“Vương Mãnh ngươi nói ngươi dùng thân phận trưởng lão Quỷ Tâm mô lẩn vào Ma Nhận thành là có thể tin, nhưng hạch tâm tháp trận pháp, cho dù là cao thủ đại viên mãn cũng khó tránh khỏi bị phát hiện, làm sao ngươi đi vào được!”
Triệu Tinh Luân nói.
“Tiểu hỏa nhi, am hiểu phá trận, trận pháp gì đi nữa đối với nó đều không có tác dụng.”
Vương Mãnh chỉ chỉ tiểu hỏa nhi, tiểu hỏa nhi đắc ý lắc ngọn lửa trên đầu mình.
Mọi người vẫn có chút khó mà tin được, Ngũ Hành chi tinh tự nhiên là rất trân quý, nhưng đối với mấy cao thủ đại viên mãn này mà nói thực sự không coi vào đâu, huống chi cái tiểu hỏa nhi này còn thuộc về loại ấu sinh.
Giải thích tốt nhất chính là không giải thích, Vương Mãnh trực tiếp đem Ma Nhận thành năng lượng tinh thạch ra cho mọi người nhìn.
“Đây chính là khối tinh thạch kia thu nhỏ lại.”
Người khác không biết, nhưng những tông chủ ở đây tất cả đều sợ ngây người, Dương Tiễn không nhịn được mà tâm tình có chút kích động.
“Tiết tông chủ, ngươi thật là không tốt nha, thánh đường cất giấu nhân tài như vậy vậy mà không nói cho chúng ta biết!”
Trên khuôn mặt mỏi mệt của những tông chủ khác cũng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn thấy năng lượng tinh hạch này bọn hắn cũng yên lòng rồi, xem ra Ma Nhận thành thật sự lui quân.
“Ha ha, Vương Mãnh, khó trách Phạm Hồng thổi ngươi lên trên trời cũng hiếm có, dưới mặt đất thì là duy nhất, tiểu tử tốt, thật sự có tài!” Phạm Nho một mực đứng ngoài quan sát, lúc này rốt cục nói chuyện, dường như một chuyến này của hắn tới đây là đáng giá.
“Vương Mãnh, vị này chính là Triều Tịch tiểu thiên giới Pháp Hoa Môn Phạm Nho tông chủ, là sư tôn bằng hữu Phạm Hồng của ngươi, lần này may mắn là Phạm Nho tông chủ xuất thủ tương trợ.”
“Vãn bối Vương Mãnh bái kiến Phạm tông chủ, Phạm Hồng thường cùng vãn bối nói tới tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu.”
“Ha ha, tiểu tử kia khẳng định nói bậy ta không ít, tu chân học viện còn cần ngươi chiếu cố hắn nhiều hơn.” Phạm Nho nói ra.
Phạm tông chủ đều khách khí như vậy, lại để cho mặt khác tông chủ cùng một đám cao thủ đối với Vương Mãnh không thể không thay đổi cách nhìn, cũng không biết thánh đường từ chỗ nào nhi chui ra một cái nhân vật thần kỳ như vậy, tại sao trước kia nghe đều chưa từng nghe qua.
Vương Mãnh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Kỳ thật ta phiền toái hắn tương đối nhiều.”
Phạm Nho cười to, ấn tượng của hắn với Vương Mãnh lại tăng thêm chút ít, hắn tự nhận biết rõ Phạm Hồng tiêu linh thạch trên người nào, nhưng chỉ cần có lợi cho Phạm Hồng phát triển vẫn còn tốt hơn nếu cho hắn ném lên trên người nữ nhân.
“Vương Mãnh, ngươi lần này lập được thiên đại công lao, muốn chúng ta thưởng ngươi phần thưởng gì đây, vừa vặn sư phụ của ngươi, các vị tông chủ đều ở, chỉ cần ngươi mở miệng, tất cả mọi người sẽ thỏa mãn ngươi.”
Dương Tiễn mặt mũi hiền lành nói, ánh mắt lại là chằm chằm vào khối tinh thạch này, hắn ngược lại cũng không phải là vì cá nhân, tinh thạch này là lúc mới xây thành được Tinh Minh ban cho, có thể nói là hạch tâm của thành thị, lần đại chiến này nguồn năng lượng tiêu hao sâu. Nếu như có thể nhận được tinh thạch này chẳng những có thể dùng đền bù tổn thất còn dư dả tiêu dùng à, với tư cách thành chủ, Dương Tiễn há có thể không vui vẻ. Nhưng hắn thân là tiền bối lại há có thể mở miệng muốn, dù sao đây là chiến lợi phẩm của người ta.
Vương Mãnh cúi người hành lễ, “Đệ tử thân là một phần tử của Thánh Đường, chính là một phần tử của Tuyết Nguyệt Thành, không có thánh đường, đệ tử vẫn còn lăn lộn ở thế gian, hết thảy cũng là việc phải làm, tinh thạch này cũng là do cơ duyên xảo hợp mà đạt được, đặt ở đệ tử trên người cũng không thỏa đáng, hết thảy để cho tông chủ làm chủ.”
Vương Mãnh sớm đã biết tầm quan trọng của tinh thạch này, với hắn mà nói dùng cũng dùng không hết, tác dụng lớn nhất chính là làm khẩu phần lương thực cho tiểu hỏa nhi này. Bây giờ nhìn ra trọng yếu như vậy, đặt ở trên thân mình còn không bằng dâng ra, để được an toàn, sở dĩ bảo tiểu hỏa nhi làm ra được, chính là nói cho chư vị tông chủ, đây là hắn, cũng phòng ngừa những người khác ngấp nghé.
“Ha ha, Tiết tông chủ, mọi người chúng ta đều phải hâm mộ ngươi!”
Tiết Chung Nam nhân duyên hiển nhiên rất tốt, hơn nữa lần này hắn dùng thân phạm hiểm, những người đang ngồi đây đều thiếu nợ hắn một phần nhân tình, hơn nữa nhìn đến Phạm Nho cứu viện cũng là vì đặt trên người đệ tử tên Vương Mãnh này.
Triệu Tinh Luân ngược lại là có chút lo lắng rồi, Triệu Quảng tiểu tử này tại thánh đường làm gió làm mưa, vốn vì Triệu gia thịnh vượng, hắn nhất định ủng hộ, nhưng hiện tại rõ ràng không được. Trải qua chiến dịch lần này, Vương Mãnh đã muốn thuộc về cấm khu, không động đậy được, lúc này mà đối đầu với Lôi Quang đường chẳng phải là phạm huý kiêng kị, mấu chốt nhất chính là, tiểu tử này cũng không biết tại sao lại cáo già tới như vậy, vậy mà đến cái lấy lui làm tiến, lại để cho chúng tông chủ đều thiếu nợ hắn một phần nhân tình.
Người ta dựng lên thiên đại công lao, ai dám đi quản xuất thân của hắn.
Lúc này đệ tử đi ra ngoài thành điều tra cũng đã trở lại, xác nhận đại quân của ma tu đã lui lại, toàn thành chúc mừng, đây quả thật là một hồi chiến thắng ngoài ý muốn.
“Ma tu bại lui, Tuyết Nguyệt vinh quang!”
Tất cả Thánh tu đệ tử ngửa mặt lên trời hoan hô, mọi người rất rõ ràng, lúc này đây đối với Ma Nhận thành tuyệt đối là một lần trọng thương, chẳng những thất bại trong gang tấc, mấu chốt nhất chính là bị mất năng lượng tinh thạch, tuyệt đối làm cho Trương Mãng phiền não.
Tuyết Nguyệt Thành Thánh tu đệ tử đều nhận được một tin tức, trận chiến này sở dĩ có thể thắng lợi, là vì một đệ tử Thánh Đường đã thần kỳ bất ngờ tập kích Ma Nhận thành, chẳng những phá hủy hạch tâm tháp, còn cướp lấy Ma Nhận thành hạch tâm tinh thạch, khiến cho Ma Nhận thành không thể không lui binh.
Người này tên gọi Vương Mãnh.
“Cái gì? Vương Mãnh?”
“Như thế nào, Từ Hoảng, ngươi nhận ra sao?” Biết được thắng lợi, một đám Thánh tu đang mải uống rượu, thoải mái chúc mừng, tất cả mọi người cho rằng hôm nay qua không được cửa ải này.
Từ Hoảng hiện tại đã là cao thủ năm mươi ba tầng nguyên lực rồi, trong thành thục cũng lộ ra khí phách, ở chỗ này, hắn tìm được cuộc sống mới.
Thánh đường đệ tử chỉ có số rất ít là đến tu chân học viện, đệ tử bình thường vượt qua ba mươi tầng đều được đưa tới đại nguyên giới, mệnh ngân càng cao, càng định hình rồi, mang đến tu chân học viện cũng là lãng phí, nhưng ở không gian sát lục, cũng có thể thông qua chiến đấu mà phát triển.
Chỉ là Từ Hoảng không thể nào nghĩ tới được, người này lại tên là Vương Mãnh.
“Lão Từ, đúng vậy, đây là đệ tử Thánh Đường các ngươi, ngươi quen hắn sao? Tiểu tử này thật sự là quá cố chấp rồi!”
Một bầu rượu bị Từ Hoảng một hơi cạn sạch, ngửa mặt lên trời cười to, “Tốt. Tốt, tốt, Vương Mãnh, ngươi quả nhiên không làm cho ta thất vọng!”
Tại thánh đường, tên là Vương Mãnh cũng chỉ có một người, năm đó hắn bị tính kiện định của tiểu tử này chinh phục, cho hắn một cái cơ hội, hôm nay, hắn làm được!
Lúc này, quán rượu cửa mở.
“Vương sư đệ, Từ Hoảng ở chỗ này, ngươi còn có chuyện gì nữa cứ việc tìm ta.”
“Đa tạ sư huynh.”
“Khách khí.”
Những tông chủ có cách chúc mừng của tông chủ, Vương Mãnh tự nhiên muốn dự thính, nhưng là Vương Mãnh lại nhớ tới Từ Hoảng, nếu đã tới đây, nên trước tiên bái kiến Từ Hoảng.
Đám đệ tử thánh tu đang uống tới vui vẻ, nghe thấy cái tên của Vương Mãnh cũng dần dần an tĩnh lại.
Vương Mãnh liếc một cái trong đám người đã tìm đượcTừ Hoảng rồi, Từ trưởng lão dường như tang thương hơn một chút, nhưng càng uy vũ.
Vương Mãnh đi đến trước mặt Từ Hoảng, hành đại lễ quỳ xuống mặt đất, cho dù là thấy tông chủ hắn cũng chẳng qua chỉ là khom mình hành lễ, nhưng Từ Hoảng lại khác. Trên thế giới này, sinh hắn chính là cha mẹ, cho hắn cuộc sống mới chính là Mạc Sơn, mà chính là Từ Hoảng đã cho hắn cơ hội đầu tiên để thực hiện mộng tưởng của mình. Vương Mãnh là tiểu tử xấu tính, nhưng là hắn cũng không dám quên được chuyện có ân báo ân, có thù phải trả.
“Đệ tử Vương Mãnh, bái kiến trưởng lão!”
Vương Mãnh cung kính dập đầu lạy ba cái, tất cả mọi người sửng sốt, cũng không ai nghĩ tới, tiểu tử đang dập đầu quỳ lạy ở đây chính là Vương Mãnh đã lập được công lớn. Lúc này Vương Mãnh nên ở cùng đám tông chủ chúc mừng mới phải chứ. Nghe nói kẻ này thiên phú dị bẩm, đến Pháp Hoa Môn tông chủ đều muốn cho hắn vài phần mặt mũi, người mạnh như thế này làm sao lại...
Từ Hoảng cũng không nghĩ tới, hắn lúc trước cho Vương Mãnh một cái cơ hội cũng không có nghĩ qua hôm nay, cũng không nghĩ tới cho tới bây giờ Vương Mãnh sẽ đến tìm hắn.
Từ Hoảng một tiếng thở dài, “Từ Hoảng ta cả đời chỉ làm được hai việc chính xác nhất, một việc là đi vào đại nguyên giới, một việc chính là đưa ngươi tới Thánh Đường. Ha ha ha, đáng giá, mau đứng lên, cùng mọi người cùng nhau chúc mừng một chút!”
Tu chân giới từ trước đến nay là xem trọng năng lực, hiện tại Vương Mãnh đã là tinh nhuệ của tu chân học viện rồi, tiền đồ bất khả hạn lượng, lại lập được công lớn như vậy. Hắn đã có thể nói chuyện cùng với các vị tông chủ rồi, người như vậy nói một tiếng quen biết coi như là rất nể tình rồi, mà bây giờ Vương Mãnh lại thà rằng bỏ qua cơ hội chúc mừng thắng lợi cùng các vị tông chủ, chạy đến tìm Từ Hoảng, khó trách cho dù là loại người không màng tới sinh tử như Từ Hoảng cũng cảm khái.
Thánh tu nơi này đều là sinh lòng hảo cảm, bởi vì này tiểu tử mới có thể còn sống sót, mà tiểu tử này lại làm cho người ta ưa thích như vậy, người như vậy ai không muốn làm quen chứ?
“Từ lão đệ, giới thiệu cho mọi người một chút đi.”
Từ Hoảng kéo Vương Mãnh tới bên cạnh nói, “Đây là Vương Mãnh, đời này một chuyện ta đắc ý nhất, đó chính là kéo hắn tới Thánh Đường!”
Vừa rồi hết thảy tất cả mọi người đều thấy được, kỳ thật coi như là Vương Mãnh lập nhiều công lớn như vậy, nhưng trên thực tế thủ thành là dựa vào tất cả mọi người dốc sức liều mạng, luận công lao đều có công lao. Nhưng Vương Mãnh có công không kiêu ngạo, lại rất trọng tình trọng nghĩa, điểm này mới làm cho mọi người ở đây bội phục.
“Các huynh đệ, các tỷ muội, chúng ta kính vị tiểu đệ này một ly, hắn buông tha cơ hội uống rượu cùng các tông chủ chạy tới tìm chúng ta, chính là cho chúng ta mặt mũi, mọi người nói có phải uống hay không!”
Uống ~~~~~~~~
Vương Mãnh tiếp nhận bầu rượu từ Từ Hoảng đưa tới, không nói nhảm, lúc này, thân là nam nhân, chỉ có một chữ, UỐNG!
Đây chính là thế giới hắn muốn, hắn biết rõ, tại đây tuy rằng nguy hiểm, nhưng mà Từ Hoảng trải qua khẳng định rất vui vẻ, có một ngày, rời đi khỏi tu chân học viện, hắn cũng tới đây chinh chiến.
Hắn chờ ngày này, hắn nguyện ý cùng đám người như bọn họ kề vai sát cánh chiến đấu!
Đây là thế giới của nam nhân.
Từ Hoảng uống rượu rồi, Vương Mãnh cũng uống say, người cả đời biết làm rất nhiều việc, nhưng luôn luôn có một hai chuyện khiến cho mình cảm giác được mình đang tồn tại.
Tiểu hỏa nhi cũng uống say, chuẩn xác mà nói, nó uống ngụm đầu tiên vào miệng đã say rồi, say khi say rượu tiểu hỏa nhi ăn được ba bàn lớn thì ngã sấp xuống.
Vương Mãnh tại ngây người ở trong Tuyết Nguyệt thành ba ngày, ba ngày nay là thời gian hắn vui vẻ nhất từ khi tới đại nguyên giới này, tới nơi này, hắn nhớ... quá nhớ Dương Dĩnh, tưởng niệm Trương mập mạp, tưởng niệm Hồ Tĩnh, tưởng niệm Tác Minh bọn hắn, không đình chỉ chiến đấu là đáng giá!
Vương Mãnh xin miễn một chút hảo ý của các vị tông chủ, bởi vì hắn biết rõ, để cho những vị tông chủ này thiếu hắn một phần nhân tình mới là có lợi nhất cho Thánh Đường, hắn cũng không cần trợ giúp gì cả.
Ma Nhận thành, Trương Mãng bão nổi rồi, tỉ mỉ chuẩn bị những hai năm, thiếu một chút nữa là đại hoạch toàn thắng, kết quả lại thất bại trong gang tấc, làm sao có thể không tức giận. Không riêng gì hắn, những tông chủ khác cũng giống như vậy, chẳng những Tuyết Nguyệt Thành không có đánh rớt xuống được, mà hạch tâm năng lượng tinh thạch còn bị trộm đi rồi, hiện tại Ma Nhận thành quả thực chính là một mỹ nữ bị lột sạch, tùy thời có thể bị cường bạo nguy hiểm.
Loại tinh thạch này muốn tìm kiếm được là rất khó khăn, hoặc đoạt ở những thành thị khác, hoặc là chính là tìm Tinh Minh, nhưng mà phải trả một cái giá cao tới mức nào chứ.
Chuyện này rất nhanh đã được điều tra ra rồi, là đệ tử của Quỷ Tâm Môn làm, hiện trường còn có lệnh bài của đệ tử Quỷ Tâm Môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...