về, đệ muội và hài tử trong bụng cứ chờ được hưởng phúc.”
“Thật sao?” Lý Nhị Cô bán tín bán nghi.
Vương Tam Hổ vội vàng đánh một ánh mắt cho vợ của mình, vợ hắn hiểu ý, cũng nói: “Hôm qua ta không phải nói rồi sao, chuyện này không phải là lần đầu tiên, nam nhân nhà ngươi thật sự là một người có bản lĩnh, muội tử ngươi cứ yên tâm đi, nhiều lắm cũng chỉ là một tháng, nam nhân nhà ngươi sẽ kiếm một món tiền lớn về nhà.
“Cái tên câm đáng chết đó, ai phải y phải đi kiếm nhiều tiền, bình bình an an là được rồi.” Lý Nhị Cô nói rồi, cũng không còn lau lệ nữa, trở về nhà an tâm đợi nam nhân của mình về.
Nàng vừa ra về, Vương Tam Hỏ đã bỏ bộ mặt đó xuống dặn dò vợ của mình: “Mấy ngày nay bà ở bên đệ muội nhiều một chút, trong bụng nàng có oa nhi, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện, huynh đệ của ta y… y nếu như thật sự không trở về, vậy cũng có thể để lại con cháu.”
“Cái gì? Đinh gia huynh đệ thật sự xảy ra chuyện? Đây, đây ông giấu được nhất thời, nhưng không giấu được cả đời…” Vợ của hắn cảm thấy không thỏa đáng lắm.
“Còn chưa biết huynh đệ có thật sự xảy ra chuyện hay không, trước cứ giấu đi, có lẽ qua một thời gian huynh đệ liền trở về…” Vương Tam Hổ nói câu này bản thân cũng lo lắng không yên, nhưng nhất thời cũng không có chủ ý gì khác, chỉ có thể trước tiên cứ như vậy.
Lại nói về Đinh Tráng, y hôn mê bốn, năm ngày, cũng không biết bản thân bị Tô Hàn Giang mang đến Phụng Thê viên, hôm nay cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt ra chuyện đầu tiên làm chính là mò vào túi ô mai trong ngực, nhưng lại không thấy đâu, lúc đó cả người đều ngây ra, giống như mất hồn mà ngồi ở trên giường không hề động đậy.
Lúc này màn trúc treo ở cửa bị vén lên, một thanh niên cực kỳ tuấn tú đi vào, trong tay đang cầm mâm đồ ăn, trong mâm đồ ăn có một chén cháo, hắn thấy Đinh Tráng đang ngồi trên giường, liền giống như thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Cũng đã tỉnh lại rồi, đỡ cho ta phải đút ngươi, chén cháo này ngươi tự ăn đi.”
Thanh niên tuấn tú đó gọi là Ngọc Trúc, vốn dĩ cũng là một người hầu hạ thân cận của Tô Hàn Giang, hắn so với Ngọc Tùng lớn hơn ba tuổi, nhưng từ lúc tám tuổi đã đi theo Tô Hàn Giang, Ngọc Tùng là năm năm trước mới vào trong viện tử này. Ngọc Trúc ghen tức, lúc đó lén lút tìm kiếm Ngọc Tùng gây nhiều phiền toái, sau đó bị Tô Hàn Giang phát hiện, liền điều Ngọc Trúc đi, đổi thành Ngọc Tùng hầu hạ, Tô Hàn Giang đem Đinh Tráng về Phụng Thê viên rồi, lại sợ nhìn thấy sẽ phiền lòng, liền vứt Đinh Tráng vào trong viện tử hẻo lánh nhất, viện tử này vừa khéo là do Ngọc Trúc phụ trách, thế là Tô Hàn Giang liền bảo hắn chiếu cố y, trong lòng Ngọc Trúc trăm phần không tình nguyện, cũng không hiểu gia lần này sao lại mang về một người thô tục bình thường thế này, nhưng hắn cũng không dám cãi lệnh, miễn miễn cưỡng cưỡng chiếu cố được một ngày, trong lòng không biết đem Đinh Tráng ra mắng chửi bao nhiêu lần, lần này thấy Đinh Tráng tỉnh lại, trong lòng nhẹ nhõm, đem cháo vứt trước mặt Đinh Tráng, rồi quay người đi.
Đinh Tráng thần hồn không yên, căn bản không biết có người vừa vào rồi lại đi ra, ở trên giường cũng không biết ngây ra bao lâu, mới dần dần tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, giường nệm bên dưới mềm mại dễ chịu, trong căn phòng còn tràn đầy một cỗ hương thơm dễ chịu không tả nổi, y không biết đây là chỗ nào, cũng không biết bản thân sao tại ở đây, đang trong lúc hoang mang, đột nhiên nghĩ tới bản thân mấy ngày nay không có về nhà, vợ y nhất định khẩn trương chết rồi, trong bụng nàng có oa nhi, không thể lo lắng, lập tức nhảy xuống giường, ngay cả giày cũng không mang.
