Ở Thánh Đường tồn tại hai giai tầng, giai tầng tinh anh và giai tầng đệ tử phổ tụng. Đệ tử bình thường chiếm tám phần, bọn họ cũng là đệ tử Thánh Đường, nhưng khi ở bên ngoài thì rất nhiều người đều không thừa nhận loại người như bọn họ là đệ tử của Thánh Đường, nếu không thì chẳng phải cả thiên hạ đều là đệ tử Thánh Đường sao.
Nhưng những người tu hành tiến vào Thánh Đường đều có giấc mộng của chính mình, đều lấy việc là đệ tử Thánh Đường làm vinh quang. Bọn họ cũng khát vọng thành công, nhưng sự thật thường tàn khốc, những cửa ải khó khăn trong tu hành đã khiến cho từng người rồi từng người đều tiêu tan đi mộng tưởng.
Nhưng Vương Mãnh thành công đã nói cho bọn họ biết, không có gia thế hậu trường cũng có thể tạo ra được kỳ tích!
Toàn thể Lôi Quang Đường đều là một mảnh vui mừng, nhất là đám Đan Tu. Vương Mãnh đã trở thành thần tượng mới, nhất là chúng nữ đệ tử Đan Tu, cả ngày đều bám lấy Hồ Tĩnh hỏi thăm về tin tức của Vương Mãnh, hận không thể ngay cả màu sắc quần lót mà Vương Mãnh mặc đều muốn biết là gì.
Hồ Tĩnh đối mặt với loại nhiệt tình này thật sự trở tay không kịp. Kỳ thật trưởng lão trong Thánh Đường có rất nhiều, đối với đệ tử tinh anh mà nói thì trở thành trưởng lão chỉ là chuyện sớm hay muộn, đương nhiên Vương Mãnh quả là hiếm có, cho nên không cần phải như vậy.
Hồ Tĩnh vui mừng cho Vương Mãnh, nhưng cũng có chút lo lắng, bởi vì lấy tình hình của Lôi Quang Đường và tình huống hiện tại của Vương Mãnh cũng không phải chuyện tốt gì, mũi tên bắn chim đầu đàn, Vương Mãnh bộc lộ tài năng, đám tai to mặt lớn các đường sao có thể chịu được.
Hồ Tĩnh làm Đại sư tỷ, càng tiếp xúc nhiều với những người này lại càng rõ tình hình Thánh Đường, phân biệt đối xử vô cùng nghiêm trọng, tất cả đều phải dựa theo quy định, Vương Mãnh sao có thể phá vỡ được quy định này đây?
Kỳ quái nhất chính là, các tổ sư sao lại thông qua?
“Thật quá thương tâm, các tổ sư sao có thể để cho chuyện phá hỏng quy định như vậy xuất hiện chứ!”
Cổ Tự Đạo nói.
Khiến Hồ Tĩnh bất ngờ là đám Đại sư huynh Đại sư tỷ Tiên Nhân đường đã đến đông đủ, bao gồm cả Dương Dĩnh, xem ra Ninh Chí Viễn cũng không có nghe lời đồng giữa Dương Dĩnh và Vương Mãnh mà bài xích cô ta.
“Vương Mãnh mới nhập môn ba năm, chỉ là bởi vì có chút cống hiến trong luyện đan mà có thể vinh quang tăng lên làm trưởng lão, chúng ta những người ngồi đây chẳng phải đều thành trưởng lão rồi sao.”
Kiều Thiên cũng thở dài nói, chuyện này đối với những nhân vật lãnh tụ các đường như bọn họ thật sự bị tổn thương.
“Chẳng lẽ sau này chúng ta gặp hắn cũng phải hành lễ gọi một tiếng trưởng lão sao?”
Tống Chung dở khóc dở cười.
Dương Dĩnh và Minh Nhân thì lại bình tĩnh nghe mọi người oán giận, hai người cũng chẳng có gì ghen tỵ, chỉ là nhận thấy chuyện này quả thật có chút không công bằng. Thân là đệ tử đứng đầu một phân đường, bất kể là năng lực hay cống hiến đều dư thừa, nhưng cũng phải từng bước thăng cấp lên trưởng lão, sự tồn tại của Vương Mãnh quả thật đã khiến bọn họ hơi xấu hổ.
Bất ngờ chính là nếu như trước đây Đường Uy chắc chắn sẽ là kẻ đầu tiên nhảy ra thì lúc này lại có vẻ rất bình tĩnh, nhàn nhã uống trà, dường như chuyện không hề liên quan đến mình.
“Chu tổ sư là nhìn trúng thiên phú luyện đan của hắn.”
Lương Nguyên nói, không biết là muốn ủng hộ Vương Mãnh hay chỉ muốn nói nguyên nhân cho những người khác, chỉ là hai chữ “luyện đan” đã nhấn khá mạnh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ninh Chí Viễn, Đại sư huynh đem bọn họ vội vàng tới, cũng không phải là đến nghe bọn họ oán giận, Ninh Chí Viễn thống trị phân đường nhiều năm, uy danh kỳ thật Long đại gia cũng chưa xem hắn làm ngang hàng.
Ninh Chí Viễn khẽ mỉm cười, “Đầu tiên chúng ta phải chúc mừng Vương Mãnh vinh quang thăng lên làm trưởng lão, đây chứng minh Thánh Đường không phải hạn chế nhân tài.”
Tất cả mọi người khẽ cười, quỷ mới tin được, nếu nói như vậy, sao không gọi Hồ Tĩnh và Vương Mãnh tới đi.
“Ý của các tổ sư rất tốt, tạo ra một tấm gương, kích phát dũng khí đối mặt với khó khăn của các đệ tử. Vương Mãnh tuy thành trưởng lão nhưng mới nhập đường ba năm, ít nhất phải mãn năm năm mới có thể thực sự nắm quyền lực của trưởng lão được, cho nên bình thường mọi người không thể bỏ qua lễ tiết, nhưng vẫn cứ coi hắn là đệ tử, không kiêu không ngạo mới thành châu báu được.”
“Sư huynh nói có lý, bọn đệ đương nhiên chấp hành!” Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm lập tức mở miệng ủng hộ.
“Như vậy mới đúng, người trẻ tuổi rất dễ kiêu ngạo bành trướng, các tổ sư chỉ quản chung, những thứ nhỏ nhặt hơn vẫn cần chúng ta đến lý giải chấp hành.”
Kiều Thiên theo sát sau nói ra, nếu Lôi Quang Đường thượng vị, Bách Thảo Đường bọn họ chẳng phải là lót đáy sao, có tóc thì chẳng phải kẻ hói, nếu thật sự lót đáy, cuộc sống này còn sống thế nào nữa.
Đường Uy Tống Chung đương nhiên là tán thành, Dương Dĩnh Minh Nhân và Lương Nguyên thì lại im lặng. Vương Mãnh thăng lên làm trưởng lão là do Chu tổ sư dốc hết sức ra ủng hộ, Lương Nguyên dù có khó chịu đến đâu cũng không ngu ngốc đi đối nghịch với tổ sư nhà mình, bất cứ kẻ nào cũng được, riêng hắn thì không.
Ninh Chí Viễn gật gật đầu, cục diện này cũng đã không sai biệt lắm, “Trong đại hội lần này, chúng ta đều phải triển lộ ra thực lực mạnh nhất của mình, làm tấm gương cho các đệ tử, bất kể là ai, thân phận gì, gia thế ra sao đều đối xử bình đẳng. Nếu có người lười biếng buông thả, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó!”
Ninh Chí Viễn nói ra lời này đã không thể nói rõ hơn được nữa, đây là báo cho mọi người đùa giỡn sỉ nhục Lôi Quang Đường.
Không phải ngươi là trưởng lão sao?
Có giỏi thì ngươi đừng tham gia đại hội, nếu tham gia, vậy hãy nói chuyện bằng bản lĩnh.
Dương Dĩnh khe khẽ thở dài trong lòng, bay càng cao ngã càng đau, quan trọng là có tâm coi như vô tâm, Vương Mãnh có thiên phú quả thật phi phàm, nhưng hắn lại quá phân tâm, Lôi Quang Đường lại xếp hạng bét, đại hội lần này…
Nhìn ánh sáng trong đôi mắt những người khác đều hiểu rõ điều quan trọng trong đó, đại hội gì chứ, đây mới là khảo nghiệm chân chính.
