“Không thành vấn đề.” Triệu Thiên Long nói.
“Nên như thế, ta cũng phải về Linh Ẩn Đường xem sao.” Ngô Pháp thiên cười nói.
Lôi Đình há miệng, đám không biết xấu hổ này, đoạt người của hắn còn dám ra vẻ.
“Tạm biệt, không tiễn.”
“Ha ha, sao dám phiền đại giá sư huynh, ta đi trước một bước.”
Ngô Pháp Thiên cười to nói, tuy rằng lúc trước bị tức chết khiếp, nhưng Lôi lão nhân vẫn hơi đơn thuần, có người tài giỏi như thế, chắc chắn là thu đồ đệ trước rồi mới đưa ra, đâu ai ngu như hắn.
Ba vị tổ sư lần lượt rời đi, nhưng Chu Phong và Lư Vận lại ở lại, Chu Phong hiển nhiên là muốn cắm chốt, cho dù Lôi Đình không thấy muốn thấy hắn, cũng phải ở lại, mà Lư Vận thì lại muốn nhìn xem tên tiểu tử không giống người thường này có thật là ba đầu sáu tay không.
Lương Nguyên đi rồi, hắn ta thật sự không ở lại được nữa, nếu không phải sau khi thua Lý Thiên Nhất tâm tình có đề cao một chút, chỉ sợ hôm nay đã có thể bị kích thích chết người rồi.
Vương Mãnh ở trong chốc lát trở thành thần tượng chăm chỉ của Lôi Quang Đường, người ta Mệnh Ngân nhị tầng còn có thể dựa vào cố gắng mà đạt được cơ hội bùng nổ, bọn họ sao còn có thể tiếp tục đắm mình chứ!
Người ta tiến vào Thánh Đường không có vội vã đi nịnh bợ trưởng lão, lấy lòng sư huynh, mà là chăm chỉ tĩnh tu, còn mình thì sao?
Ai mà không đi làm quen với người trước, làm người ở nơi đó, đã quên, muốn đề cao thì phải dựa vào cố gắng.
Cố gắng tu hành có thể không chỉ được nâng cao, còn có tăng vọt, thậm chí là kỳ tích, nói không chừng có một ngày mình cũng có thể đột nhiên mở mang đầu óc, cũng có thể được các tổ sư tán thưởng đó chứ!
Vương Mãnh đã mang đến cho mọi người một hy vọng mới.
Lôi Quang Đường hiện giờ thật sự náo nhiệt phi phàm, nhưng người khởi xướng thì lại hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vương Mãnh sao có thể nghĩ đến các tổ sư sẽ đến xem. Thánh Đường các kỳ thật là một tòa tiên sơn gần tổng đường, lúc này Vương Mãnh đang ở trên một đỉnh núi.
“Vương sư huynh, tới rồi, ở trong này nè.” An Đạo vẫn cực kỳ lễ phép, cậu ta vốn định trực tiếp ngự kiếm bay lên, nhưng không ngờ đối phương vẫn chưa thể ngự kiếm.
Kiếm Tu cấp mười lăm trở lên có thể tu hành thuật ngự kiếm, đương nhiên thuật ngự kiếm cực kỳ tiêu hao nguyên lực, tuy nhiên khoảng cách không dài thì vẫn có thể. Ân Đạo chỉ có thể cố gắng chịu đựng đi lên cùng Vương Mãnh.
Trung gian nhưng thật ra chậm trễ không ít thời gian, hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, lại cảm thấy Vương Mãnh người này không kiêu căng, cũng khá hào sảng.
Vương Mãnh cũng cảm thấy Linh Ẩn Đường không tệ, rất mạnh, hơn nữa cũng không có cái tật xấu ỷ mạnh hiếp yếu.
Ở trong cảm nhận của hắn, đây mới là bầu không khí thánh tu.
Thiên phú của thánh tu và công phu, so với ma tu kỳ thật ôn hòa hơn một chút, ôn hòa nghĩa là uy lực yếu hơn, chậm hơn, nếu ở trong tu hành không thể thể hiện ra đặc điểm bù đắp, kia chuyện bị ma tu thay thế hoàn toàn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Về phần tà tu, tuy rằng thực lực không kém, nhưng nhân số ít, hơn nữa Vương Mãnh hiểu rõ, tà tu tiên thiên nhất định là không lối về.
Đám người Minh Nhân quả thật đợi không ít thời gian, nhưng cũng không có sốt ruột.
“Sư huynh, Vương sư huynh đến rồi.”
Vương Mãnh cười cười, “Trận chiến lớn như vậy, chuyện gì thế, đừng dọa ta a.”
Minh Nhân cũng cười, người này thật thú vị, “Còn có chuyện có thể dọa được Vương sư đệ sao.”
“Vương Mãnh, hiếm khi có Hội Bách Bảo Đường này, ta nghĩ cậu không hứng thú với mấy chuyện bày quán gì đó, cho nên cho cậu đến kiến thức Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận của Linh Ẩn Đường chúng ta.”
Lý Thiên Nhất nói, hắn ta thật điển hình suy bụng ta ra bụng người. Minh Nhân cười khổ trong lòng, mọi người đều là vì hội Bách Bảo Đường mà chuẩn bị rất nhiều.
“Đi thôi, . Vương Mãnh không quan trọng, Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận, cái tên này cũng thực dọa người rồi.
Hắn phát hiện ra, hiện tại tên công pháp đều rất có khí thế, lúc ở kiếp trước, bình thường chỉ có thế giới Đại Thiên mới có cái tên khí khách như vậy, đương nhiên uy lực cũng bá đạo như thế.
Lý Thiên Nhất cười cười, “Thấy chưa, ta đã bảo là cậu ta không sợ mà, Vương Mãnh, hôm nay cậu không cần ra tay, chỉ cần nhìn là được rồi.”
Lý Thiên Nhất đứng ở chính giữa, Minh Nhân và tứ hổ Linh Ẩn khác đã tiến đến, Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận là tổ hợp trận của Linh Ẩn Đường, vốn là trận pháp uy chấn Thánh Đường của Linh Ẩn Đường, đối phó với vũ khí vây công. Đáng tiếc năm đó Ninh Chí Viễn đến thăm Linh Ẩn Đường, hắn ta lấy một địch năm, phá trận mà thắng, sau trận chiến ấy cũng xác lập địa vị cho Ninh Chí Viễn, một thế hệ trẻ tuổi không ai có thể bằng, mà Linh Ẩn Ngũ Tuyệt trận cũng thành nền, uy danh không còn.
Trận pháp lộ số tuy là tuyệt mật, nhưng Lý Thiên Nhất thấy, bất luận chiêu thức thất bại nào đều không có giá trị. Nhưng Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận mà lãng phí như vậy quả thật hơi đáng tiếc, dù sao nó cũng có chỗ độc đáo. Lý Thiên Nhất tuy mạnh, nhưng nhãn lực vẫn hơi kém, cho nên mới nghĩ đến Vương Mãnh.
Cũng chính là Minh Nhân nói tốt, nếu không làm sao có thể để mặc cho Lý Thiên Nhất ầm ĩ như thế.
Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận, rất đặc thù, là từ năm tên đệ tử phù kiếm song tu tạo thành, yêu cầu khá cao, chỉ có Linh Ẩn Đường mới có thể bồi dưỡng ra.
Kiếm tu dùng phù không phát huy ra uy lực, nhưng Linh Ẩn Đường lại ngoại lệ, kiếm tu tổ hợp bùa trận pháp, quả thật có thể phát ra sức mạnh không thể tưởng tượng được.
Đương nhiên việc lựa chọn đệ tử vô cùng hà khắc, phù kiếm song tu vẫn là đặc thù riêng của Linh Ẩn.
Đám người Minh Nhân thu sức mạnh, đây là diễn trận, mà không phải là chiến đấu chân chính, tuy nhiên năm vị nhất thể, ở dưới bùa trận pháp hỗn hợp, uy lực kiếm trận này có thể nói là lóa mắt, rất khó đối phó. Phương pháp của Lý Thiên Nhất chính là dùng mạnh đối mạnh, lấy công thay thủ, dựa vào kiếm pháp hoa lệ của hắn để đối kháng.
Tình hình chung, Thiên Địa Ngũ Tuyệt trận, năm vị nhất thể, sức mạnh năm người như thế nào cũng mạnh hơn một người. Nhưng Lý Thiên Nhất thì khác, hắn có Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm, dựa vào công kích siêu mạnh trong nháy mắt lập tức đánh tan ngũ tuyệt trận.
Trong nháy mắt đó phải tuôn ra luồng sức mạnh mạnh hơn sức mạnh hợp kích của năm người.
Một trận chiến hoa lệ, song phương khí thế ngất trời, Vương Mãnh có một loại cảm giác buồn ngủ.
“Vương Mãnh, thế nào, có nhìn ra cái gì không?” Thu kiếm trận, Lý Thiên Nhất hỏi.
Đám người Minh Nhân dù không ôm cái chờ mong gì, nhưng tốt xấu cũng đã diễn luyện một lần, dẫu sao cũng hy vọng đối phương cho ý kiến.
“Rất tốt.”
“Rất tốt, thế thôi sao?” Lý Thiên Nhất ngẩn người.
“Vậy huynh muốn thế nào?”
“Ta cảm thấy trận pháp này còn có thể hoàn thiện, có thể mạnh hơn, bằng không sao sẽ bị phá giải?”
Vương Mãnh vui vẻ, “Trên thế giới này vốn không có trận pháp vô địch, nhất là nhiều người như vậy, hơn nữa tiêu phí tinh lực ở phía trên, không bằng nghĩ lại xem nên nâng cao bản thân ra sao, dù sao cũng không thể năm người cùng nhau phi thăng đúng không?”
Đám người Minh Nhân ngơ ngác nhìn nhau, nói thì nói vậy, nhưng trận pháp này được coi là nhất tuyệt Linh Ẩn Đường, có thể phát huy ra uy lực của phù kiếm song tu, cùng với phi thăng hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
“Cậu thật không có ý kiến gì?” Lý Thiên Nhất vẫn chưa từ bỏ ý định.
Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Có lẽ có liên quan đến sở thích cá nhân đi, ta thích sức mạnh của cá nhân hơn.”
Lý Thiên Nhất cân nhắc một chút, nhưng trong tâm vẫn hơi thất vọng.
Vương Mãnh thở dài, “Kỳ thật, ta cảm thấy Minh sư huynh đừng chủ công, mà là chủ khống, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn, thứ trận pháp nhiều người này kỳ thật không có ý nghĩa.”
Trên mặt tứ hổ Linh Ẩn mơ hồ lộ vẻ giận dữ, đây chính là nhất tuyệt Linh Ẩn Đường mà không ngờ bị tên tiểu tử trước mắt này châm chọc đến châm chọc đi, cũng quá là không nể mặt, cái gì thôi, chuyện này bản thân cũng đã ăn nói đủ khép nép. Nếu không phải Lý Thiên Nhất, ai sẽ làm như vậy, kết quả là đối phương lại lên mặt a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...