Đi chân trần chạy ra ngoài, đi ra viện tử, lại thấy một mảng hoa, quanh đó là một hòn giả sơn không biết kéo dài đến chỗ nào, Đinh Tráng ba bước nhảy thành hai bước mà chạy, rất nhanh đã vòng qua hòn giả sơn đó, chạy tiếp một trận, lại xuất hiện một tòa giả sơn nữa, so với cái trước giống y một khuôn, Đinh Tráng gấp gáp đi ra, cũng không chú ý, chỉ cảm thấy kỳ quái là những viên đá lớn ở chỗ này thật không ít, cứ chạy như thế cỡ hơn một canh giờ, giả sơn thì nhìn thấy mười mấy tóa, nhưng người thì vẫn không chạy ra được khỏi vườn hoa này. Đinh Tráng thở phì phò, cuối cùng chạy không nổi nữa, bèn dừng lại, nhìn nhìn sắc trời đã sắp tối, y ngồi trên đất kiệt quệ, trong lòng vẫn không yên, rồi lại bắt đầu chạy tiếp.
“Ngươi đang làm cái gì?”
Một thanh âm theo một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận xuất hiện.
Đinh Tráng bị dọa một phát, đợi người đến gần, mới nhìn rõ đó là một thanh niên rất tuấn tú, thanh niên này chính là Ngọc Trúc, hắn ở trong viện thu dọn chén đũa, thuận tiện mang cơm tối đến, ai biết vừa đi vào, lại nhìn thấy chén cháo kia không được động đến một miếng nào, mà tên ngây ngây ngô ngô kia cũng không thấy đâu, vội vàng đi ra tìm kiếm, thì thấy người đó đang chạy loạn trong vườn hoa. Chỗ này vốn chính là một trận đồ mê lộ, người không hiểu cách đi thì căn bản không thể ra ngoài.
Đinh Tráng thấy có người đến, tuy không nhận thức, nhưng cũng hoa tay múa chân, biểu thị y muốn ra ngoài.
Ngọc Trúc không kiên nhẫn đẩy Đinh Tráng, nói: “Ngươi hoa tay múa chân làm gì, mau trở về, đừng hại ta bị gia trách phạt.”
Đinh Tráng bị hắn đẩy đi hai bước, lại quay người lại, đẩy Ngọc Trúc ra chạy về phía trước, Ngọc Trúc tức giận, một tay nắm lấy y mắng chửi: “Ngươi tên thô nhân, nghe không hiểu lời người ta nói hay sao! Bảo ngươi trở về liền trở về, còn chạy loạn nữa thì đập gãy chân ngươi.”
Đinh Tráng cảm thấy người này tức giận thật kỳ quái, sao lại không chịu cho y đi, nên dùng sức muốn đẩy tay của thanh niên tuấn tú này ra, lại không ngờ bộ dáng Ngọc Trúc nhìn nho nhã như thế, nhưng thật ra là có luyện qua võ nghệ, Đinh Tráng sức lực dù lớn, cũng bị Ngọc Trúc nắm lấy yếu huyệt, mười phần lực cũng không thể sử dụng được một, hai phần. Đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra, trong lòng Đinh Tráng càng khẩn cấp, mở miệng cắn lên cánh tay của Ngọc Trúc, Ngọc Trúc không đề phòng, bị Đinh Tráng mạnh mẽ cắn lấy một ngụm, trên tay liền bị rách da, còn dính một chút nước miếng, nhìn thấy thật muốn nôn, nhất thời nộ hỏa dâng trào, xoay tay một chưởng đánh vào ngực của Đinh Tráng, đánh cho hán tử nhìn tráng kiện như thế mà liền bay ra hơn mười bước, ngã trên mặt đất thổ một ngụm huyết.
Ngọc Trúc vốn còn chưa hết giận, nhưng thấy Đinh Tráng thổ huyết, thì liền hoảng loạn, trên miệng lắp bắp: “Này không, không liên quan đến ta, là ngươi tự, tự tìm thôi, ngươi không thể đi nói với gia…” Nói chưa xong chợt nghĩ lại đây là một tên câm có thể nói được cái gì, vội vàng tha người về phòng, đặt Đinh Tráng vẫn còn đang giãy dụa ấn lên trên ghế, rồi nhét mấy viên dược vào trong miệng nghẹn tắc của y, nói: “Ngươi tốt nhất vẫn là nên an phận một chút, đường đi trong viện tử này ngươi không biết, thì dù chạy gãy chân, cũng không chạy ra được.” Nói xong, liền đi.
Đinh Tráng không chịu tin lời của hắn, đợi Ngọc Trúc vừa đi, y lại chạy ra, ở bên ngoài chạy suốt một đêm, đợi đến khi thái dương mọc lên, vẫn thấy bản thân đang ở trong vườn, cuối cùng mới tin, nhất thời đặc mông ngồi xuống, không biết nên làm sao mới tốt.
Ngọc Trúc đưa bữa sáng tới, thấy tên hán tử ngốc nghếch đó đang ngồi trong vườn, liền biết là có chuyện gì, cũng lười phí lời thêm với y, mang Đinh Tráng ra khỏi vườn hoa, đặt bữa cơm sáng lên bàn, cũng không thèm nói gì cả liền rời đi, lại bị Đinh Tráng bắt lấy góc áo.
Đinh Tráng múa máy cầu hắn nói cho y biết đường ra ngoài, Ngọc Trúc không biết là xem không hiểu hay là không muốn nói, giãy tay Đinh Tráng ra rồi đi.
Cứ thế mấy ngày, Đinh Tráng cuối cùng tuyệt vọng, biết bản thân không thể ra ngoài, liền nản lòng bắt đầu không ăn không uống, dự tính biến thành quỷ cũng phải trở về thăm người vợ một lần. Nhưng không ngờ ngày hôm nay, Ngọc Trúc đến, nói với y: “Gia muốn gặp ngươi, nhanh lên một chút, nếu gia gật đầu, ngươi liền có thể rời đi.”
Câu nói này liền vực dậy tinh thần của Đinh Tráng.
Đinh Tráng lại tắm rửa, khi khoác áo lên người trong lòng y lại suy nghĩ, có phải mấy người làm gia đó đều có thói quen này không, trước khi gặp người ta đều muốn người ta vừa tắm rửa vừa đổi y phục. Ngọc Trúc ở bên ngoài thúc giục y mấy lần, muốn y nhớ kỹ nhất định phải tắm cho sạch, một chút hương vị cũng không thể lưu lại. Đợi khi tắm xong, y cầm y phục lên nhìn, đó là một chiếc trường bào, còn là đồ mới, cầm trên tay vừa trơn vừa mềm, là chất liệu cực tốt, Đinh Tráng cả đời nay chưa từng mặc qua y phục tốt như thế, bình thường đều là một thân bố y vải thô, làm theo kiểu ngắn ngắn, khi mặc y phục này vào, y còn suy nghĩ vị gia trong viện tử này cũng thật là tốt bụng, chuẩn bị y phục tốt như thế cho một khẻ thô nhân như y.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng xong, Ngọc Trúc liền dẫn Đinh Tráng đi khỏi viện tử, khi đi theo Ngọc Trúc ra khỏi vườn hoa, Đinh Tráng cũng rất lưu tâm, chuyên chú nhìn xem Ngọc Trúc đi như thế nào, đáng tiếc còn chưa nhìn ra thì đã đến cửa rồi, tức là đã ra khỏi vườn hoa, lại đi qua một khu rừng xanh um tùm một mảnh, ở trong một hành lang dài rẻ quẹo bảy tám lần, quẹo đến đầu y đều choáng váng, chỉ nhớ khi đi trên đường có thấy qua vài người, hoặc là đang quét rác, hoặc đang bê mộc dũng (thùng nước), hoặc vội vàng đi qua, đều là nam nữ trẻ tuổi, có tướng mạo rất đẹp mắt. Bọn họ khi nhìn thấy Đinh Tráng, ánh mắt đều là kinh ngạc, cũng có người bỏ thứ trong tay ra chạy đến hỏi Ngọc Trúc, Ngọc Trúc liền nói hắn cũng không hiểu lắm, chỉ biết là gia muốn gặp người này.
Đinh Tráng chưa từng đồng thời nhìn thấy nhiều người xinh đẹp thế này, tuy trong lòng y ai cũng không đẹp bằng vợ y, nhưng bị nhiều ánh mắt kinh ngạc như thế đánh giá, y cũng bắt đầu không thoải mái, cuối đầu không còn dám nhìn đông ngó tây nữa, chỉ nhìn gót chân Ngọc Trúc mà đi theo.
Lại đi thêm một quãng nữa, cuối cùng đi vào một sân vườn rất rộng rãi, trong viện tử nở rất nhiều hoa, tràn đầy hương thơm, Ngọc Trúc dừng chân lại, ở ngoài cửa nói: “Gia, tiểu nhân mang người đến rồi.”
Rèm trúc ở trên cửa được vén lên, là Ngọc Tùng đi ra, cũng mang theo một ánh mắt quái dị đánh giá Đinh Tráng, bên miệng nói: “Người này, gia bảo ngươi đi vào.”
Đinh Tráng ở bên màn trúc thò đầu vào xem, có chút rụt rè, y cũng không biết gia trong phòng là ai, chỉ nghĩ là người đã cứu mình, tuy rằng không cho y ra khỏi viện tử thì có chút kỳ quái, nhưng nghĩ lại hơn phân nửa cũng là người tốt, cuối cùng lớn gan đi vào, liền nhìn thấy căn phòng này so với căn phòng y trú hiện tại còn lớn hơn rất nhiều, vật phẩm bố trí trong phòng cũng nhiều, trong căn phòng có một tấm bình phong chắn rất lớn, nhìn không được bên trong, phía đông bên ngoài có một chiếc bàn, sau bàn có người đang ngồi, đang nhìn y.
Đinh Tráng có chút hoảng hốt, vội vàng cong lưng hành lễ, mới hơi hơi ngẩng đầu lên, lén nhìn trộm, thấy y phục trắng trẻo trên người vị gia đó, kiểu dáng không phải chỉ là đẹp bình thường, so với vẻ đẹp không có thiên lý của Phùng gia kia còn muốn đẹp hơn, trên thế giới này sao lại có người đẹp đến thế? Đinh Tráng vốn dĩ chỉ nghĩ nhìn trộm một cái, ai biết vừa nhìn liền không thể dời mắt đi.
Tô Hàn Giang trước hết bị nhìn đến có chút bực bội, trong viện tử này không có một người nào dám nhìn thẳng vào hắn, nhưng lại nghĩ cùng tên xuẩn nhân này tính toán làm gì, hắn lưu lại người này chẳng qua là vì muốn tiêu trừ loạn tình quyết mà thôi, đợi đến khi loạn tình quyết hoàn toàn giải trừ thì sẽ đưa tên xuẩn nhân này đi, từ đó không còn liên can. Thật ra quyết định này Tô Hàn Giang cũng là đến hôm qua mới nghĩ ra, cùng tên xuẩn nhân này phát sinh quan hệ thật ra hắn không hề tình nguyện, nhưng cũng không biết là có chuyện gì, hiện tại trước mắt cũng chỉ có tên xuẩn nhân này là có thể hoàn toàn khơi mào được tình dục của hắn, khiến hắn mất khống chế. Nghĩ đến chuyện lần trước trong ngõ hẻm, liền cảm thấy có chút dục động, lúc đó hắn thần trí thanh tỉnh, khoái cảm như thủy triều đó khiến hắn mấy ngày nay tâm niệm không quên, hôm nay đã không thể nhẫn nại nữa.
“Ngươi qua đây.” Trong thanh âm băng lạnh như tuyết bay lơ lửng đang áp chế tình dục khó nhịn.
Nếu hiện tại là Ngọc Tùng hoặc Ngọc Trúc đã hầu hạ hắn nhiều năm, nghe thấy thanh âm này sợ sẽ cho rằng trời sắp đổ tuyết đỏ (ý nghĩa tương tự như mặt trời mọc từ hướng tây, nghĩa là một chuyện không có khả năng phát sinh lại phát sinh), nhưng nghe thấy thanh âm này lại là Đinh Tráng, y thì dù có chết cũng không thể quên giọng nói của tên ác quỷ đó, tuy rằng chỉ mới một thời gian, không nghĩ đến tên ác quỷ lại biến thành bộ dáng này, nhưng cho dù có trở nên đẹp đến thế nào đi nữa, ác quỷ cũng vẫn là ác quỷ, ngay lập tức huyết sắc trên mặt cũng bay biến đi sạch sẽ, làm sao cũng không nghĩ đến bản thân đang ở trong hang quỷ, y lùi hai bước, rồi bỗng nhiên quay người chạy ra ngoài.
Tô Hàn Giang vô cùng kinh ngạc, khi hắn mang mặt nạ Đinh Tráng thấy hắn giống quỷ thì còn có đạo lý, nhưng hiện tại hắn đã gỡ mặt nạ ra rồi, đơn giản chỉ cần dựa vào dung mạo này, thì trên thiên hạ này tuyệt đối không có người nhìn thấy hắn mà lại chạy hết, phản ứng của Đinh Tráng chính là lại dấy lên tức giận của một người trước giờ luôn lãnh tính lãnh tình, hắn không kìm được phẫn nộ gầm lên: “Bắt y về đây.”
Ngọc Tùng và Ngọc Trúc đều đang ở ngoài cửa canh gác, thấy Đinh Tráng từ bên trong xông ra, đều không hiểu là có chuyện gì, đang nghĩ không biết có nên bắt y lại không, thì nghe thấy âm thanh của gia từ trong phòng truyền đến, nghe như đang tức giận vô cùng, nên liền vội vã phi thân đi, một trái một phải kẹp lấy Đinh Tráng, kiên quyết kéo y trở lại phòng.
Đừng, đừng, đánh chết cũng không muốn trở lại đó! Đinh Tráng liều mạng giãy dụa, Ngọc Tùng và Ngọc Trúc không ngờ y lại giãy dụa lợi hại như thế, không cẩn thận trượt tay, khiến y lại chạy ra khỏi phòng, đang vội vã muốn đuổi theo bắt lại, thì trước mắt nhìn thấy một thoáng bạch ảnh, Tô Hàn Giang lại đích thân ra tay, đẩy Đinh Tráng hướng lên trên tường, lập tức nói với Ngọc Tùng, Ngọc Trúc: “Các ngươi đi ra, ở ngoài viện canh gác.”
Ngọc Tùng Ngọc Trúc thấy bộ dáng hắn giống như đang cực kỳ tức giận, không dám nhiều lời, vội vàng đi ra.
Đinh Tráng đụng vào bức tường, lúc đó liền có chút hoa mắt, sau khi nổ đom đóm xong, thấy tên ác quỷ lại đi về hướng y, lần này ngay cả muốn lui cũng không còn đường lui, y sợ hãi khiến toàn thân run rẩy, thấy trên án thư bên cạnh có một bình hoa, vội vàng nắm lấy ném về phía tên ác quỷ, nhân lúc tên ác quỷ phải lo tránh bình hoa, y co chân xông qua, nhưng vai lại bị bóp chặt, bị tên ác quỷ đó nắm lấy vai ấn lên tường. Ký ức sợ hãi đêm đó trong con hẻm dâng lên, thân thể càng thêm run rẩy lợi hại, y chỉ nhớ rằng rất đau, đau đến chết đi sống lại, chuyện tên ác quỷ này làm căn bản không phải là việc con người có thể làm mà.
Tô Hàn Giang thấy y run rẩy lợi hại, cũng hiểu được là y đang sợ, liền nói: “Gia hôm nay sẽ không cưỡng ép ngươi, ngươi nếu như đáp ứng không chạy, gia liền buông tay.”
Đinh Tráng miễn cưỡng gật đầu, thấy tên ác quỷ thật sự buông tay, cũng không dám chạy nữa, chỉ là trong tiềm thức vẫn co ro thân người lại, hận không thể xuất hiện một vết nứt trên bức tường sau lưng để y tránh vào. Y không hiểu tên ác quỷ này còn muốn làm gì, lại không dám nhìn tên ác quỷ, chỉ trừng mắt với mặt đất không hề động đậy.
Tô Hàn Giang đi về bàn ngồi, thấy bộ dáng này của y, hắn không khỏi nhíu mày, hắn cần dùng người này để giải trừ loạn tình quyết, nhưng thật sự cũng không muốn dùng sức cưỡng ép, tuy nói rằng cuối cùng hắn cũng có thể đạt được khoái cảm tiêu hồn đó, cũng có thể giải trừ được một chút loạn tình quyết, nhưng người này không hợp tác, thì sau khi xong chuyện sẽ bị thương nghiêm trọng, trước khi hắn mang người này về Phụng Thê viên đã đi tìm đại phu bôi thuốc cho y, vị đại phu đó vừa bôi thuốc vừa luôn cằn nhằn hắn làm bậy, bảo hắn lẽ nào không có một chút cảm giác hổ thẹn. Nghĩ đến điều này, bất giác nói: “Ngươi… vết thương tốt hơn chưa?”
Vị đại phu đó bôi thuốc trị tốt nhất cho Đinh Tráng, đợi trước khi Đinh Tráng tỉnh lại vài ngày, thì chỗ đó đã sớm không còn đau nữa, cho nên Tô Hàn Giang hỏi như thế, y cũng không biết là hỏi chỗ bị thương nào, vùi đầu như cũ không động đậy.
Tô Hàn Giang thấy y không động, nghĩ chắc vết thương đã tốt rồi, hắn khép mắt lại. Trước đây hắn ít cùng người khác giao tiếp, hơn nữa cùng với một người như Đinh Tráng mà nói thì chả thèm lý tới, vì thế nhất thời cũng không biết nên nói gì với người này, qua một lúc sau mới lại hỏi: “Ngươi có người nhà không?”
Đinh Tráng vừa nghe nhắc tới người nhà, thân thể liền chấn động, đột nhiên ngầng đầu lên vừa sợ vừa kinh hoảng nhìn Tô Hàn Giang, tên, tên ác quỷ này còn muốn hại vợ của y sao?
Tô Hàn Giang thấy y ngẩng đầu, ngược lại có chút vui mừng: “Ta cần ngươi ở trong viện tử này cạnh ta vài ngày, ngươi nếu có người nhà, ta sẽ phái người thông báo một tiếng, cho thêm chút ngân lượng để sống qua ngày, ngươi thấy có được không?”
Đinh Tráng liều mạng lắc đầu, lại quỳ xuống, dập đầu với Tô Hàn Giang.
“Ngươi đây là ý gì?” Tô Hàn Giang nhìn không hiểu, lúc này mới nhớ đến chuyện Đinh Tráng còn không thể nói chuyện, liền đi đến vỗ một cái vào phần cổ của y, hóa giải nội lực phong bế cuống họng.
Đinh Tráng thấy hắn đi tới, lại lo sợ né tránh, nhưng có thể tránh đi đâu, bị hắn vỗ một cái như thế, bất giác phát ra một tiếng “a”, mới hiểu được mình lại có thể nói chuyện, vội năn nỉ: “Ác, ác… không, gia, tiểu nhân cầu ngài thương tình, thả tiểu nhân đi, cầu cầu ngài, trong nhà, trong nhà tiểu nhân còn có vợ đang chờ, trong… trong viện tử của gia có rất nhiều người bên cạnh, vợ của tiểu nhân chỉ có tiểu nhân thôi, cầu ngài thả tiểu nhân… thả tiểu nhân đi…”
Tô Hàn Giang trầm mặt xuống: “Muốn đi thì không thể, nếu như không phải ngươi thì không được, ngươi cho rằng gia có thể nhìn trúng ngươi sao… ngân lượng ngươi muốn cũng vậy, không muốn cũng vậy, chỉ cần nghe lời gia trong vài ngày thôi, chờ xong chuyện gia có thể cho ngươi trở về, ngươi nếu như không nghe lời…” Vậy thì dùng sức cưỡng ép cũng là biện pháp. Nửa câu sau này hắn không nói ra, Đinh Tráng nghe hiểu lầm ý, cho rằng nếu như y không nghe lời, tên ác quỷ này sẽ hại vợ của y, nên liền rụng rời, run rẩy nói không ra một chữ nữa.
Tô Hàn Giang bị trận náo này, hôm nay cũng không có hưng trí nữa, phất phất tay nói: “Ngươi lui xuống đi, suy nghĩ cho kỹ, ngày mai lại đến.”
Đinh Tráng run rẩy lẩy bẩy đi ra khỏi cửa, Ngọc Tùng Ngọc Trúc đi tới, Ngọc Tùng cảm thấy cực kỳ quái dị, trên trên dưới dưới đánh giá y mấy lần, làm sao cũng không hiểu thấu được lần này gia mang người này về không những nhìn không ưa mắt, mà người này còn đặc biệt có thể khiến gia sinh khí, hắn từ năm năm trước vào sống trong viện tử này còn chưa từng thấy qua gia tức giận giống như hôm nay.
Ngọc Trúc đẩy Đinh Tráng một cái, thấy trên mặt Đinh Tráng là bộ dáng không còn thần sắc, trong lòng nghĩ nhất định đã bị gia giáo huấn rồi, vừa đi vừa oán trách: “Ngươi khi không lại khiến gia tức giận làm gì, nhưng nhớ là đừng liên lụy tới ta, hôm nay liền phạt ngươi dọn dẹp viện tử sạch sẽ, không thì đừng nghĩ ta sẽ cho ngươi ăn cơm.” Hắn là đang tìm cớ để đẩy công việc của mình cho Đinh Tráng, thấy Đinh Tráng thân người ốm yếu đi lảo đảo ngả nghiêng, cũng không biết y có nghe rõ hay không, bèn đẩy y một cái nữa.
Đinh Tráng một bước lảo đảo, xém chút đã té ngã, y nhìn Ngọc Trúc một cái rồi lại cuối đầu đi tiếp. Ngọc Trúc thấy trong đôi mắt y chỉ là một mảng nặng nề, không thấy một chút tức giận nào, không kìm được run rẩy một cái, trong lòng nghĩ người này làm sao vậy? Chỉ là hắn không biết Đinh Tráng từ khi ra khỏi cửa, liền đã nhận mệnh, biết bản thân làm thế nào cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của con quỷ này, y có lòng muốn chết, nhưng lại sợ con ác quỷ này sẽ lấy vợ y ra trút giận, nên ngay cả chết cũng không thể.
Lại nói khi Đinh Tráng trở lại viện tử mà y trú, thì chỉ ngồi trên bệ cửa nhìn bầu trời đến xuất thần, chứ không làm theo lời Ngọc Trúc nói là phải dọn dẹp viện tử, Ngọc Trúc thấy thế tức giận, cũng thật sự không cho y ăn cơm, thật ra trong lòng Đinh Tráng có khổ, cho dù Ngọc Trúc có đưa cơm đến, y cũng ăn không vô.
Đợi đến ngày hôm sau, Ngọc Trúc đến thì thấy y vẫn ngồi ở bệ cửa, nghĩa là một đêm không ngủ, cũng không biết người này phát bệnh thần kinh gì, nghĩ đến Ngọc Tùng vừa đến truyền lời nói gần hoàng hôn hôm nay gia muốn gặp người này, sợ y cứ thế có thể xảy ra chuyện gì đó, chỉ có thể bức y ăn một chút thức ăn, sau đó điểm thụy huyệt rồi tha y vào giường, đợi gần đến lúc rồi, mới lại đánh thức Đinh Tráng, cho y tắm rửa thay y phục, lại dẫn đến viện tử ngày hôm qua.
Đinh Tráng tựa như người chết rồi mặc ý cho Ngọc Trúc bày bố, đợi khi lại nhìn thấy tên ác quỷ đó, trên mặt mới hiện lên nỗi sợ, trên người cũng phát đầu phát run.
Tô Hàn Giang vẫy lui Ngọc Trúc Ngọc Tùng, thấy y vẫn là cái bộ dáng ngày hôm qua, trong lòng cảm thấy bực bội, cũng không nghĩ ra bản thân đối với người này có từng làm ra chuyện gì không phải chưa, sao lại sợ thành thế này, bèn hỏi: “Ngươi có nghĩ tốt chưa?”
Thân thể Đinh Tráng lại càng run rẩy lợi hại hơn, một câu nói chuyển tới chuyển lui trong lòng, mới miễn cưỡng mở miệng, lại nói: “Tiểu nhân… tiểu nhân nếu như theo, theo ngài, ngài, ngài, ngài… thật sự có thể thả tiểu nhân về nhà?”
“Gia ta là thân phận gì, lẽ nào còn cần lừa ngươi sao.” Tô Hàn Giang nói, trên mặt đã có chút không vui.
“Vậy, vậy cần bao lâu… tiểu nhân có thể về nhà?”
“Tóm lại là không phải rất lâu là được rồi, ngươi lải nhải cái gì? Nếu chịu nghe lời gia, thì mau vào trong phòng, thoát y phục ra.” Tô Hàn Giang bị hỏi trúng chỗ đau, hắn cũng không biết chắc được cần bao nhiêu ngày, tuy nói chuyện này cảm giác không sai, nhưng cùng một người như Đinh Tráng làm loại chuyện này vẫn khiến hắn cảm thấy buồn nôn.
Đinh Tráng nghe nói y phải thoát quần áo, liền hít thở khó khăn, nghĩ đến nỗi đau như thân thể bị xé rách đó, liền muốn quay người chạy trốn, nhưng hai chân lại không nghe lời, từng bước từng bước chậm rãi hướng vào trong căn phòng của tên ác quỷ. Y cuối đầu, đôi tay run rẩy không dễ dàng gì mới mở được y phục, ngoan ngoãn nằm lên giường, lại nhắm chặt mắt, cắn răng không dám động đậy, nghĩ lại lúc bị Vương Ma Tử giày vò cũng không đau đớn khó chịu thế này, liền đem chuyện này xem như đang chịu khổ hình, nhẫn nhẫn cho qua thống khổ là được.
Tô Hàn Giang thấy y quả thật thuận tùng, trong lòng coi như có được mấy phần vui thích, lại tỉ mỉ nhìn thân thể của y, làn da màu đồng cổ, thân thể tuy gầy, tay chân lại khá thon dài, thân hình cực kỳ đồng điệu, so với kiểu cách của hai tiểu quan tinh tế yếu nhược kia thì đương nhiên bất đồng, nghĩ lại đêm đó cảm giác khi sờ vào rất không tồi, chỉ là lúc ấy không thể tỉ mỉ vuốt ve, lúc này không kìm được đưa tay ấn ấn trên cơ thể Đinh Tráng, cảm giác thân thể dưới tay đột nhiên run lên, làn da co chặt lại, bèn nói: “Ngươi sao vẫn còn sợ, thả lỏng người đi.”
Đinh Tráng không dám mở mắt, cảm giác được một cánh tay đang vuốt tới vuốt lui trên người y, y nghiến chặt răng đến sắp xuất huyết, chỉ cảm thấy ngay cả lông tơ đều muốn dựng lên hết rồi, nào có thể thả lỏng xuống được.
Tô Hàn Giang lúc này không còn để tâm đến Đinh Tráng có phải đã thả lỏng thân thể hay không, hắn chỉ cảm thấy làn da của người này càng mò càng thấy thích, ấn xuống thấy cứng cứng nhưng lại rất đàn hồi, lại cuối đầu ngửi ngửi, vị cá trên người đã không còn rồi, ngược lại lại có một vị đạo không nói rõ có bao nhiêu hấp dẫn người dục động, Tô Hàn Giang vốn đã kìm chế mấy ngày, vừa ngửi thấy liền cảm giác hạ thân bắt đầu trương lên, hắn hơi kinh dị nâng người dậy, trừng mắt nhìn gương mặt nghiến chặt răng của Đinh Tráng, rõ ràng là một gương mặt bình thường đến mức hắn không thèm nhìn tới, nhưng hiện tại còn chưa có bắt đầu làm cái gì, người này đã có thể dấy lên dục vọng của hắn, nếu không phải thân thể dưới tay này vẫn hơi hơi run rẩy, hắn gần như phải hoài nghi người này có phải là có thủ đoạn gợi tình cực kỳ cao mình khiến người ta không thể nhìn ra hay không.
Đinh Tráng nhắm chặt mắt đợi rất lâu cũng không đợi được nỗi đau trong dự kiến, ngay cả cánh tay đang mò tới mò lui trên người cũng dừng lại, y không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng càng nghĩ càng bất an, cuối cùng không nhịn được lén hé mắt thành một đường nhỏ xíu, lại thấy tên ác quỷ đang ngồi cạnh giường, cứ nhìn y đăm đăm xuất thần, trên mắt phản xạ lại ánh đèn, nên nhìn thấy có hơi đỏ, thật sự đẹp không diễn tả nổi, nhưng y không hiểu người đẹp thế này sao lại không làm những chuyện tốt.
Tô Hàn Giang suy nghĩ một lát, không nghĩ ra được toàn thân trên dưới của người này trừ xúc cảm khi chạm vào và vị đạo không tồi ra, rốt cuộc là có điểm nào có thể dẫn phát được dục vọng của hắn, dục vọng ở hạ thân ẩn ẩn trương to lên câu đi hồn phách của hắn, vừa khéo lại thấy Đinh Tráng đang lén mở mắt nhìn hắn, bộ dáng đó trong mắt hắn lại có mấy phần hương vị muốn cự tuyệt mà còn nghênh đón, hắn thật không ngờ được một người thô nhân bình thường thế này, lại cũng có thể tạo ra được một bộ dáng say người đến thế. Tuy rằng trong lòng hắn biết rõ đối phương không phải là ý tứ đó, nhưng vẫn không ngăn được tình dục càng tăng, lại lần nữa phục lên thân thể đó, ai biết hắn vừa cử động, ánh mắt kia lập tức nhắm lại. Tô Hàn Giang biết trong lòng y nhất định rất sợ, chỉ sợ cho dù hắn có trăm phương ngàn kế trêu chọc thì cũng sẽ không có chút phản ứng, nỗi sợ hãi này cũng không phải trong một hai ngày là có thể xóa bỏ được, thế là suy nghĩ hôm nay trước hết cứ ứng biến cho qua, ngày mai lại đi tìm mua chút dược vật, nghĩ đến chỗ này lại lấy ra một hộp tinh dầu, chuyển qua thân thể của Đinh Tráng, bôi quét một chút lên chỗ ẩn mật đó.
Đinh Tráng cảm thấy ngón tay của tên ác quỷ chui vào bên trong, không biết đang bôi thứ gì, mát mát lạnh lạnh, nỗi sợ trong lòng càng sâu thêm, hai tay nắm chặt sàn đan, thân thể co càng chặt, xém chút nữa đã khiến Tô Hàn Giang không thể rút tay ra.
Tô Hàn Giang nhìn tình hình này, liền hiểu được cho dù có hộp tinh dầu này, hôm nay người này cũng không tránh được sẽ bị thương, chỉ là tình dục trong nội thể đã trào dâng rồi, lúc này nghĩ muốn dừng cũng không thể, tiếp đó liền giải khai y sam, ở trên chỗ đó của hắn cũng tự bôi chút tinh dầu lên, rồi phục lên thân thể của Đinh Tráng.
“A!” Tuy rằng Đinh Tráng sớm đã quyết định muốn cắn răng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể kìm được kêu đau một tiếng.
