Thánh Đường

Vương Mãnh cười nói, con bà nó, loại tiền coi tiền như rác này không thịt không được. Trương mập mập cũng không chịu nổi nha.

“Không thành vấn đề, ta còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi!” Chu Phong còn vài vấn đề, hắn cũng nghe nói đệ tử phía dưới tu hành khó khăn, chính mình cũng quá thất lễ rồi.

Vương Mãnh thấy vẻ mặt của đối phương biết chính mình chịu thiệt nha. Thương đạo chính là để cho đối phương ra giá trước, Trương mập mạp cũng đã nói trước rồi. Nhưng mà lời nói giống như nước hất ra ngoài, đổi ý thì nhân phẩm đúng là có vấn đề.

“Bởi vì chỉ có ngư lân thảo và tuyết sâm phối hợp có thể thể vừa duy trì hiệu lực của nội đan lại có thể khu trừ yêu khí. Trừ phi là ma tu, nếu không yêu khí đúng là khó có thể luyện đan.”

Vương Mãnh nói, Chu Phong bên cạnh liều mạng gật đầu, nói được điểm này thì chính là người trong nghề nha.

“Vậy thì vì sao phải là một cây ngư lân thảo và ba phiến tuyết sâu chứ?”

“Đương nhiên là vừa vặn, đây là cân bằng!” Vương Mãnh dựng thẳng hai đầu ngón tay lên, bỗng nhiên cảm thấy bạn hữu này càng nhiều vấn đề càng tốt.

“Ngươi làm sao biết được ta đang luyện đan chứ?”

“Chẳng lẽ là ăn sống sao? Không sợ bạo tạc chết à!” Vương Mãnh dựng ba đầu ngón tay lên.

“Ngươi có biết ta luyện đan gì không?” Chu Phong vừa hỏi ra câu này liền cảm thấy vấn đề hơi dư thừa. Tuy rằng hắn với linh thạch không có khái niệm quá lớn, nhưng cũng không phải tới mức ném loạn.


“Linh Hư Đan linh tinh gì gì đó đi, ngoại trừ loại đan dược khu trừ tâm hỏa này ra, thì cũng không dùng gì tới những loại âm tà vật này, tuy nhiên…”

Vương Mãnh dựng lên bốn đầu ngón tay.

“Tuy nhiên, còn có cái gì?” Lần này Chu phong hoàn toàn bị hù rồi, cái tên Linh Hư Đan cũng không phải người nào cũng có thể kêu ra được.

Vương Mãnh hà hơi một cái lại dựng thêm một đầu ngón tay lên, nói: “Đồ vật này có tác dụng phụ, có thể không dùng thì không nên dùng.”

“…đây cũng là một vấn đề sao?” Chu Phong trợn tròn mắt, người không để ý tới linh thạch thì cũng biết giá trị của trung phẩm linh thạch chứ.

Thấy Vương Mãnh vừa muốn mở miệng nói làm Chu Phong sợ hãi vội vàng xua tay nói: “Đừng, đừng trả lời, đây không phải là vấn đề cần hỏi.”

Vương Mãnh cười cười: “30 khối trung phẩm linh thạch, 1500 điểm cống hiến, phiền toái Chu trưởng lão mau mau đưa tới.”

Chu Phong lau mồ hôi, hù chết người, lúc này hắn mới kịp phản ứng lại. 30 khối trung phẩm linh thạch còn không tới mức khiến hắn khó xử, nhưng mà giàu có thế nào cũng không thể chịu nổi cái giá cả một vấn đề một khối linh thạch này của Vương Mãnh.

Tiễn bước Chu Phong, Vương Mãnh cũng không kìm nổi cười cười. Thánh Đường còn có đan si như vậy sao? Kỳ thực trên con đường tu hành dài dòng trước kia hắn cũng gặp qua được loại này. Tuy nhiên loại hình này có thể sinh tồn ở trong Thánh Tu mà thôi, nếu đổi thành ma tu hay tà tu, đã sớm bị nuốt tới cặn bã cũng không còn rồi.

30 khối trung phẩm linh thạch cho dù là Vương Mãnh có thể chất như thế nào đi nữa thì phá tan mười tầng cũng có hi vọng. Linh thạch cấp bậc càng cao thì càng cần nhiều càng tốt, từ trước tới nay không ai chê ít cả.


Nhiệm vụ đứng hàng thứ bảy bị giải quyết, đã làm cho Phong Vân Các Thánh Đường chấn động một chút. Dù sao loại nhiệm vụ không dễ làm được này cũng không có ai khiêu chiến. Nhưng nhìn tới Lôi Quang Đường hoàn thành, tất cả mọi người trong lòng cảm thấy buồn cười. Tất cả thầm đoán không biết có phải là các vị trưởng lão vì vãn hồi mặt mũi mà ra tay không? Cho nên cũng không ai quá coi trọng.

Người hoàn thành nhiệm vụ như vậy có thể yêu cầu nêu tên ra để lấy vinh quang. Nhưng lần này lại không có, như vậy thuyết minh cái gì?

Chột dạ chứ sao, Lôi Quang Đường còn có thể lấy ra được người nào sao?

“Thiên Nhất, Lôi Quang Đường có người hoàn thành nhiệm vụ Phong Lôi Minh Mãng rồi.” Minh Nhân nói, quả thực hơi lo lắng, nhiệm vụ này bọn họ cũng từng suy xét qua. Nhưng xà yêu giảo hoạt cùng âm hiểm, hơn nữa lại có thuộc tính phong lôi, quá khó khăn, trêu chọc không dễ lên bỏ qua, không nghĩ tới có người hoàn thành được.

“Khẳng định là hắn làm!” Lý Thiên Nhất bình tĩnh nói.

“Ngươi khẳng định như vậy sao? Đối phó với quái vật như vậy khẳng định phải có đoàn đội. Lôi Quang Đường có đoàn đội như vậy sao?”

“Có lẽ, hắn không cần.”

“Sư huynh, ngươi nói đây là một loại khiêu chiến khác của hắn sao?” Lý Thiên Nhất liếm liếm môi, ánh mắt hơi hưng phấn, từ khi tu hành tới nay, hắn chưa từng mong chờ việc tu hành mỗi ngày như bây giờ.

“Khó mà nói, tuy nhiên Linh Ẩn Đường chúng ta chưng từng sợ qua một ai!” Minh Nhân vô cùng trân trọng sư đệ này. Hắn coi Linh Ẩn Đường là nhà của mình, bất luận người nào có gan khiêu khích vinh dự của Linh Ẩn Đường thì chính là địch của hắn.


“Sư huynh, nhiệm vụ thứ sáu là gì?”

Lý Thiên Nhất và Minh Nhân nhìn nhau cười, bọn họ muốn nói cho đối phương, bất kể hình thức hay phương pháp khiêu chiến nào, Linh Ẩn Đường cũng không sợ!

Tuy rằng Chu Phong người này thoạt nhìn chẳng ra đâu vào đâu nhưng làm việc đúng là rất nghiêm túc. Mã Điềm Nhi rất nhanh mang thù lao tới.

“Sư huynh, ngươi rất trâu bò nha, ta chưa từng thấy qua Chu trưởng lão khen một người nào như ngươi.” Mã Điềm Nhi quy củ ngồi trên ghế, không chút để ý tới nhà tranh cũ nát bẩn thỉu này.

Vương Mãnh cười cười nói: “Sư muội, thật ngại quá, ta nơi này không có gì để đãi khách nhân rồi, uống nước đi.” Nói xong hắn đưa cho Mã Điềm Nhi một chén nước nói: “Đó là Chu trưởng lão dìu dắt lớp hậu bối thôi.”

Mã Điềm Nhi lắc đầu giống như trống bỏi mà nói: “Chu trưởng lão là trưởng lão nói chuyện trực tiếp nhất của tổng đường. Tuy rằng người tốt lắm, nhưng giáo huấn người cũng rất lợi hại.”

Kêu sư huynh là thói quen rồi, tuy rằng Mã Điềm Nhi là sư tỷ của hắn, nhưng Vương Mãnh cũng thản nhiên nhận làm sư huynh, cảm giác làm sư huynh thực không tồi.

“Sư muội dường như rất hiểu biết về tổng đường nha!” Vương Mãnh cười cười.

Mã Điềm Nhi hơi ngượng ngùng: “Kỳ thực cũng không có gì, bản lĩnh của sư huynh mới làm cho người ta khâm phục!”

“Ta sao, có bản lĩnh gì chứ, ha ha, nếu sư muội nói vậy, thì ta đây có bản lĩnh rồi, năm khối này cho sư muội.”

Vương Mãnh lấy ra hai khối trung phẩm linh thạch, đây là tự nhiên thêm được do Chu Phong khẳng khái. Đường chiến linh thạch có thêm rồi.

Mã Điềm Nhi vội vàng lắc đầu: “Đây, ta không thể nhận được.”


“Nha đầu ngốc, sư huynh đâu phải nói cho ngươi không đâu, cầm đi, lại nói, Đường chiến sắp tới, có thời gian ngươi tu luyện nhiều thêm một chút, không thể để cho đám Hoành Sơn Đường kia khinh thường chúng ta.”

Vương Mãnh không khỏi chút thanh minh mà nhét vào trong tay Mã Điềm Nhi. Mã Điềm Nhi ngơ ngác nhìn linh thạch trong tay, mặt trên dường như vẫn còn khí tức của Vương Mãnh.

“Cám ơn sư huynh.”

“Ha ha, giữa chúng ta không dùng từ khách khí, phải cám ơn thì ta mới là người cám ơn muội. Muội nghĩ rằng ta không biết Lôi Quang Các các muội không có vụ nợ sao?”

Mã Điềm Nhi nhẹ nhàng cắn môi nói: “Sư huynh không phải nói giữa chúng ta không cần khách khí sao?”

“Đúng vậy, ha ha, là ta sai.”

Tiễn bước Mã Điềm Nhi, tâm tình của Vương Mãnh cũng không tồi, ở trong thế giới tu hành này, có người đơn thuần như vậy thật hiếm thấy. Trong thánh đường này, Vương Mãnh cảm nhận được bầu không khí không giống như bất luận địa phương này. Bất kể là cạnh tranh hay hỗ trợ, đều có một loại cảm giác bất đồng, nói không nên lời, nhưng làm cho người ta rất là hưởng thụ.

Thời gian tới đường chiến còn không ít, những việc gì hắn làm đều làm cả rồi. Trương Tiểu Giang cùng Hồ Tĩnh có thể tới trình độ nào, xem vào nghị lực của bọn họ đi.

“Tiểu Ngốc, ngoan ngoãn, ở nhà trông cửa, ta đi kiếm đồ ăn ngon về.” Vương Mãnh vỗ vỗ đầu Linh Tê.

Ngũ Chuyển Linh Tê vừa nghe có cái ăn, tròng mắt lập tức trợn tròn xoe, kêu lên vài tiếng với Vương Mãnh.

“ …lần này sẽ mua một số thứ tốt, tiểu tử nhà ngươi, cái tốt không học, nhưng mấy cái linh tinh thì học rất nhanh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui