Thánh Đường

Đệ tử Lôi Quang đường không có chúc mừng, bởi vì Lôi Quang đường cùng Linh Ẩn đường quan hệ quả thực rất tốt, trong cuộc sống tu hành giai đoạn trước kia, đám người Hồ Tĩnh nhận được không ít trợ giúp từ phía Minh Nhân. Cho nên xuất hiện một màn là, đệ tử Lôi Quang đường đang an ủi đệ tử Linh Ẩn đường.

Lôi Đình cũng thần kỳ không có châm chọc Ngô Pháp Thiên, ngược lại vuốt râu gật đầu mỉm cười, kỳ thật đây mới là chân lý của đại hội, cạnh tranh không phải là vì tạo thêm địch nhân, mà là vì càng mạnh.

Ngô Pháp Thiên cười khổ,”Lôi lão đầu, ta cả đời không phục ngươi, nhưng có một điểm ta quả thực không sánh bằng ngươi, vận khí của người tốt hơn ta.”

Lôi Đình nửa trước đoạn nghe được thư sướng, nghe nửa đoạn phía sau lập tức chuẩn bị dựng râu trừng mắt, nhưng khi nhìn thấy tình huống của các đệ tử phía dưới, cười cười, nói “Hôm nay lão tử không so đo với người.”

“Trận này thi đấu đại hội này, Lôi Quang đường thắng, nhưng thất bại chính là mẹ của thành công, phàm là đệ tử Linh Ẩn đường ta phải ngẩng đầu, không cần phải làm bọn hèn nhát!”

Thanh âm của Ngô Pháp Thiên truyền khắp Linh Ẩn đường, đại khái đây cũng là lần thất bại trong đại hội thảm bại của trong lịch sử Linh Ẩn Đường, thân là tổ sư, cách cục cùng cảnh giới đương nhiên phải cao hơn nhiều.

“Hiện tại, chúng ta nên hoan hô chúc mừng Lôi Quang đường cùng Vương Mãnh đã sáng tạo ra một kì tích mới.”

Rồi đột nhiên, Ngô Pháp Thiên lập tức chuyển lời khác, các đệ tử ngẩn người, tổ sư đều đã lên tiếng, Bách Thảo Đường, ngự thú đường, Hỏa Vân đường, nhất là Phi Phượng đường các đệ tử không chút khách khí mà hoan hô lên.

Ngô Pháp Thiên quay đầu phất phất tay, khoe khoang xong khí phách tổ sư, nhìn qua Lôi Đình cười hắc hắc, “Lôi lão đầu, đừng tưởng rằng chỉ có ngươi mới biết cách lấy lòng.”

Linh Ẩn đường xác thực là địa bàn của Ngô Pháp Thiên, nhưng hiển nhiên bây giờ vị trí của Vương Mãnh quá nặng trong lòng của Ngô Pháp Thiên, vô luận là xuất phát từ tư tâm, hay là vì thánh đường.

Đám người Trương Tiểu Giang rốt cuộc cũng buông lỏng, một đám người xông tới, ôm lấy Vương Mãnh một lần lại một lần mà ném lên không trung.

Vương Mãnh ~~~~ uy vũ!

Lôi Quang ~~~~~~~ vô địch!

Lúc Dương Dĩnh bị đám tỷ muội của nàng đẩy tới trước mặt Vương Mãnh, tiếng hoan hô đạt tới trạng thái cao trào nhất.

Kỳ tích còn trên đường, bảy lần thắng liên tiếp, Lôi Quang đường đánh tới Đạo Quang đường, thật sự, đây là thật.


Thánh đường đã không có những chủ đề khác rồi, Vương Mãnh cùng Lôi Quang đường chiếm đoạt tất cả thánh đường ngôn luận, từ tạp dịch bình thường nhất trong Thánh Đường, hay là phàm nhân, lên tới trưởng lão, tổ sư, đàm luận đều là Lôi Quang đường kỳ tích, cùng thần kỳ Vương Mãnh.

Xả thân chiến, liên tiếp đánh bại Linh Ẩn đường năm đại cao thủ, lại để cho uy danh cá nhân của Vương Mãnh thẳng bức tới Ninh Chí Viễn. Vị trí số một trong các đệ tử đời thứ ba ở Thánh Đường từ trước tới nay đều không có lo lắng, Ninh Chí Viễn hoàn toàn xứng đáng. Nhưng mà ngay khi Ninh Chí Viễn muốn tấn chức, khiêu chiến đã tiến đến rồi, hơn nữa còn là mãnh liệt như thế.