Tô Hàn Giang nghe thấy y kêu thê thảm, bất giác cũng buông nhẹ động tác, lại không ngờ Đinh Tráng chỉ kêu được một tiếng, sau đó run rẩy nói: “Gia… gia… cầu ngài nhanh, nhanh một chút…đừng giày vò tiểu nhân nữa…” Y thật sự coi như đang chịu khổ hình, chỉ mong nhanh chóng kết thúc một chút, đề sớm giải thoát.
Tô Hàn Giang nghe thấy Đinh Tráng nói thế, lại nghĩ có tác dụng của hộp tinh dầu, nên sẽ không chảy nhiều máu, liền không còn cố kỵ đến cảm thụ của người dưới thân nữa, dùng sức bắt đầu chinh phạt. Trong nhất thời, trong phòng truyền ra âm thanh cọt kẹt của chiếc giường gỗ dao động, trong đó còn xen lẫn tiếng thở dốc và tiếng rên sầu muộn khó chịu đựng thống khổ, còn có âm thanh dâm mỹ va chạm ma sát liên tục không ngừng của da thịt, từng tiếng từng tiếng, đều khiến tình dục của Tô Hàn Giang dấy động lên chỗ cao nhất, cuối cùng lại có chút mất khống chế, trong não chỉ có một luồng khoái cảm vô pháp biểu đạt, nắm chặt lấy người dưới thân đòi hỏi càng nhiều, không hề phát giác thanh âm rên rỉ phiền muộn của người dưới thân dần dần nhỏ lại.
Sau khi tình sự kết thúc, Tô Hàn Giang liền ngồi xuống vận công, phát hiện loạn tình quyết trong nội lực lại giảm đi rất nhiều, lần này mới cuối cùng xác định phải tiêu trừ loạn tình quyết này, chỉ trong lúc hắn đang mất khống chế trong tình sự, cởi bỏ bó buộc của băng tâm quyết, đưa dục vọng thăng đến điểm cao nhất, mới có thể tiêu trừ loạn tình quyết. Chỉ là không biết vì sao, có thể khiến hắn đưa dục vọng thăng đến điểm cao nhất, lại chỉ có người bên cạnh này mà thôi.
Đinh Tráng trong lúc mơ mơ hồ hồ cảm giác tên ác quỷ ép lên người y đã rời đi, miễn cưỡng mở mắt ra, thấy ác quỷ ngồi khoanh chân trong góc giường không hề động đậy, y không biết ác quỷ này đang làm gì, chỉ biết khổ hình chắc đã kết thúc rồi, y không muốn ở lại lâu thêm chút nào bên cạnh tên ác quỷ này, giãy dụa từ trên giường bò dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, chỗ bị xỏ xuyên vừa tê dại vừa đau đớn, y vừa động thì dịch thể bạch trọc mang theo tia huyết đỏ từ trong đó chảy ra. Y hiểu được đó là cái gì, tuy nói sớm đã đem chuyện này xem như cực hình, nhưng vẫn không kìm được trong đầu oanh một tiếng, cảm giác nhục nhã như đao cắt vào tim, khi vừa bước xuống giường chân liền mềm đi, xém chút ngã xuống.
Không dễ dàng gì mặc xong y phục, bước chân lảo đảo đi ra khỏi cửa, vừa ngẩng đầu, lại đối diện ngay với hai cặp mắt kinh dị không tả nổi của Ngọc Tùng Ngọc Trúc đang canh ngoài cửa. Hai người bọn họ đều là người đã luyện qua nội công, thanh âm trong phòng truyền ra chui hết vào lỗ tai hai người, ánh mắt của gia cao bao nhiêu bọn họ hiều rõ hơn so với bất cứ ai, nên làm sao cũng không dám tin tưởng những gì bọn họ nghe thấy, đợi đến khi thấy Đinh Tráng ngả nghiêng đi ra, một thân mang mùi vị sau khi làm xong tình sự, thì dù không muốn tin cũng phải tin.
Đinh Tráng thấy ánh mắt của họ, liền cảm thấy nhát dao trong lòng lại càng cứa sâu thêm mấy phần, đau đến trước mắt y đen đi, đợi đến khi nhìn rõ lại, trong mắt của Ngọc Trúc đã tràn đầy khinh miệt hèn mọn, lần này ngay cả đẩy y một cái cũng cảm thấy khinh thường, đứng cách khá xa nói một câu “Đi thôi”, sau đó cũng không đợi Đinh Tráng, tự mình đi tới trước.
Ngọc Tùng đó vẫn dùng ánh mắt kinh dị nhìn thân ảnh Đinh Tráng lắc lư lảo đảo đi xa dần, cho đến khi không nhìn thấy nữa, mới quay người nhìn vào trong phòng ngây ra, không biết có nên đi vào hay không, ngay lúc này, thanh âm của Tô Hàn Giang truyền ra, bảo hắn đi vào.
“Gia?”
“Chuẩn bị nước nóng, thay lại chăn màn đi.”
“Vâng.”
Ngọc Tùng vội vàng ôm mớ chăn nệm hỗn loạn trên giường ra ngoài, vết trắng trắng đỏ đỏ trên đó nhìn đến khiến hắn kinh sợ giật mình, nghĩ đến thân ảnh người đó lúc đi lảo đảo, cũng không kìm được bắt đầu có chút đồng tình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...