Thấy Hồ Tĩnh trầm mặc, Triệu Quảng còn tưởng rằng mình đã nói động đối phương. Hắn như tăng thêm lửa trong lòng, cô bé này chỉ cần đi cùng mình còn không phải mình muốn bài bố thế nào cũng được hay sao, nghĩ tới muốn chơi thế nào chẳng được, trong lòng hắn không kìm nổi mà nóng lên.
“Sư muội yên tâm, có ta ở đây, chẳng khác nào có Triệu gia bảo hộ, bất kể đi tới nơi nào cũng có đãi ngộ tốt nhất. Muội có biết Triệu gia chúng ta chứ, một trong bốn đại gia tộc của Thánh Đường, hơn nữa phía cô cô của ta cũng không cần phải lo lắng, có ta nói, người sẽ hiểu.”
Triệu Quảng nhìn đôi môi đỏ mọng ướt át của Hồ Tĩnh, càng nhìn càng thấy thích thú.
“Nói xong chưa?” Hồ Tĩnh hỏi.
Triệu Quảng sửng sốt: “Sư muội có yêu cầu gì cứ nói.”
“Vậy chúc Triệu sư huynh thuận buồn xuôi gió, tái kiến.”
Hồ Tĩnh gật gật đầu, đi qua người Triệu Quảng, không mang theo một chút bụi bặm gì cả. Triệu Quảng đứng sững sờ tại chỗ.
Nha, cô bé này là đùa giỡn hắn sao!
Triệu Quảng hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tĩnh, đồ nghèo kiết hủ lậu, rắm cũng không có còn ra vẻ ngạo khí chẳng đáng tiền, có ngày nàng ta sẽ hối hận.
Nếu không có chuyện kiếm mộ, Triệu Quảng khẳng định lưu lại, chậm rãi thu thập tiểu mỹ nhân này. Nhưng hiện giờ kiếm mộ đã không còn, phải chuyển đường mà tu hành, bằng không sau muốn chạy đi cũng không được.
Chỉ cần có thực lực, nữ nhân còn không phải có cả bó lớn.
Triệu Quảng dứt khoát rời khỏi, vì tu hành, cái gì cũng có thể bỏ qua!
Lúc này Vương Mãnh còn đang chăm chú thu dọn ngôi nhà cỏ của mình, còn phải chiếu cố linh điền. Trong khoảng thời gian này, chỉ sợ phải ở đây thôi, cũng không thể mỗi ngày đều chui trong đống rơm khô mà ngủ.
Mất non nửa ngày, một gian nhà tranh tinh xảo đã hiện lên. Thoạt nhìn nó như một căn nhà tranh bình thường, kỳ thực cấu tạo có ẩn chứa nhiều thứ, chẳng qua là người không có cảnh giới, căn bản không thể ngộ, nhiều lắm chỉ cảm thấy khá đặc biệt mà thôi.
Nó giống như chữ “Xá” trên tường, không chỉ có ý tứ là xá. Tự thân nó có môn đạo của mình, chẳng qua cái tên Lôi Đình đã sớm biến mất trong ký ức xa xưa của Mạc Sơn rồi.
Liên tục ba ngày, Vương Mãnh đều trồng trọt trên linh điền một cách nghiêm túc. Thời gian hắn cầm cái quốc hỏng kia còn nhiều hơn cả cầm kiếm.
Vương Mãnh cũng không nóng nảy, bận rộn trong chốc lát, nghỉ ngơi trong chốc lát, có khi ngơ ngác nhìn trời, có khi tự tiêu khiển bằng ngâm nga một đoạn vui tươi. Cần gì phải dùng toàn lực trí não vào tu hành, tu hành vì tu hành, hiện tại ngẫm lại trước đây hắn đã xem nhẹ sinh mệnh bản thân mình.
Tiểu thừa kiếm quyết kia, lấy cảnh giới hiện tại của Vương Mãnh, không hề có gì đáng nói cả. Tuy nhiên lấy nguyên lực hiện tại, cũng có thể sử dụng tiểu thừa kiếm quyết, nâng cao mệnh ngân là chuyện cấp bách.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Vương Mãnh đã chọn lựa mấy công pháp, thấu triệt hiểu biết hoàn toàn thân thể. Thân thể này thiên phú là bình thường, nhưng có đặc điểm hơn so với bất luận người tu hành nào. Vương Mãnh có chấp nhất và nhiệt tình bất diệt chính là một loại quý giá nhất. Bằng không thần cách cũng sẽ không tuyển hắn, thiên tài sẽ ngã xuống, nhưng người như thế này sớm muộn gì cũng thành công.
Bạo dẫn quyết, một loại công pháp bá đạo của tà tu, tích lũy nguyên lực, do con người cưỡng ép xung quan, nâng cao mệnh ngân. Mệnh ngân sẽ được nâng cao, nhưng tương lai sẽ xuất hiện một ít vấn đề, ví dụ như thời điểm mấu chốt tiềm lực không đủ, hoặc là có chút hoảng hốt không tưởng được. Tuy nhiên Thánh Tu Bồi Nguyên Công lại vừa có thể bù lại điểm này, tương đối phù hợp. Sau khi tu luyện hai mệnh ngân kia thật tốt, Vương Mãnh đã bắt đầu nếm thử Bạo Dẫn Quyết.
Xuất ra cái Phong Vân Phù, đưa linh lực đánh ra ngoài, bầu trời trong sáng đột nhiên vang lên tiếng sấm. Mây đen dần dần hình thành, dường như trời đang muốn mưa, nhưng cuối cùng giống như ông trời hà hơi một cái rồi lại rụt trở về.
Công lực chế phù của tiểu cô nương kia thật là không đủ dùng, cái tên thật khí phách như hiệu quả thì…
Nhìn mặt trời nóng bỏng, Vương Mãnh thật đúng là phải tìm được biện pháp để tạo thành mưa nhỏ, bằng không mùa thu hoạch linh cốc này sẽ không được tốt.
“Thị phi ân oán chung quy đều thành không, nhân sinh trên đời ân đền oán trả, có một số việc ngươi không cần phải quá để ý, rất nhiều con đường đang ở trước mắt ngươi.”
Cầm Đoạn Nhận gõ cái quốc, Vương Mãnh tự tiêu khiển tự vui, nhưng trên không trung mây đen dần dần ngưng tụ. Chu sa trên phù lục di chuyển, chỉ thay đổi một chút mà uy lực của phù chú này đã xảy ra biến hoá.
Ầm vang…
Từng tiếng sấm vang lên, Lôi Quang phong vốn nhiều lôi điện, sử dụng loại phong vân quyết này kỳ thực rất dễ dàng. Phù lục tuy rằng hơn kém một chút, nhưng chỉ cần cải biến nhỏ, không mất đi bao nhiêu khí lực của Vương Mãnh, đúng là vẫn phải cảm tạ tiểu cô nương kia.
Tí tách.
Một giọt mưa rơi xuống trên người Vương Mãnh, chỉ trong chốc lát, mưa nhỏ đã rầm rĩ trút xuống rồi. Vương Mãnh thản nhiên tự đắc đứng trong mưa, chăm chú ngắm nhìn linh điền. Dưới mặt đất cách đó không xa, những hạt giống linh cốc hấp thụ nước mưa, tản ra sức sống nồng đậm, đó là loại cảm giác nảy mầm trỗi dậy.
Nơi này ẩn chứa ý nghĩa sâu xa rất mạnh mẽ, những thứ này trước đây Mạc Sơn đều xem nhẹ, chưa từng nhận thức. Hiện giờ, Vương Mãnh lại có thể lấy ý cảnh mà đi tìm tòi phát hiện ra những ý nghĩ sâu xa ẩn hiện trong thế giới Tiểu Thiên.
Những sinh mệnh này dường như đang nói cái gì đó. Vương Mãnh như si như mộng, giang rộng hai tay, tùy ý khua loạn, đoạn kiếm và cốc gõ vào nhau leng keng.
“Bát Chiết, ngươi nói có phải hắn điên rồi không? Tại sao lại vui vẻ như vậy nhỉ?”
Triệu Lăng Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn của mình, thật sự không hiểu gì cả, người này sao lại vui vẻ như thế chứ?
Đổi thành Thánh Đường bắt nàng đi trồng trọt, nàng khẳng định làm loạn cả phòng ở của trưởng lão lên. Bằng vào cái gì mà bắt nàng làm vậy, nàng tới đây để tu hành cũng không phải làm việc nhà nông. Chính ra nàng là người rất nóng tính.
Cửu Thiên Hỏa Loan bên cạnh run run cái cánh, thân thể tràn ngập lửa đỏ, đây là nàng đang kháng nghị mãnh liệt.
“Hì hì, thỉnh thoảng cũng thấy khá nghệ thuật đấy, thôi đi cũng không làm chậm trễ việc nông phu của hắn, chúng ta trở về ăn là được.”
Lúc này trong Thánh Đường.
“Nghe nói kiếm trong kiếm mộ bị Lôi lão nhân hủy hết đi rồi, chắc bị những tiểu tử không chịu tranh hơn thua này làm tức chết đi, ha ha.”
Nói chuyện chính là một trong lục đại tổ sư, vô pháp vô thiên Ngô Pháp Thiên, vẫn đối đầu với Lôi Đình không ngừng.
“Ngô sư huynh cũng đừng kích thích Lôi sư huynh, vừa mới nghe được tin tức Ma Tu và Tà Tu, thế hệ trẻ tuổi đã có mấy người đột phá tầng hai mươi rồi.”
Người nói chuyện là một nữ nhân xinh đẹp cao quý, có một loại khí chất không thể với tới. Nàng chính là Thánh Đường Đan Đạo tổ sư Chu Lạc Đan, Chu Lạc Đan trên phương diện luyện đan thuật đứng ở thế giới Tiểu Thiên cũng được danh hào.
“Chu sư muội, Thánh Đường chúng ta sao có thể để ý tới những bàng môn tà đạo này. Đừng nói là Lý Thiên Nhất và Triệu Lăng Huyên hai đứa nhỏ này, các đường cũng đều có đệ tử kiệt xuất. Những bàng môn tà đạo đó tới một người giết một người, tới một đôi giết một đôi.” Ngô Pháp Thiên khinh thường nói.
“Đứa nhỏ Lăng Huyên này thiên phú rất tốt, lại nhu thuận, nhưng rất thiện lương. Thiên Nhất vẫn là quá mức ngạo khí, không thể khinh thường đối thủ. Một khi bọn họ chuẩn bị hoàn tất, chắc chắn sẽ nổi lên một hồi gió tanh mưa máu trong thế hệ trẻ này.”
Chu Lạc Đan rất sầu lo, Thánh Tu công pháp lâu dài điềm đạm, chắc chắn tác dụng chậm mười phần. Những giai đoạn trước cũng rất khó đột phá, mà Ma Tu và Tà Tu cấp tiến mạnh mẽ, cứng rắn. Lần trước sau khi đại chiến, tam tông phân tranh không ngừng, hiện giờ đã chuyển lên thế hệ trẻ rồi. Trong Thánh Đường, thậm chí trong phạm vi thế lực của Thánh Đường cảm giác này không lớn lắm. Nhưng một khi đi ra ngoài, nhất là tình huống không có bề trên bảo hộ, liền là một thế giới hoàn toàn khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...