Chiến ý của Lý Thiên Nhất hoàn toàn được khơi dậy, đây mới là điều hắn muốn. Trước đây ngoại trừ lão nhân nhà mình ra chưa từng một người nào dám dùng như ảnh tùy hình trốn tránh công kích của hắn.
Chưa từng có!
Thế giới này không ngờ còn có người còn ngông cuồng, kiêu ngạo hơn hắn!
Bất tri bất giác, Lý Thiên Nhất dùm tới Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm, tuy rằng không có nguyên lực chống đỡ nhưng kiếm chiêu của Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm vẫn như cũ phải dùng từ hoàn mỹ tới hình dung, không chê vào đâu được.
Trương mập mạp cũng hoàn toàn bị chiêu thức của Lý Thiên Nhất hấp dẫn, uy lực được hạ thấp, cho nên hắn có thể nhìn thấy rõ ràng. Đương nhiên mệnh ngân tổ hợp như thế nào thì hắn không biết được.
Vương Mãnh giống như bị nguy hiểm, mỗi một lần đều kém một ly nữa. Khóe miệng của hắn luôn hiện lên nụ cười, giữa sinh tử, vẫn tươi đẹp như vậy.
Lý Thiên Nhất thật đã bị kích thích, kiếm trong tay hắn càng nhanh hơn, tròng mắt mập mạp nhanh muốn rơi ra rồi.
Bỗng nhiên nguyên lực nổ tung, cho dù là trình độ năm cấp nhưng cũng sinh ra uy lực không nhỏ chút nào. Chính diện ngăn cản, chỉ sợ ngay cả mệnh ngân mười tầng cũng cam bái hạ phong.
Nguyên lực là vật chết, thông qua mệnh ngân tổ hợp mới có thể nở rộ sáng chói, đây mới là ý nghĩa sâu xa của việc tu hành.
Giống như hỏa long rống lên, khí phách vô cùng.
Sát!
Ly Hỏa kiếm của Lý Thiên Nhất chém ra, tuyệt đối không thể né tránh.
Uy thế mười phần, tiềm long đằng uyên, thế không thể đỡ.
Cho dù là ngươi có biết nhược điểm, thế nhưng có thể làm được gì?
Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm là một trong những tuyệt học mạnh nhất Thánh Đường.
…
Đâm nghiêng một kiếm, ra rất đột ngột, tiềm long đằng uyên quả thực không thể đỡ được. Nhưng trong nháy mắt nó bùng nổ thì cũng có nhược điểm, khí thế là có thể che dấu đi được. Nhưng nếu như khí thế không ảnh hưởng tới đối phương, thì đây chính là sai lầm trí mạng.
Vương Mãnh vẫn né tránh bỗng nhiên đâm ra một kiếm, không nhanh không chậm, lại không ngờ xuyên thấu được kiếm trận. Kiếm của hắn đâm xuyên qua khe hở duy nhất, mũi kiếm yên lặng dừng trên cổ Lý Thiên Nhất, Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm đột nhiên dừng lại.
“Thiên Nhất, Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm của ngươi chưa thành công hoàn toàn, phải nhớ kỹ, thời điểm mạnh nhất cũng là thời điểm ngươi yếu nhất!”
“Sư phụ, người cảm thấy có ai có thể nhìn ra được, lại có ai có thể ngăn được khí thế của con.”
“Sơn ngoại hữu sơn, thiên ngoại hữu thiên.”
“Thật không, con còn muốn kiến thức, kiến thức ha ha.”
Lý Thiên Nhất như vậy sư phụ hắn cũng không còn gì để nói. Bởi vì trong cùng thế hệ không có ai theo kịp hắn, ngay cả những người tu hành vài chục năm cũng không phải đối thủ của hắn.
Hắn là bất bại, hắn là Lý Thiên Nhất vô địch.
Hết thảy trước mắt có vẻ như không đúng sự thật, kiếm của đối phương chỉ tới cổ họng mình, lạnh như băng, máu, từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Hắn, Lý Thiên Nhất không ngờ đã thua??
Hoàn toàn thua sao?
Rầm, kiếm trong tay Vương Mãnh vỡ ra thành từng mảnh… loại đồ vật này rất thấp kém, có thể là dùng cước đoán rèn ra đi, một chút kiếm phong cũng không ngăn cản được.
Vương Mãnh nhìn vẻ mặt Lý Thiên Nhất, bỗng nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng. Hắn vừa chuẩn bị nói vài câu an ủi, liền cảm thấy mình bị khiêng lên .. là Trương mập mạp.
Lúc này không chạy thì còn đợi khi nào nữa, kiếm cũng bị chấn nát rồi. Những đệ tử quý tộc đều là vui giận thất thường, nếu chẳng may thẹn quá hóa giận, họn họ khẳng định hai trăm phần trăm là táng thân nơi hoang dã này.
Lúc này Trương mập mạp hoàn toàn bùng nổ, chạy đi như bay. Tên kia quá biến thái à, kiếm khí không thôi cũng bạo vỡ bảo kiếm, đánh thế quái nào được hắn mà đánh!
“Mãnh ca, ngươi yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không để hắn làm ngươi bị thương sợi tóc nào cả!”
Vương Mãnh bị khiêng lên có chút dở khóc dở cười, chạy làm gì cơ chứ.
Lý Thiên Nhất mờ mịt đứng ở xa xa, ngơ ngác nhìn hai tay mình lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy…”
Mặc dù là có sơ hở, nhưng sư phụ đã nói qua, dưới mệnh ngân hai mười cấp không người nào có thể phá được. Vừa rồi, một kiếm kia của người không đủ năm tầng…mệnh ngân không đủ năm tầng nha…
Thành lũy niềm tin không thể phá vỡ của Lý Thiên Nhất trong nháy mắt sụp đổ. Bỗng nhiên ánh mắt Lý Thiên Nhất trợn tròn, nhìn khắp nơi chung quanh tìm kiếm. Không được, nhất định phải chiến lại một trận, vừa rồi là sai lầm, là sai lầm!
A ~~~~
Trong rừng cây bỗng nhiên vang lên thanh âm hò hét điên cuồng của Lý Thiên Nhất. Vị thiên tài được Thánh Đường ký thác rất nhiều kỳ vọng này rốt cuộc cũng nếm thử tư vị của thất bại.
Chạy, chạy, chạy, chạy…
Tuy rằng là trốn nhưng vẻ mặt của tiểu mập mạp lại hưng phấn không thể dùng ngôn ngữ diễn tả được. Mặc kệ thế nào, bọn họ đã sống dưới kiếm của Lý Thiên Nhất, Lý Thiên Nhất kia là ai chứ?
“Khụ khụ, mập mạp có thể thả ta xuống không, ta có thể đi mà.” Vương Mãnh nhìn Trương mập mạp thở hổn hển, thật sự không biết phải nói gì.
Mập mạp trực tiếp lao vào trong một bụi cỏ, lôi trì này chỉ có điểm này là tốt, khắp nơi đều là nơi ẩn thân tốt. Trên thực tế, hắn đã chạy như điên một hồi, đối phương hẳn là không tìm thấy nữa, lúc này mới buông Vương Mãnh xuống.
Tt dựa vào gốc cây há mồm hô hấp, tay phải của hắn còn run rẩy, đây là thoát lực.
“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút, chút nữa chúng ta sẽ trở về Thánh Đường.” Vương Mãnh nói, sửa sang lại quần áo một chút.
Trương mập mạp mới phát hiện ra kiếm của Vương Mãnh chỉ còn lại cái cán, cái này đã bị kiếm khí đánh nát rồi. Hắn táp táp đầu lưỡi, vô cùng chăm chú nhìn Vương Mãnh: “Mãnh ca, từ hôm nay trở đi ngươi thật sự là thần tượng của ta, ngươi là thân ca ca của ta.”
Vương Mãnh dở khóc dở cười, tên mập mạp chết tiệt này: “Thân cái mặt ngươi đấy, ngươi muốn đổi họ sao, không sợ cha ngươi quất chết ngươi à.”
“Hì hì, chúng ta là huynh đệ khác họ, đồng sinh cộng tử nhiều lần như vậy, so với thân sinh còn thân hơn.”