Tựa như lời Ninh Chí Viễn nói, bất kể ngươi có thân phận gì, có hoàn cảnh gì, bất kể là bản thân Ninh Chí Viễn, hay là Lý Thiên Nhất, hoặc là Dương Dĩnh cô ta đều giống nhau, gia thế, địa vị, xinh đẹp tới lúc này chỉ là gánh nặng, bởi vì ai thắng ngươi đều có thể lấy đi tất cả những gì ngươi có.
Thế giới của người tu hành, chỉ có kẻ mạnh mới có thể sống sót!
Vương Mãnh ngươi có ý thức được không?
Dòng người ở trong Lôi Quang Đường tăng hẳn lên, ở trong chín đại phân đường, Đạo Quang Đường và Phi Phượng Đường đều có lượng thăm hỏi cao nhất từ trước đến nay, điều này cũng là do một lượng lớn tài nguyên mà bọn họ cung cấp.
Đến Phi Phượng Đường chính là để tán các muội muội, đến Đạo Quang Đường chính là học tập với các cường giả, tiếp theo mới là Bách Thảo Đường. Nhưng bởi vì Vương Mãnh nhờ luyện đan mà trở thành trưởng lão, lập tức khiến Lôi Quang Đường, nhất là Đan Đỉnh các quả thật như thành thánh địa.
Trần Hải Quảng vui đến miệng đều không ngậm lại được, người nào tới chơi đều không giới thiệu là người mà Vương trưởng lão đan phòng đã dùng qua. Một người làm quan cả họ được nhờ, Trần sư huynh cảm thụ sâu sắc, đời này làm sao có thể diện như vậy, bên trong thậm chí có cả đệ tử Đạo Quang Đường.
Đây là đời người, trước kia dù có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
Bởi vì dạng này, các đệ tử phân đường khác cũng bắt đầu coi trọng đệ tử Lôi Quang Đường, tỷ như có một số nhiệm vụ mang tính hợp tác giữa các đường cũng bắt đầu nguyện ý tìm đệ tử Lôi Quang Đường hợp tác, đây là thay đổi trực tiếp nhất, đệ tử Lôi Quang Đường không cần là những kẻ sai vặt đi theo nữa, bọn họ cũng là người tu hành, cũng là một phần của Thánh Đường.
Triệu Nhã giải độc cho Chu Khiêm, chẳng qua thương cho Chu sư huynh tội chết không có, lại mang vạ không ít. Luyện Hồn đan này quả thật biết làm khổ người khác, thủ pháp đã không sai biệt lắm rồi, chỉ có điều ma tu môn phái đều có đạo đạo của mình, may mắn là tìm được đan phương rồi. Chu Khiêm thượng thổ hạ tả mười ngày, còn dùng cái nồi của mình mới coi như xong chuyện, nhưng Chu Khiêm nhặt được cái mệnh trở về vẫn tươi cười hớn hở như cũ.
Đám người Hồ Tĩnh cũng rất bội phục Chu Phong, dường như bất kể là chuyện gì xảy ra hắn ta đều có thể cười tủm tỉm mà đối mặt.
Một ít tục vật trong đường đều là đám người Trần Hải Quảng Hà Tử Uyên phức tạp lên, bọn người Hồ Tĩnh thì chuyên tâm tu luyện, đám người Triệu Nhã cũng không được dạy gì, sư phụ dẫn vào môn đều tu hành một mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào bản thân thể ngộ cùng khổ luyện.
Vương Mãnh…
Quả thực khiến cho Lôi Đình thật muốn đâm tường, tiểu tử này cũng quá dễ dàng đứng núi này trông núi nọ, mới luyện rèn không bao lâu liền chẳng còn hứng thú, không riêng gì rèn, với luyện đan cũng là như thế, hiện giờ hứng thú lớn nhất lại là ủ rượu.
Hừ, ủ rượu chỉ là phương pháp của một số kẻ tu hành không có lý tưởng mà thôi.
Nhưng giữa các tổ sư có ước định, ai cũng không được quấy nhiễu Vương Mãnh thử nghiệm, với hắn mà nói thử nghiệm càng nhiều lại là chuyện tốt, mất vài năm lựa chọn ra con đường chính xác cũng đỡ cho tương lai sau khi định hình xong rồi còn phải sửa lại.
Đương nhiên đây cũng là bởi vì lựa chọn bất đắc dĩ do các tổ sư không cùng chung nhận thức tạo ra, cuối cùng Vương Mãnh vẫn tuyển chọn một dạng bên trong quỹ đạo tu hành.
Cho dù hắn không chọn, cuộc sống cũng sẽ ép hắn phải chọn.
Tổ sư là cái gì? Bọn họ đều đã trải qua tất cả gian khổ mới có hôm nay, có thể khinh thường bất cứ kẻ nào, cũng không thể khinh thường môt người tu hành có thể hoàn thành tiểu viên mãn trở thành tổ sư Thánh Đường.
Bọn họ không nói, không hỏi, bởi vì nhìn quá nhiều, đôi khi thật sự là sư phụ tốt nhất.
Vương Mãnh hiện tại rất tùy ý, đại hội sẽ khiến hắn nhanh chóng đưa ra lựa chọn, nhanh chóng thành thục, điều này so với nói ngàn câu đều hữu dụng hơn.
Lôi Đình tuy nóng nảy, nhưng đương nhiên cũng hiểu được cái đạo lý đơn giản đó, cho nên mới không hề hỏi, dù sao đại hội cũng không còn lâu nữa. Về phần Lôi Quang Đường có mất mặt hay không, Lôi Đình hoàn toàn không để ý, những năm gần đây da mặt sớm đã mài dày rồi, chỉ cần Vương Mãnh giác ngộ, Lôi Quang Đường vùng dậy chỉ là vấn đề thời gian.
Đại hội náo nhiệt tưng bừng nhất Thánh Đường cuối cùng cũng sắp bắt đầu, cách đại hội lần trước cũng đã bốn năm, hơn nữa lần này thế nào cũng là một lần quyết liệt nhất, bởi vì không ít Đại sư huynh Đại sư tỷ các phân đường đều tiến vào thời kỳ đỉnh cao của mình, mà đối với Đại sư huynh Ninh Chí Viễn mà nói, lần này là đại hội cuối cùng mà hắn được tham gia.
Giải thưởng cũng khác với trước đây, Tiểu Hoàn đan mà Chu Lạc Đan tổ sư chuyên môn luyện chế cho đệ tử. Tổ sư đã lâu không tự mình ra tay, đây có thể khác với những đan dược bình thường ăn vào rồi lại thải ra, là bảo vật chân chính, chắc chắn có thể là chí bảo, nghe nói lần này còn bỏ thêm Huyết Sâm ngàn năm. Bảo vật quý báu như vậy cho dù là các tổ sư đều rất ít khi dùng đến.
Đại hội chia ra làm hai phần, đầu tiên là đường chiến, sau đó là xếp hạng cá nhân chiến.
Hai cái đều rất quan trọng, đường chiến quyết định thứ hạng của các phân đường, cũng liên quan đến tài nguyên phân phối cho mấy năm sau, đây là thực chất, phương diện vinh quanh thì lại là liên quan đến toàn bộ đệ tử phân đường có thể ngẩng đầu làm người hay là cúi đầu mà sống.
Đường chiến cũng là khó khăn nhất, áp dụng hình thức khiêu chiến ngược.
Lôi Quang Đường chỉ có thể khiêu chiến Bách Thảo Đường mà không thể khiêu chiến vượt cấp các đường khác. Nếu Lôi quang Đường chiến thắng Bách Thảo Đường mới có tư cách khiêu chiến Ngự Thú Đường, chính là kiểu như vậy.
Nếu Lôi Quang Đường thua hoặc bỏ quyền, Bách Thảo Đường mới có thể lựa chọn có khiêu chiến Ngự Thú Đường hay không.
Hiện tại mà nói, kỳ tích lớn nhất vẫn là do Ninh Chí Viễn tạo ra năm đó. Hồi đó Đạo Quang Đường xếp thứ tư, bởi vì Ninh Chí Viễn vùng lên như thần, Đạo Quang Đường liên tục đánh bại ba phân đường mạnh nhất xếp trên, cuối cùng cũng đánh bại Linh Ẩn Đường vốn vô địch hồi đó, dẫn dắt Đạo Quang Đường đi lên đỉnh của chín phong Thánh Đường. Mãi cho đến hôm nay, kỳ tích kia cũng khiến Ninh Chí Viễn được ủng hộ vô cùng siêu việt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...