Vương Mãnh dùng một tháng đã làm được chuyện mà Ninh Chí Viễn phải mất hơn mười năm mới làm được sự tình.

Một núi khó chứa hai hổ, Vương Mãnh cùng Ninh Chí Viễn thủy chung là phải phân cao thấp.

Mà vấn đề bây giờ là, không có chút nào lo lắng, với tư cách đại sư huynh Đạo Quang Đường, Ninh Chí Viễn ngay sau khi Vương Mãnh chiến thắng về sau, cũng đã được Công Tôn Vô Tình mà báo cáo cho biết..

Một trận chiến cuối cùng, Đạo Quang đường, Ninh Chí Viễn, Vương Mãnh, một trận chiến định càn khôn.

Ninh Chí Viễn không cách nào phái bốn người khác đi trước để tiêu hao Vương Mãnh, thắng đều là sỉ nhục.

Phải là đường đường chính chính một trận chiến, hơn nữa Ninh Chí Viễn còn hướng tổ sư xin cho Vương Mãnh đủ thời gian khôi phục. Hắn muốn chiến đấu với một Vương Mãnh ở thời kỳ toàn thịnh nhất cơ.

Đây không phải ngạo khí hay là cái gì, mà là đến vị trí như của Ninh Chí Viễn đây là tự tin cần có của một cường giả.

Nếu như Ninh Chí Viễn thắng, như vậy kiếp sống đệ tử của hắn chính là đã hoàn thành hoàn mỹ, bản thân sáng tạo qua kỳ tích, đồng thời còn bóp chết một kỳ tích khác, còn có hy vọng gì khác xa vời hơn sao?

Mà đối với Vương Mãnh, nếu như có thể chiến thắng Ninh Chí Viễn, không thể nghi ngờ đã tạo ra một truyền thuyết chưa bao giờ có trong lịch sử Thánh đường, mỹ nữ anh hùng, một cái truyền thuyết hoàn toàn mới đã xuất hiện.

Một trận chiến này, trước đó chưa từng có.

Hơn nữa, sáu đại tổ sư sẽ tập trung đầy đủ tới Đạo Quang đường quan sát trận chiến đấu này, đây cũng là rầm rộ trước nay chưa có.

Lần này đại hội thi đấu này đã muốn trở thành ngày lễ ở Thánh Đường.

Dù sao còn có một hồi quyết chiến, các đệ tử Lôi Quang đường cũng không nên gióng trống khua chiêng chúc mừng, nhưng trên sơn môn của chính mình náo nhiệt hơn một chút hiển nhiên là không thiếu được.


Lão Chu cũng bị kéo tới, đáng thương nhất chính là, lão Chu hàng tồn đều bị Trương mập mạp chuyển đi ra. Chu Phong trưởng lão đối với Lôi Quang đường như là người một nhà, hơn nữa chưa thấy qua trưởng lão nào không làm giá như vậy, Lôi Quang đường từ trên xuống dưới đều ưa thích vô cùng.

Tuy nhiên Vạn Tĩnh Vương Bạc Đương Triệu Nhã cũng khá tốt rồi, nhưng tóm lại đều cảm thấy có khoảng cách, không giống như Chu Phong, các đệ tử nguyện ý đem coi Chu trưởng lão trở thành người một nhà, cũng đều ưa thích gọi hắn một tiếng lão Chu.

Kết quả Chu trưởng lão đã bị rót rượu tới long trời lỡ đất, sau khi uống rượu là đem một vài chuyện cũ mấy năm xưa đều giũ đi ra, thậm chí còn có một vài sự tình của tổ sư nữa, quả nhiên là vui sướng vô cùng.

Trương mập mạp đồng học rất là hưng phấn, lúc cảm giác say nồng, trực tiếp nhảy tới trên mặt bàn, uốn éo cái mông cởi quần áo rồi, đúng lúc mắt thấy cái mông sắp hấp thụ ánh sáng, thì bị Liễu My kéo xuống dưới.

Cuộc sống là phải tận lực vui vẻ những lúc cần thiết, thời điểm muốn vui vẻ phải vui vẻ.

Dương Dĩnh cũng không thiếu được chuyện trở thành đối tượng cho mọi người trêu chọc, cơ hội như vậy cũng không thấy nhiều, bất quá trở ngại uy nghiêm của đại sư tỷ Phi Phượng đường, mọi người vẫn tương đối. Đáng thương đám người Cao Đan Đan trở thành mục tiêu của đám sói. Vốn là làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, có trời mới biết, bọn tỷ muội của Dương Dĩnh có thể hay không yêu ai yêu cả đường đi, cũng vừa ý bọn hắn thì sao.

Lôi Quang đường cho tới bây giờ không có náo nhiệt qua như vậy, thoải mái qua như vậy.

Lúc tên đã đề lên bảng vàng thì phải là đêm động phòng hoa chúc.

Ngày hôm nay đối với Vương Mãnh mà nói, tuyệt đối là hạnh phúc, thậm chí cái này cả quá trình đều là hạnh phúc, mà trong khoảng thời gian này hắn dĩ nhiên đã quên đi địch nhân mà xa xa không thể chạm kia, thật sự trước đây có chút ngốc, binh đến thì tướng chắn, nước đến đất chặn.

Dương Dĩnh cảm nhận được ánh mắt nhưu lang như hổ của Vương Mãnh, nàng có chút sợ hãi, Vương Mãnh ôm Dương Dĩnh, hắn đã có nhiều hơn một người phải bảo vệ.

Thân thể hai người cũng bắt đầu nóng lên, Vương Mãnh bưng lấy khuôn mặt của Dương Dĩnh, giai nhân Như Ngọc, tăng thêm men rượu thúc giục, Vương Mãnh không thể kìm được nữa, đây là một đêm tuyệt vời, nhất là đã có kinh nghiệm lần đầu tiên, Vương Mãnh trở nên càng thêm hung mãnh, chỉ là đáng thương cho Dương Dĩnh.

Ngày hôm sau trời vừa sáng, Vương Mãnh đã tỉnh, tất cả mỏi mệt một đêm qua đã bị quét sạch, Dương Dĩnh giống như một con mèo nhỏ ôn nhu co rúc ở trong ngực hắn, trên gương mặt còn mang theo một chút nước mắt., Vương Mãnh vỗ đầu, ngày hôm qua quá điên cuồng, Dương Dĩnh mới được hưởng ân trạch không bao lâu trước, lại bị đánh cho một trận tơi bời.

Vương Mãnh nhẹ nhàng hôn lấy lông mi Dương Dĩnh, một chút nắng sớm chiếu vào khuôn mặt Dương Dĩnh, nàng giống như tiên tử đang say ngủ vậy. Vương Mãnh có cảm giác như mộng như ảo, mấy năm trước hắn vẫn còn cùng Trương mập mạp đánh nhau ở đầu đường xó chợ, mà bây giờ lại ôm ấp lấy tiên tử xinh đẹp nhất thánh đường.


Dương Dĩnh tỉnh, mở ra đôi mắt sáng như sao của mình, nhìn thấy Vương Mãnh vẫn có chút thẹn thùng, nữ hài tử da mặt xác thực muốn mỏng hơn nhiều lắm.

“Ngày hôm qua là ta không tốt, lần sau nhất định phải ôn nhu.” Vương Mãnh nói ra.

Dương Dĩnh cắn cắn bờ môi, mở to mắt, “Ta thích bị ngươi... chinh phục.”

Vương Mãnh không nhịn được mà cười to, Dương Dĩnh hận không thể tìm một cái lổ để chui vào, chính mình cũng không biết làm sao sẽ nói lời đó ra khỏi miệng.

Cái này là vui thú trong khuê phòng nha.

Vương Mãnh sắc tâm đại động, Dương Dĩnh sợ tới mức vội vàng ngăn cản, “Đại cục làm trọng,...sau khi một trận chiến với Đạo Quang đường chấm dứt, chàng muốn như thế nào đều tùy chàng.”

Phi Phượng đường là nữ tu đường, về phương diện song tu điển tịch cũng có giới thiệu, nếu như không có công pháp thỏa đáng phối hợp, quá độ tại chuyện phòng the là tiêu hao rất lớn.

“Không sao chứ, ta cảm giác thần thái sáng láng, nguyên lực tương đối sự dư thừa a.” Vương Mãnh sửng sốt một chút, ý thức được Dương Dĩnh đang lo lắng cái gì.

Phàm nhân quá độ là tiêu hao thể lực cùng tinh lực, người tu hành thì là sẽ tiêu hao mệnh hải.

Đúng là Vương Mãnh lại cảm giác trạng thái của mình tốt tới mức trước nay chưa có, thậm chí còn có chỗ tinh tiến, vô ý thức mà nội thị mệnh hải.

Mệnh Hải nhiều hơn năm cái quang cầu, màu vàng tràn ngập Ngũ Hành chi kim lực lượng, màu xanh da trời chính là Ngũ Hành chi thủy, màu xanh biếc chính là Ngũ Hành chi mộc, màu đỏ chính là Ngũ Hành chi hỏa, màu nâu chính là Ngũ Hành chi thổ.

Năm chủng lực lượng hợp thành ngũ mang tinh trận, lại nội thị, phát hiện ra năm cổ lực lượng này tồn tại phức tạp lực lượng giao thoa, rất giống là pháp tắc chi lực, mà ngũ mang tinh trận vô tình chính là một cái lỗ hổng của thiên địa khóa linh trận, có một chút thần cách chi lực lộ ra, vừa vặn trở thành hạch tâm của ngũ mang tinh trận.

Trong sức mạnh ngũ hành thì ngũ hành chi thủy rõ ràng cường đại hơn một chút, không biết như thế nào, Vương Mãnh từ bên trong cảm nhận được khí tức quen thuộc... Là khí tức của Dương Dĩnh.

Dương Dĩnh nhìn xem Vương Mãnh ngẩn người, còn tưởng rằng hắn tức giận, “Chàng muốn là muốn... Cái kia...”

Vương Mãnh từ mệnh hải rời ra, ôm lấy Dương Dĩnh, “Không phải, ta cảm giác được một ít chuyện tình kỳ diệu đã xảy ra, có lẽ chúng ta thật sự có thể thử xem song tu đại pháp.”

Lập tức Dương Dĩnh sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng,”Xấu lắm, trong đầu đều là mấy cái không đứng đắn.”

“Vậy hãy để cho chúng ta lại không đứng đắn lần nữa đi a.”


Vương Mãnh thực chất bên trong chính là loại người rất khí phách, Dương Dĩnh kháng cự yếu ớt chỉ có thể tăng thêm tình thú khi chinh phục, thừa nhận cũng sẽ trở thành một chủng tập quán.

Nhưng mà Vương Mãnh quả thực chính là thần thái sáng láng, điều này cũng làm cho Dương Dĩnh yên tâm không ít.

“Chàng ý định lúc nào nghênh chiến?” Tuy rằng toàn thân vô lực, nhưng Dương Dĩnh có lẽ hay là tận tâm giúp Vương Mãnh buộc lại nút thắt.

“Ba ngày sau, từ khi vào thánh đường này đã nghe nói qua đại danh cuả Ninh Chí Viễn, rốt cục cũng có cơ hội lĩnh giáo một chút.”

Dương Dĩnh gật gật đầu,”Phải cẩn thận ah, Ninh sư huynh thâm bất khả trắc, nguyên lực tầng thứ không người biết được, tuyệt sẽ không kém hơn so với Minh Nhân.”

Vương Mãnh nhéo nhéo khuôn mặt của Dương Dĩnh, hắn hiện tại càng ngày càng ưa thích đùa giỡn Dương Dĩnh rồi, lại để cho tiên nữ biến thành phàm nhân cảm giác thật không tồi.

“Lại nói tiếp, hắn cũng là tình địch của ta, bất quá nàng yên tâm, nam nhân nhà nàng còn không sợ qua một ai, Ninh Chí Viễn cũng sẽ trở thành Ninh Chí đoản!”

Dương Dĩnh liếc mắt nhìn Vương Mãnh “Chàng đó, chính là được tiện nghi còn khoe mẽ!”

“Ha ha, ta là lưu manh ta sợ ai!”

Ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của Dương Dĩnh, cưỡng ép đặt một nụ hôn thật dài tới mức không thể thở nổi.

Mãi tới khi có người quấy rầy, không cần đoán, nhất định là tên mập mạp Trương Tiểu Giang rồi.

Vừa vào cửa, Trương mập mạp lập tức lớn tiếng ân cần thăm hỏi:”Chào chị dâu.”

Chuyện này làm cho Dương Dĩnh đang vốn không biết phải nói thế nào cảm thấy được không sao cả “Quả nhiên là cùng một loại người mà!”

Vương Mãnh cười to, ngăn đón Trương mập mạp, nói “Nhìn thần thái phi dương đắc sắt của ngươi thế này, nhất định là đắc thủ rồi.”

“Mãnh ca lãnh đạo quá tốt tốt, ta đương nhiên là thành thục rồi, cũng không có biện pháp, mị lực quá mạnh mẽ, hoàn toàn ngăn không được.”

“Trương Tiểu Giang, ngươi còn có thể lưu manh được nữa sao!” Ngoài cửa Liễu My thật sự nghe không nổi nữa.

“ Sư muội, ta cảm thấy nên giam hai người bọn họ lại.” Dương Dĩnh nói ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui