Thánh Đường

Minh Nhân cho dù có tốt tính đến đâu cũng sẽ phát hỏa. Nhưng lúc đó bỗng nhiên hiểu ra vẫn đề, bất kể là đối mặt với Lý Thiên Nhất, hay là lúc trước Ninh Chí Viễn, bởi vì đối phương mạnh mẽ, hắn không thể không từ chủ khống trận pháp chuyển thành công kích, mà một khi đối thủ quá mạnh, sẽ phá hỏng tiết tấu của trận pháp, dần dần không khống chế được, đến cuối cùng sức mạnh năm người không thể phát huy ra được.

Ý của Vương Mãnh là, đối phó yếu thì không cần lao lực như vậy, đối phó với mạnh thì căn bản vô dụng. Nếu đối phó quần ẩu, hoặc vân vân, trận pháp này không tồi, hiện giờ cũng đã rất tốt, không cần thiết phải tiêu phí thêm nhiều tinh lực.

Minh Nhân là người thông minh, trong nháy mắt liền hiểu rõ, nói thật, trận pháp này bị phá đã gây rối bọn họ đã lâu, vẫn không thể giải quyết, không thể không nói, liên lụy đến tinh lực của bọn họ.

“Vương Mãnh, ngươi quá cuồng vọng rồi đấy, có bản lĩnh thì ngươi thử ngũ tuyệt trận của chúng ta xem, có thể chống đỡ được ba chiêu coi như ngươi giỏi!”

“Đúng vậy, công phu nói miệng ai chẳng có!”

Tứ hổ Linh Ẩn vẫn không nhịn được, vốn che dấu cho một tên hậu bối đã đủ nghẹn khuất, lại còn bị người châm chọc khiêu khích một hồi, ý tứ kiểu như là, loại này có luyện hay không cũng chẳng có gì khác biệt.

Vương mãnh cười cười, cũng lười phản bác.

Nhưng Minh Nhân lại giơ tay lên, ngăn cản các sư đệ tiếp tục nói.

“Vương sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết, lời của bọn chúng để chớ để trong lòng.” Minh Nhân nói.

“Sư huynh!” Tứ hổ Linh Ẩn thật không chịu nổi, chẳng lẽ hảo tâm của Đại sư huynh lại phát tác?

“Ta chỉ tùy tiện nói thôi, các huynh đừng cho là thật.”


“Ngươi nói rất đúng, cho dù hiện giờ ta cũng chưa hoàn toàn tiếp thu, nhưng không thể nghi ngờ, quả thật chúng ta không nên tiêu phí quá nhiều tinh lực trên kiếm trận này. Thiên Nhất, ta hỏi cậu, nếu cho cậu chọn, cậu sẽ học cái kiếm trận này chứ?”

“Không, sao vậy?” Lý Thiên Nhất theo bản năng trả lời.

“Vì sao lại không, phản ứng đầu tiên của cậu là cái gì?”

“Làm điều thừa tăng thêm phiền phức, a…” Lý Thiên Nhất bỗng nhiên cảm thấy lời này có phần không ổn.

Minh Nhân cười khổ, “Kỳ thật chính là ý này, ý nghĩa lớn nhất của trận pháp chính là lấy ít chiến nhiều, mà hiện giờ chúng ta lại muốn biến nó thành trận pháp vô địch, bản thân nó vốn đã sai lầm rồi.”

“Nhưng uy lực của trận pháp này quả thật rất mạnh, cho dù là Ninh Chí Viễn cũng phải mất rất nhiều sức mới phá giải được mà.” An Đạo nghi hoặc nói, cậu ta là người trẻ tuổi nhất trong tứ hổ, nội tâm vẫn có một loại sùng bái.

Kỳ thật ý của Vương Mãnh là đừng luyện nữa, nhưng nghĩ lại, không phải mục tiêu của ai cũng là phi thăng, chỉ là muốn trở nên mạnh hơn, thậm chí có nơi sống yên ổn trong Thánh Đường mà thôi.

“Cho dù là trận pháp không có sơ hở cũng sẽ bị phá, phá trận có thể lấy công kích mạnh mẽ đánh tới, cũng có thể lấy áp lực phá hỏng tiết tấu. Tỷ như, không ngừng ép đến Minh sư huynh, khiến huynh ấy không rảnh khống trận, một lúc sau sẽ được cái này mất cái khác, không chiến mà sẽ tự loạn.”

Vương Mãnh nói, một lời liền đánh trúng điểm yếu hại.

Lý Thiên Nhất chậc chậc lấy làm kỳ lạ, “Nếu không biết trận chiến Ninh Chí Viễn cậu còn chưa gia nhập Thánh Đường, ta thật nghi ngờ cậu có phải tận mắt nhìn thấy hay không. Ta cũng nghĩ như vậy, nhưng ta sẽ không lựa chọn áp bách tiết tấu, mà dùng công kích mạnh nhất phá phòng ngự!”


Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm vốn là thứ không có gì kiên cố mà không phá nổi, vô công bất khắc!

Nói đến phần này, bốn người kia cũng hiểu ra, lãng phí quá nhiều tinh lực trên trận pháp sẽ làm chậm trễ chuyện tu hành của mọi người.

Bốn người hơi ngượng ngùng.

“Vương sư đệ, về sau chúng ta nói chuyện cứ nói trực tiếp chút, không cần nể mặt, da mặt bọn ta rất dầy, ha ha.” Minh Nhân lập tức nói làm dịu đi không khí xấu hổ.

Vương Mãnh từ trước đến nay luôn có cảm nhận không tồi về Minh Nhân.

“Có một vấn đề muốn thỉnh giáo một chút, đệ cảm thấy phù kiếm song tu có phải là tham nhiều sẽ hỏng hay không?”

Minh Nhân hỏi, kỳ thật đây cũng là vấn đề lớn, các phân đường khác đều chỉ chuyên chú một loại, nhiều lắm là tu thêm loại hình khác, giống như đan tu phụ thuộc vào phù tu, rèn phụ thuộc vào thể tu, cũng không gây trở ngại gì, thậm chí còn có thể tăng hiệu quả lên.

Nhưng Linh Ẩn Đường lại kiên trì phù kiếm song tu, bọn họ tu hành quả thật rất mệt mỏi.

Vương Mãnh cười cười, “Tu hành rất đơn giản, chỉ là vì nâng cao thực lực, chỉ cần phù hợp thì loại nào cũng được.”

Minh Nhân và Lý Thiên Nhất cùng cười, “Ta cũng cho là như vậy, cho nên ta chỉ là kiếm tu, chỉ có thể cực cho kiếm, lại vừa vô địch thiên hạ!”


Lý Thiên Nhất nói, tính cách tùy ý, nhưng lại chấp nhất với kiếm, cũng chưa từng buông tha, hoặc là nói nguyên nhân chính là vì chuyên chú với kiếm, những mặt khác đều không để ý mấy.

“Phù kiếm song tu bắt đầu khó, nhưng cảm giác khi chân chính tiền vào rồi, trong chiến đấu có thêm một phương pháp nữa, rất tự tại.”

Minh Nhân nói.

Kỳ thật Vương Minh cũng không thể rõ hết, thủ pháp chiến đấu càng tự nhiên bao nhiêu càng tốt, cũng không xung đột, chỉ tiếc tiêu chuẩn nguyên lực của thế giới Tiểu Thiên không thể kiêm cố, cho nên ở những nơi khác nhau, đúng có thể thành sai, mà sai lại có thể thành đúng.

Bên này nói chuyện sôi nổi, vài tên đệ tử Linh Ẩn Đường vô cùng lo lắng vọt vào.

Minh Nhân hơi hơi nhíu mày, “Không phải ta đã nói không được quấy rầy chúng ta sao?”

“Đại sư huynh, nguy rồi, nếu vị Vương sư huynh này không ra, hội Bách Bảo Đường sẽ nổ tung mất!”

Một tên đệ tử nói, ánh mắt nhìn Vương Mãnh cứ như là nhìn quái vật hồng hoang vậy.

Vương Mãnh chỉ khẽ mỉm cười, “Có việc gì tìm ta sao?”

“Không phải có việc, có Lôi tổ sư, Chu tổ sư, Ngô tổ sư, Triệu tổ sư đang ở Lôi Quang Đường chờ ngươi đó. Các đệ tử Lôi Quang Đường đang đi khắp nơi tìm ngươi, Đại sư huynh, bọn đệ thật sự không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Vài tên đệ tử đau khổ nghiêm mặt nói, tuy không biết Đại sư huynh đang nói chuyện quan trọng gì, nhưng thật sự không đè ép được nữa.

Mọi người cũng ngạc nhiên, “Vương Mãnh, không phải là cậu gây ra cái họa gì đấy chứ, ta sẽ đi cùng ngươi.”


Lý Thiên Nhất nói, người bảo vệ cho đối thủ như hắn đúng thật là hiếm thấy, không còn cách nào. Lý Thiên Nhất còn có tính cách như thế, hắn tán thành, bất kể là bằng hữu hay là đối thủ, hắn đều muốn quản.

“Không có việc gì, không có việc gì, có rảnh thì đến Lôi Quang Đường làm khách, lần này bọn ta cũng chuẩn bị khá tỉ mỉ cho hội Bách Bảo Đường lần này đó.”

Vương Mãnh nói, cũng không quên quảng cáo một chút.

Đám người Minh Nhân hiểu ý cười, Lôi Quang Đường có cái gì để xem đâu.

“Vương sư huynh, cho dù hiện giờ chúng ta muốn đi xem, e là cũng không có đất. Hiện giờ gần như người hội Bách Bảo Đường đều đến Lôi Quang Đường rồi.”



Đám người Minh Nhân dường như so với hắn còn vội hơn, Vương Mãnh lại chẳng vội chút nào, đây là địa bàn Thánh Đường cho nên hiển nhiên là không xảy ra đại sự, có đại sự xảy ra cũng có người chống rồi.

Chờ lúc trở lại Lôi Quang Đường lại bị nhân khí của Lôi Quang Đường làm cho hoảng sợ.

“Vương sư huynh, huynh đã chịu về rồi, thần ơi, nhanh vào đi.” Trần Hải Quảng là người đầu tiên phát hiện ra Vương Mãnh, ngay cả xưng hô đều lập tức thay đổi.

“Trần sư huynh, đây là làm sao vậy, chúng ta xuất hiện bảo bối sao?”

Vương Mãnh không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhìn đám người này bộ dáng này. Chẳng lẽ Lôi Quang Đường thực sự xuất ra bảo bối?

Trần Hải Quảng ở trong lòng cũng biết hình dung ra sao. Hiển nhiên Vương Mãnh không biết mình đang ở trong phúc, đều là người, mà mệnh lại khác nhau như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui