Thánh Đường

Vương Mãnh giống như không có thật thể bóng dáng vậy, chớp động trong kiếm trấn, kiếm trận mạnh nhưng sấm đánh vậy, nhưng tốc độ lay động của Vương Mãnh cũng không mau, rất chậm.

Nhưng người biết hàng đều biết rằng, cực nhanh sẽ giống như chậm, kỳ thực tốc độ của Vương Mãnh vô cùng nhanh.

Lúc tiếng gầm rú biến mất, Ngự Thú Đường đã không còn thanh âm, bởi vì bị kiếm trận tập trung, Vương Mãnh không ngờ vẫn còn sống.

Phòng ngự không tác dụng!

Vương Mãnh chắp hai tay sau lưng, bước từng bước một về phía Cổ Tự Đạo, đây áp lực.

Khí thế áp bách, ai có thể ngăn cản.

Cổ Tự Đạo cắn răng một cái, cầm linh thú kiếm trong tay chém xuống dưới. Đối phương đúng là có thể tránh né được kiếp pháp, nhưng không có nghĩa tránh được công kích gần người.

Linh Thú Kiếm mang theo nguyên lực hùng hậu sát tới Vương Mãnh, nhưng mặc dù là ai cũng có thể nhìn ra được Cổ Tự Đạo đang chột dạ.

Đối mặt với công kích của Cổ Tự Đạo, Vương Mãnh đột nhiên bước lên một bước, lập tức Cổ Tự Đạo cảm giác tức giận vô cùng đã không còn, vị trí công kích đã bị đoạt mất. Hắn theo bản năng đổi vị trí khác, nhất định phải đổi, loại công kích này đã thành thói quen rồi, một cao thủ đã thành thói quen, nhất định phải có phán định.

Nhưng vừa mới chuẩn bị làm ra phản ứng Cổ Tự Đạo lại phát hiện ra Vương Mãnh đã bước tới trước một bước.

Lại biến đổi!

Bất kể nơi nào cũng thấy bóng dáng của Vương Mãnh, đệ tử Ngự Thú Đường trợn mắt há mồm. Đại sư huynh làm sao vậy, như thế nào mà không chém đối thủ, nhảy đi nhảy lại làm gì?

Mà nụ cười trên mặt Cổ Tự Đạo đã sớm không thấy nữa rồi, kỳ thực hắn đã hoàn toàn bị dẫn dắt rồi. Đây là chiến đấu còn nguy hiểm hơn vật lộn nhiều, chiến đấu của tiết tấu, liên lụy tới lực lượng tinh thần.


Lưu Diệu Âm đúng là áp chế được Trương Tiểu Giang bởi vì nàng có ưu thế trên phương diện dự phán. Nhưng vẫn như cũng chỉ là ở tầng dưới, chân chính tới tầng thứ cao minh hơn, một khi lâm vào trận chiến đấu phán định này mới là nguy hiểm nhất, một khi bị áp chế, sẽ lưu lại bóng ma trong tâm lý.

Cổ Tự Đạo nhất định phải đánh trả, nhưng hắn vốn tự tin vào phán định của mình, lại có vẻ vô lực vô cùng.

Dần dần cảm giác vô lực trào ra, lúc này thân hình của Vương Mãnh càng lúc càng lớn, khí tràng càng lúc càng uy. Mà Cổ Tự Đạo thì không ngừng bị đè ép, cho dù là đệ tử thực lực yếu kém tuy rằng không biết được những nguy hiểm trong đó, nhưng cũng cảm nhận được động tác của Cổ Tự Đạo càng ngày càng chậm. Nguyên khí dường như chịu đựng tiêu hao rất lớn, nhưng trên thực tế căn bản không có xuất chiêu.

Vương Mãnh đứng lại tại chỗ, đứng bất động, Cổ Tự Đạo nhẹ nhàng lùi lại phía sau năm sáu bước, mới đứng vững, sắc mặt tái nhợt.

Thời khắc mấu chốt, Vương Mãnh không ngờ thả cho hắn một đường sống.

“Ta nghe nói Ngự Thú Đường có phương pháp ngự thú.” Vương Mãnh thản nhiên nhìn thoáng qua Cổ Tự Đạo.

Cổ Tự Đạo hung hăng cắn chặt răng, lúc này đối phương không ngờ thật sự rất giống một trưởng lão, điều này sao có thể!

Tất cả mọi người đều nhìn Cổ Tự Đạo, không biết Cổ Tự Đạo sẽ làm ra phản ứng gì.

Rống.

Một con lôi thú thật lớn hiện ra bên cạnh Cổ Tự Đạo, đây là linh thú của Cổ Tự Đạo, cũng không thua gì linh thú Cửu Thiên hỏa Loan.

Tuy rằng trong đại hội linh thú không thể trực tiếp tham chiến, nhưng ngự thú sư lại có thể thông qua pháp thuật mượn lực lượng của linh thú. Đây cũng là chỗ hùng mạnh của Ngự Thú Đường, thân là đại sư huynh Ngự Thú Đường, Cổ Tự Đạo không có khả năng không biết.

Lúc lôi thú xuất hiện, áp lực cực lớn tới từ Vương Mãnh lập tức bị chia sẻ đi phân nửa. Lôi thú ánh mắt trợn lớn nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh, ai cũng biết lôi thú hùng mạnh như thế nào, táo bạo cỡ nào. Đệ tử Ngự Thú Đường thấy được hy vọng.

Chỉ cần đại sư huynh dùng ra tuyệt chiêu mạnh nhất là có thể giải quyết được trận đấu này. Đây tuy rằng chỉ là lôi thú chưa tiến vào trưởng thành kỳ, nhưng đã không thua gì người tu hành 30 tầng.


Chỉ có điều lôi thú, sau khi rít gào bỗng nhiên yên tĩnh lại, trước mắt bao nhiêu người lùi lại một bước, cúi đầu thận trọng gầm nhẹ.

Ngự Thú Đường lặng ngắt như tờ, đệ tử Ngự Thú Đường giống như thấy quỷ vậy.

Lôi thú là linh thú cấp cao kiêu ngạo nhất, đây cũng không phải là loại hàng bình thường. Lôi thú này của Cổ Tự Đạo vô cùng kiêu ngạo, mỗi khi xuất trận đều vô cùng kiêu ngạo, chiến đấu lại dũng mãnh vô cùng, chưa từng thấy nó có thái độ này bao giờ.

Lôi thú chỉ am hiểu công kích, không ngờ lại có thái độ phòng thủ, đang cảnh giới.

Ngươi tin sao?

Đệ tử Lôi Quang Đường hiển nhiên không hiểu công việc của đệ tử Ngự Thú Đường, thấy lôi thú xuất hiện, đều chửi bậy ầm ĩ, nói Ngự Thú Đường không biết xấu hổ, đánh không lại tìm linh thú tới hỗ trợ.

Rung động nhất chính là Cổ Tự Đạo, bởi vì lôi thú của hắn dĩ nhiên lại như vậy.

Phàm là linh thú bậc cao đều rất mẫn cảm, chúng nó có nhiều khía cạnh không bằng người tu hành, nhưng đối với nguy hiểm có khứu giá cực kỳ mẫn cảm. Lôi Thú đang nói cho hắn biết, Vương Mãnh trước mắt này là rất nguy hiểm.

Nguyên lực 15 tầng.

Cổ Tự Đạo không biết có phải do tính nhát gan của mình mà ảnh hưởng tới lôi thú hay không, nhưng lúc này hắn không còn đường lui.

Tay trái đặt trên người lôi thú, dưới chân hắn và lôi thú xuất hiện trận pháp.

“Linh Dung Đại Pháp, pháp chi tá linh!”


Lôi thú rít gào một tiếng, từng đạo hào quang tiến vào thân thể Cổ Tự Đạo.

Cổ Tự Đạo xuất ra linh thú kiếm, một tiếng sấm đánh, nguyên lực xuất hiện lục mang chói mắt.

Hắn chính là mượn lôi thuộc tính của linh thú.

Người tu hành bên trong cơ thể chỉ có ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, gọi là tiểu ngũ hành, những giữa trời và đất bao hàm cả đại ngũ hành, có phong có lôi.

Có thể nhận được lực lượng của đại ngũ hành, đủ cho rất nhiều pháp thuật mất đi hiệu lực.

Chiêu này hắn muốn để đối phó với Hỏa Vân Đường, không nghĩ tới phải dùng ở đây, phải tu dưỡng một thời gian rất dài mới có thể dùng lại được, lôi thú bị tá linh cũng trở nên rất suy yếu.

Lực lượng mênh mông tới từ khí phách của lôi thú, khôi phục lại tự tin cho lôi thú.

Vương Mãnh cũng dừng bước chân, hóa ra là có thể như vậy, người bản thân chỉ có tiểu ngũ hành, nhưng đồng thời có thể biến thành đại ngũ hành.

Vọng Thiên à Vọng Thiên, ngươi thật sự là một đối thủ không tồi, nhất định phải còn sống. Nếu không có người , tương lai khẳng định rất tịch mịch.

Vương Mãnh khóe miệng nổi lên nụ cười và khát vọng, nhưng hiển nhiên đây không phải là vì Cổ Tự Đạo.

“Lôi Quang Thập Tự Liên Toàn sát!”

Thập Tự Liên Toàn Sát ẩn chứa lực lượng lôi đình càng thêm uy mãnh, không lường trước được độ hung mãnh của nó. Lôi thuộc tính vốn là bạo lực là không thể xác định, dung nhập vào Thập Tự Liên Toàn Sát, trực tiếp nâng cao cấp bậc của kiếm pháp.

Có thể nói, chân chính không thể né tránh.

Thuộc tính là không thể suy đoán được, huống chi lại là lôi thuộc tính.


Chợt lóe sao??

Làm sao bây giờ??

Vấn đề là, Vương Mãnh không ngờ còn không chợt lóe!

Sặc, còn được thế sao?

Cổ Tự Đạo sau khi toàn lực ra tay cũng sửng sốt, thực không muốn sống sao?

Ngọc Linh Tử cũng có chút ngốc, đối mặt với Lôi Quang Thập Tự Liên Toàn Sát của Cổ Tự Đạo, hắn cũng chỉ có né tránh.

Nguyên lực là chết, pháp thuật là sống, thông qua tổ hợp lại mà phát ra pháp thuật không phải chỉ có sức sát thương của nguyên lực 19 tầng.

Theo ý nghĩa sâu xa nào đó đây cũng là nhạc thú của tu hành.

Rầm rầm…

Chỉ có điều trong nháy mắt mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lôi Quang Thập Tự Liên Toàn trảm đã đánh trúng Vương Mãnh.

Lúc này lôi khí cuồng bạo bắn ra bốn phía, thanh âm nổ tung lên.

Cổ Tự Đạo hung hắng nắm chặt tay, hắn vốn trầm ổn vô cùng cũng không kìm nổi rít gào một tiếng.

Bất kể thế nào, hắn thắng!

Bình tĩnh trong phút chốc, đệ tử Ngự Thú Đường điên cuồng hét lên, con mẹ nó, rất nguy hiểm, rất kích thích!

Nhưng cuối cùng, thắng lợi là bọn họ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui