Phương Lộ Phi cẩn thận treo phù xong, Vương Mãnh không có công kích, nhưng hắn cũng không dám không cẩn thận, nếu chẳng may bị đối phương thình lình thả ra kiếm khí thì toi mạng. Cho nên hắn vẫn rất là lo lắng, như vậy cũng tốt, Phương Lộ Phi vững vàng treo từng đạo phù lục lên.
Bên trong treo phù hiện ra thủy bình, Phương Lộ Phi không hổ là người nổi bật của Hỏa Vân Đường, nếu không phải là Diêu Viễn ngang trời xuất thế, hắn mới là người thứ hai của Hỏa Vân Đường.
Bảy bảy bốn mươi chín tấm phù lục treo lên, rất rõ ràng nhìn ra được, so với phù lục trận của Diêu Viễn, Thương hỏa phù trận và Bạo liệt hỏa phù rõ ràng nhiều hơn một chút, đây là vấn đề của tinh thần lực.
Treo phù la bàn hoàn toàn vận chuyển, Phương Lộ Phi tin tưởng lập tức tiêu thăng, công kích phòng ngự đều làm tốt. Cho dù Vương Mãnh có khả năng thông thiên cũng đừng muốn ngăn cản được hắn.
Bỗng nhiên bầu trời xuất hiện sét đánh, Phương Lộ Phi bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, râu tóc dựng thẳng đứng lên, giống như thay đổi là người khác vậy.
Sát~~~
Phương Lộ Phi tương đối trực tiếp, treo phù la bàn trận pháp vận chuyển nhanh lên, từng đạo phù lục như sông dài biển lớn trút xuống đầu Vương Mãnh.
Phương Lộ Phi trên phương diện chiến đấu và kỹ xảo đều phải ổn trọng thành thục hơn so với Diêu Viễn, phù trận cũng không phải là tùy tiện treo lên như vậy. Hỏa phù và thương hỏa phù trận cùng với bạo liệt hỏa phù phối hợp là tập trung kinh nghiệm chiến đấu của mình. Người có lòng nhân thì nhìn thấy người nhân từ, người có kiến thức thì nhìn thấy kiến thức (nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí), đồng thời là treo phù, người khác nhau thì có hiệu quả khác nhau.
Kiếm khí có thể dùng kỹ xảo phi ảnh né tránh nhưng phù lục lại khác, phù lục công kích nhiều là có tính sát thương phạm vi lớn nhỏ. Huống chi phù trận của Phương Lộ Phi đã chuẩn bị chu đáo rồi, nhưng hắn cũng không nóng lòng phóng ra, phù trận cung đối với Vương Mãnh mà lại chính là một loại uy hiếp. Mà lực ảnh hưởng tới chiến đấu là phi phường cường đại, một khi phát ra công kích, loại uy hiếp này cũng không phải kém.
Đây là một người tu hành thành thục!
Thế giới Tiểu Thiên thiên tài xuất hiện nhiều, vĩnh viễn cũng không thể xem nhẹ những tiền bối khổ luyện tới bây giờ. Bọn họ khả năng không đường hoàng, bởi vì bọn họ chiến đấu nhiều lần đạt được giáo huấn cùng kinh nghiệm rất đáng kể, đồng thời cũng làm cho bọn họ ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Tất cả mọi người nhìn Vương Mãnh, Vương Mãnh cũng làm tốt chuẩn bị né tránh rồi, rõ ràng là hắn muốn dùng loại kỹ xảo phi ảnh không thể tưởng tượng. Có thể luyện phi ảnh tới mức ảo bộ như vậy, quả thực không phải là nhỏ. Kỳ thực đòn kiếm khí cuối cùng của Cổ Tự Đạo sử dụng chính là lôi quang thập tự liên toàn sát, nhưng mang vào phạm vi công kích tê liệt, chỉ có điều tới bây giờ ngay cả Cổ Tự Đạo cũng không hiểu được, vì sao công kích lại không có hiệu quả.
Nếu chỉ có công kích nổ tung bình thường, khẳng định là không được, mà hiện tại toàn bộ phù lục trận, đối thành là ai cũng phải chuẩn bị trước khi đối phương công kích.
Còn có thể có kỳ tích sao?
Vương Mãnh không có lộn xộn, bởi vì hắn đang đợi phù trận của đối phương ra tay, đó mới là lúc quyết định thành bại.
Mười tấm hỏa phù dẫn đầu giết tới, hỏa phù công kích tần suất cũng rất nhanh, khống chế chính xác vô cùng nhằm ngay vào yếu hại của Vương Mãnh.
Nện bước phi ảnh như mộng như ảo kia lại xuất hiện, một đám hỏa phù hiện lên, bạo liệt hỏa phù bạo, nhưng cũng vô dụng. Thương hỏa trận phù cũng nổ tung, nhưng tốc độ của Vương Mãnh còn nhanh hơn, nhất là hỏa phù phía trước không dậy nổi một chút điểm kiềm chế nào, tổ hợp phù trận đúng là không thể phát huy ra được hiệu quả.
Phương Lộ Phi vẻ mặt vô cùng cẩn thận, nghiêm túc, phù trận cung trong tay thủy chung ngắm vào Vương Mãnh, hỏa phù từng tấm từng tấm một treo lên treo phù la bàn.
“Hỏa Vân Đường đúng là hạ đủ vốn góc, treo phù la bàn này dùng đúng là thượng phẩm linh thạch!”
Minh Nhân lắc đầu cười nói.
“Sư huynh tuệ nhãn như đuốc, ha ha, tuy nhiên đây cũng là phong cách nhất quán của Hỏa Vân Đường, phân đường có ưu thế tài nguyên luôn luôn phát huy hết được đặc điểm này. Mà Phương Lộ Phi so với Diêu Viễn trầm ổn hơn nhiều lắm, Vương Mãnh nếu muốn cùng hắn đánh tiêu hao dần dần thì là tính lầm rồi.”
Dương Dĩnh nói, lúc đầu đứng ở phía bên Hỏa Vân Đường, nhưng hiện tại đã trở lại rồi.
Minh Nhân gật gật đầu, Dương Dĩnh nguyện ý giao lưu với Minh Nhân cũng là bởi vì cách đối nhân xử thế của Minh Nhân. Đại khái mọi người đều nhốn nháo, nhưng Minh Nhân lại không có hành động chán ghét này. Thánh tu cũng là người, cũng có thất tình lục dục, nhưng nếu muốn tìm một người quang minh lỗi lạc ân oán phân minh ở trong chín phân đường này, khẳng định chỉ có Minh Nhân.
“Vương Mãnh nếu không có ý thức được điểm này, còn muốn giở trò cũ như đối với Cổ Tự Đạo, chỉ sợ là thiệt thòi lớn.”
Linh Ẩn tứ hổ cũng gật đầu nói, là tinh anh phù kiếm song tu Linh Ẩn Đường, là có quyền lên tiếng. Kiếm tu chống lại kiếm tu sẽ tiến vào tử cục tiết tấu cùng khí thế. Nhưng nếu chống lại thuật tu, cái tình huống này sẽ không xuất hiện.
Dương Dĩnh lẳng lặng nhìn thoáng qua Linh Ẩn tứ hổ, bốn người nếu để ở bất cứ phân đường nào khác cũng có thể trở thành đại sư huynh. Tính theo đệ tử tinh anh mà nói, Đạo Quang Đường và Linh Ẩn Đường, thậm chí là Tiên Nguyên đường cũng phải cao hơn bọn họ không ít. Đây cũng là một điều mà các phân đường khác khó mà vượt qua được.
Tiên Nguyên đường vẫn là có nhược điểm, nhưng bọn họ nhược điểm lại được đan dược bù đắp lại.
Ánh mắt chuyển hướng tới chiến trường, Phương Lộ Phi thật đúng là biết cách bình tĩnh, tùy ý để cho Vương Mãnh thi triển kỹ xảo đẹp mắt. Song phương đều nhìn xem rất khẩn trương, Vương Mãnh liên thắng Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo, dù thế nào cũng được coi trọng rất nhiều, nhưng người khác cũng đều nghiên cứu nhược điểm của hắn.
Một kiếm tu mười lăm tầng, khẳng định là có nhược điểm, cho dù là hắn luyện được rất nhiều kỹ xảo thành thục.
Tống Chung nhìn xem mà gật đầu, phải ổn định, ngăn chặn, hắn không phải muốn khoe thân pháp sao. Cho hắn đủ thời gian mà thi triển, Phương Lộ Phi chỉ cần ổn định, và chờ đợi cơ hội, chờ đợi Vương Mãnh lộ ra sơ hở, và Vương Mãnh sẽ quên đi tồn tại của cung phù trận.
Chỉ cần mềm lòng một chút thì trong nháy mắt sẽ lộ ra sơ hở, chính là thời điểm Phương Lộ Phi giải quyết Vương Mãnh, như vậy thì trời cao biển rộng rồi.
Đệ tử Hỏa Vân Đường vẫn hơi sốt ruột, đối với loại mặt hàng như Vương Mãnh, trực tiếp oanh giết thành cặn bã thì tốt rồi. Mà Phương Lộ Phi quả thực rất bình tĩnh.
Người hiểu biết Vương Mãnh nhất khi xem cũng không khỏi gật đầu,kỳ thực đối phó với Vương Mãnh chính là phải như vậy, đừng cùng hắn đánh bừa, càng không thể sốt ruột. Hắn muốn phát huy cứ cho hắn phát huy, khoe ra một chút cũng không chết được người.
Kết quả mới là trọng yếu nhất, có ưu thế không phát huy thì mới là thằng ngốc.
Có treo phù la bàn phụ trợ, hơn nữa ưu thế nguyên lực bản thân, đối phương muốn chơi, vậy chơi đi.
Vương Mãnh chỉ cần có ý tới gần, Phương Lộ Phi sẽ công kích hỏa phù mãnh liệt, cưỡng ép bức lui. Bất kể ngươi né tránh thế nào, cũng không có khả năng hoàn toàn không nhìn công kích.
Chỉ cần Vương Mãnh thoát ly khỏi khoảng cách, Phương Lộ Phi sẽ không ngừng nghỉ dùng hỏa phù công kích. Đây là lúc khảo nghiệm tính nhẫn nại, là một thuật tu, Phương Lộ Phi không phải là đại sư huynh, hắn không cần phải nhìn thể diện ở chung quanh, chỉ cần phát huy tính kiên nhẫn và ổn định của thuật tu là được rồi.
“Con mẹ nó, Phương Lộ Phi có phải là đàn ông hay không, đánh như đàn bà như vậy, không dám đấu sao!”
Trương Tiểu Giang cũng sốt ruột nha.
Chu trưởng lão lẳng lặng nhìn, ánh mắt rất có ý tán dương, Phương Lộ Phi quả thực là một người sách vở. Đại đa số chiến đấu, thực lực nào có cách xa như vậy, thực lực, tâm tính …các phương diện đều phải nghiên cứu, lúc đó mới là thành thục. Nếu có thể chuẩn xác tìm ra thế cục có lợi nhất cho mình đó mới là tuyệt nhất.
Rất rõ ràng, dưới tình huống tiêu hao ngang nhau, Vương Mãnh càng chịu thương nhiều hơn, mà Phương Lộ Phi càng thêm thuận buồm xuôi gió. Hắn không ngờ bắt đầu lấy nắm lấy được quỹ tích phi ảnh của Vương Mãnh. Hỏa phù lực áp bách cũng ngày càng mạnh hơn, Vương Mãnh tránh né càng không thể dễ dàng như cũ nữa.
Trong chiến đấu không nhất định cần phải bắt lấy mục tiêu một cách vô cùng tinh chuẩn, chủ yếu là phán đoán và công kích phạm vi chuẩn xác, đối với thuật tu mà nói như vậy là đủ rồi.
Hỏa phù bức bách, bạo liệt hỏa phù rốt cuộc bắt đầu kiến công, trên người Vương Mãnh bắt đầu bị bạo liệt hỏa phù chạm tới.
Trong giằng co, một khi một bên xuất hiện sơ hở, cục diện sẽ giống như vỡ đê vậy.
Huống chi Phương Lộ Phi trong tay vẫn còn một quân bài sát thủ chưa sử dụng. Phương Lộ Phi đang không ngừng tăng trưởng tự tin, thương hỏa trận phù tuy rằng không có trực tiếp đánh trúng mục tiêu là Vương Mãnh, nhưng khiến cho Vương Mãnh cũng bị thương, nện bước né tránh rõ ràng không còn hoa lệ như mới bắt đầu.
Thần?
Đây là không tồn tại!