Mập mạp nước miếng tung bay, Vương Mãnh cũng là buồn cười. Trong mắt Trương mập mạp này, có thể thoát được mạng dưới ta Lý Thiên Nhất đã là thần kỳ rồi, hưng phấn suốt thời gian dài.
“Trong đám thanh niên…Lý Thiên Nhất quả thật không tồi.” Vương Mãnh nói, xem ra hiện tại trình độ ở thế giới Tiểu Thiên này còn không có kém đi.
“Mãnh ca, ngươi là mạnh nhất, bọn họ chỉ là ỷ vào gia thế, con mẹ nó, nếu đem những tài nguyên tu hành này cấp cho Mãnh ca, còn không tranh bá Thánh Đường sao?”
Mập mạp có vẻ hưng phấn hơn cả trông thấy đùi đẹp của Hồ Tĩnh.
“Tranh bá Thánh Đường sao? Ha ha, tu hành không phải là tranh bá, mà là thiên đấu(đấu với trời).” Vương Mãnh cười nói.
“Thiên?”
Trương mập mạp gãi gãi đầu, mạnh mẽ vỗ tay một cái nói: “Mãnh ca, ngươi càng ngày càng mơ hồ nha, a, ta nghĩ ra được bọn họ là ai rồi, tên họ Chu lừa đảo kia đã từng nói qua cho ta. Bọn họ là chín đệ tử kiệt xuất nhất trong thế hệ tam đại đệ tử Thánh Đường, ý tứ là tán gái không trả tiền ấy mà. Lương Nguyên kia cũng là một trong số đó. Chín người này đang là nhân vật số má trong một thế hệ, cũng là trọng điểm bồi dưỡng của Thánh Đường. Mẹ nó, cái Lý Thiên Nhất kia lai lịch chẳng phải còn lớn hơn nữa sao, quái vật mà, không ngờ có thể thoải mái chiến thắng Lương Nguyên…. Ha ha…Tên họ Chu lừa đảo chết tiệt, nhắc tới là tức giận. Không ngờ hắn dám cho chúng ta dẫn lộ phù giả!” Trương mập mạp tức giận tới mức mang đồ vật ra ngoài chuẩn bị đập nát.
Vương Mãnh cầm lại, nhìn nhìn rồi cười một cách quái dị: “Dẫn lộ phù tuy rằng là giả nhưng mục đích vẫn đúng, thần hành phù cũng tốt.”
Trương mập mạp gãi đầu, vẫn là không rõ, tuy nhiên dường như dựa theo dẫn lộ phù mà đi vẫn có thể tiến tới được Lôi Minh phong.
Những cái khác còn lại đều là hàng giả, xem ra Chu Khiêm này cũng có tâm, vừa không muốn đắc tội Triệu Quảng, lại không muốn hại bọn họ. Hắn vốn nghĩ hai người sẽ mang theo Thần Hành phù một đường chạy như điên, nhưng không ngờ hai người lại gan lớn tò mò như vậy.
Trương mập mạp thực sự không thể di chuyển được nữa, chỉ có thể để Cầu Cầu cõng đi. Cầu Cầu lần này phát huy ra tác dụng trọng yếu, điều này làm cho Vương Mãnh nhớ tới Bát Chiết, lại nhớ tới đồng bạn đã từng chiến đấu với mình. Không biết bọn họ hiện giờ thế nào, những gì tu hành trước kia gần như…không phải gần như mà là hoàn toàn từ bỏ rồi. Hiện tại ngẫm lại thật sự rất ngốc, đây là trò chơi của ông trời mà, chỉ có điều hiện giờ có một quân cờ nhảy ra ngoài bàn cờ, mở lại một ván cờ mới!
Lúc này người tu hành các tông phái đang vội vàng vây bắt Ngũ Chuyển Kim Tê.
Lúc đi ra khỏi lôi trì, trước mặt Vương Mãnh chính là một thế giới Tiểu Thiên hoàn toàn mới mẻ, đẹp như vậy, làm cho người ta phải hoài niệm.
Từ nay về sau, biển rộng rãi cá bơi nhảy, trời cao xanh chim thẳng cánh bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...