Bất cứ người nào trên người cũng phải có sơ hở, nhất là một người tu hành mười lăm cấp. Cho dù ngươi đem tất cả các kỹ năng luyện tới đỉnh phong cũng không khác đi được, thực lực quyết định bởi tổng hợp cùng bình hành. Thời điểm không ai chú ý tới ngươi, khẳng định có thể rất mạnh, nhưng sau khi thành danh, sẽ bị người ta nhìn chăm chú vào, những chỗ thiếu sót của ngươi sẽ bị người khác đào tới ba thước, huống chi một chỗ thiếu sót rõ ràng như vậy.
Cổ Tự Đạo phạm sai lầm chính là không chịu hấp thụ bài học từ Kiều Thiên, nắm lấy nhược điểm, tuy rằng mặt mũi khó coi một chút, nhưng là có thể thắng.
Chuyện Dương Dĩnh lo lắng nhất đã xảy ra.
Linh Ẩn tứ hổ ngơ ngác nhìn nhau, không kìm nổi thở dài, Linh Ẩn Đường của bọn họ đúng là có hảo cảm với Vương Mãnh, nhất là tính cách và kỹ thuật của Vương Mãnh. Nhưng khuyết điểm của người này cũng quá rõ ràng, ham nhiều, tu hành lại không đủ chuyên chú.
Đệ tử Hỏa Vân Đường vẫn bị vây trong một loại cảm giác áp lực, cũng cảm giác được hô hấp thông thuận, ánh rạng đông của thắng lợi ngay tại trước mắt, mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột đều là mèo tốt cả.
Rầm.
Một đạo hỏa phù, Vương Mãnh không có hoàn toàn chợt lóe mà tránh qua được, đù phải bị đánh trúng, nện bước lập tức thác loạn.
Phương Lộ Phi trong mắt bùng cháy lên ngọn lửa thắng lợi, nhưng ý nghĩ vẫn thanh tỉnh vô cùng. Lúc này dùng hỏa phù truy kích chỉ cung cấp cho đối phương cơ hội cưỡng ép né tránh.
Thừa dịp hắn bệnh phải lấy mệnh hắn!
Cung phù trận rốt cuộc cũng ra tay rồi!
Một đạo hào quang cấp tốc bắn về phía Vương Mãnh.
Khốn long trận pháp nổ tung!
Không thể nghi ngờ đã khóa định rồi!
Cho dù ngươi có khả năng thông thiên triệt địa cũng không thể né tránh được.
Vương Mãnh bị nhốt bên trong khốn long pháp trận lập tức bị nhốt trụ, ít nhất có năm sáu giây bị vây khốn, mà ba đạo khốn long trận pháp liên tục vây khốn, tạo thành hình chữ “Phẩm” nổ tung bên người Vương Mãnh, không cho Vương Mãnh một chút cơ hội nào. Diêu Viễn cũng không kìm nổi mà bóp cổ tay tán duong, đây là chênh lệch của hắn với các sư huynh.
Phương Lộ Phi vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, rốt cuộc cũng phải bắt đầu rồi, đây là lễ vật của hắn.
Từng đạo bạo liệt quả phù, thương hỏa phù trận giống như đèn kéo quân bay ra ngoài, nhưng cũng không phải trúng mục tiêu là Vương Mãnh ngay trực tiếp, mà vờn quanh bên người Vương Mãnh.
Trong nháy mắt, Phương Lộ Phi triển lãm ra một trình độ treo phù viễn trình siêu tuyệt.
Phương Lộ Phi mặt cũng có một chút đỏ bừng, viễn trình treo phù khó khăn phải cao hơn nhiều lắm, nhưng một khi treo thành công, vậy là thiên la địa võng rồi!
Vương Mãnh trong ngoài đã bị ba tầng phù lục trận vây quanh, mà lúc này khốn long trận pháp cũng sắp biến mất. Phương Lộ Phi nghẹn một ngụm nguyên lực, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần.
“Lười trời tuy thưa mà khó lọt, bạo!”
Phù trận như mưa tuyết rơi oanh kích về phía Vương Mãnh, từng bước từng bước oanh kích. Chẳng sợ liên kích sẽ tạo ra khe hở, hơn nữa còn triệt tiêu lẫn nhau, nhưng nếu sử dụng viễn trình treo phù thành công, hiệu quả bùng nổ sẽ là chất chồng.
Chiêu thức viễn trình treo phù này thể hiện ra tiêu chuẩn của nhân vật số hai Hỏa Vân Đường, Phương Lộ Phi.
Rầm rầm…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...