Thánh Đường

Quách Vinh Kim coi như là một tồn tại đặc thù ở Hoành Sơn Đường, danh khí rất lớn, nhưng không thấy bóng người. Tuy nhiên cho dù là Đường Uy cũng phải cho hắn vài phần mặt mũi. Hắn có tư cách, thực lực lại mạnh, chỉ có điều không hứng thú lắm với quản lý Hoành Sơn Đường, hắn thích phương thức tu hành bên trong Hỏa Vân Động.

Kim Khuyết Quyết của Vương Mãnh đã lưu chuyển, cảm thụ biến hóa của mạch khoáng, hắn dựa vào cảm giác ngũ hành chi kim của mình mà thấy rõ một ít quặng chất cấp cao, nhưng hiện tại còn có chuyện khác.

Linh thức khuếch tán, phối hợp công pháp, mạch khoáng mơ hồ hiển hiện trước mắt hắn. Nhưng chỉ là các biểu tượng, hắn phải cảm thụ chính là ngũ hành chi kim bản chất, thiên nhiên hình thành lên mạch khoáng, chí là một loại biểu hiện bản chất của ngũ hành trong thiên địa, nhưng hình thành như thế nào đây?

Ngũ hành vẫn tồn tại như cũ, lại đột nhiên hiện ra, cân bằng nhưng không có bị phá hư.

Vương Mãnh càng cân nhắc, càng thấy thú vị, ngũ hành chi đạo quả nhiên là đại đạo. Lực lượng này đúng là đối với những người tu hành một mực truy đuổi.

Nghĩ nghĩ, khóe miệng Vương Mãnh không khỏi lộ ra nụ cười suy tư.

“Vương sư đệ dường như không nói nhiều lắm.” Quách Vinh Kim nói.

“Hắn là quái nhân.” Dương Dĩnh nói, hiển nhiên Vương Mãnh có đôi khi nói rất nhiều, chẳng qua Vương Mãnh tới tột cùng là người như thế nào, Dương Dĩnh tới bây giờ vẫn không rõ được.

Hai người đi theo Quách Vinh Kim qua Hỏa Vân Động, Quách Vinh Kim đúng là rất quen thuộc nơi này, chuyển đi chuyển lại, người càng ngày càng ít.

“Nơi này nè, đây là một địa phương rất tốt do ta phát hiện ra, quặng phẩm chất tương đối cao, nếu là trên dưới tam phẩm thì có thể thử ở đây.”

Quách Vinh Kim tương đối hào sảng nói, Dương Dĩnh và Vương Mãnh cũng không có khách khí.

Quách Vinh Kim hít sau một hơi, điên cuồng đập phá vách tường quặng mỏ, lực lượng mạnh mẽ làm cho đá vụn bay loạn lên. Trong đá vụn còn thấy được loang loáng quặng hỗn loại, nhưng thứ này ít nhất là nhất phẩm quặng, xem ra xác suất được quặng là rất cao.

Vương Mãnh lẳng lặng nhìn chung quanh, Quách Vinh Kim vừa đào quặng vừa giải thích: “Đào quặng kỳ thực không có gì ngoài tăng cường thân thể lực lượng. Chẳng qua cần phải khéo lóe một tí là được rồi. quặng được phân là phù quặng và thâm quặng. Có nơi thoạt nhìn tưởng như là quặng có rất nhiều, nhưng trên thực tế bên trong đều là đá tảng cả. Có địa phương bên ngoài là đá tảng, nhưng bên trong lại ẩn chứa mỏ quặng phong phú.”


“Vậy làm sao phân biệt được đây?”

“Ha ha, nói cái này cũng khá phiền toái, cần phải có kinh nghiệm, còn phải cảm ứng được ngũ hành chi kim. Tuy nhiên cho dù là như vậy cũng thường xuyên phạm sai lầm. Đại khái kiếp trước của ta là thợ mỏ đi, người khác cảm thấy cuộc sống khổ ải, nhưng ta cảm thấy vui vẻ, ngẫu nhiên được một khối lục phẩm, thất phẩm, chính là niềm vui bất ngờ rồi.”

Quách Vinh Kim nói, rèn thì không cần phải quặng có phẩm chất cao như vậy, nhưng quặng ngũ phẩm trở lên đều có giá trị cả. Hỏa Vân Đường trước nay không keo kiệt thu mua những cái này.

Dương Dĩnh nhìn thoáng qua Vương Mãnh, nàng là cố ý hỏi để cho Vương Mãnh nghe. Nhưng Vương Mãnh dường như hơi mê man, chỉ có ngơ ngác nhìn về phía Quách Vinh Kim đang điên cuồng đào quặng. Không thể không nói, hắn dồn sức quả thực rất dọa người, loại tần suất này Kiếm Tu cũng không thể làm được.

“Ha Ha, kỳ thực đào quặng thì thể tu và lực tu chiếm ưu thế nhất. Lần này có Quách sư đệ hỗ trợ coi như có thu hoạch. Bên phía Tông Chung chắc phải bàn lại, chuyện này cũng không phải một lần là thành.”

Dương Dĩnh nói, trong mắt nàng, Vương Mãnh cũng không chịu buông tha cho.

Vương Mãnh nhưng vẫn không nói gì, vẫn ngơ ngác. Trong lòng Vương Mãnh lúc này lại đang kinh hỉ vô cùng, linh thức của hắn đang dần lớn mạnh, giống như thần thức được năng lực của các cường giả tới từ Thế Giới Đại Thiên mà phải có thần khí vậy. Nhưng loại năng lực này rơi xuống hạ giới rất dễ dàng tạo ra thiên kiếp. Vương Mãnh lại khác, hắn lĩnh ngộ từ trong ngũ hành, nhất là ngũ hành chi hỏa, năng lực nhìn thấu chung quanh được nâng cao thấy rõ, tuy rằng không thể đánh đồng với thần thức, nhưng hiệu quả cũng kỳ diệu như nhau.

Vốn tưởng rằng loại cảm giác này dùng ở thời điểm luyện đan là tốt rồi, trong lúc rèn vũ khí, tâm cảnh sáng như gương khi luyện đan rất khó nắm chắc. Nhưng không nghĩ tới lúc cảm thụ mạch kháng lại trở lại.

Phạm vi cũng không phải quá lớn, nhưng những gì mơ hồ vừa nãy càng trở nên rõ ràng hơn. Vương Mãnh vừa rồi không nhúc nhích là để ổn định cảm giác này, mơ hồ cảm giác được đã thấy điểm đột phá của ngũ hành chi kim.

Thời gian nói thì chậm, nhưng lúc này đã qua nửa ngày rồi. Quách Vinh Kim tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không ngừng đánh như vậy thì cũng có chút mệt mỏi hết tinh lực. Nhưng thu hoạch của hắn cũng tương đối phong phú, quặng nhất phẩm tới tam phẩm đều có. Tuy nói số lượng Lôi Quang Đường cần thì kém không ít, nhưng cũng đủ dùng cho Vương Mãnh một thời gian rồi.

Hắn đào một lần cuối cùng, không ngờ còn được một khối quặng tứ phẩm. Quách Vinh Kim trên mặt không kìm nổi lộ ra nụ cười, vận khí này không tồi đi, chẳng những cấp độ phẩm chất cao, khối quặng này cũng khá nặng.

Dương Dĩnh cũng lộ ra một niềm vui bất ngờ, như vậy cũng đủ cho Vương Mãnh dùng vài ngày rồi. Kỳ thực nàng cũng không hy vọng Vương Mãnh hao phí tinh lực trên phương diện đoán tạo này nhiều lắm. Trên phương diện luyện đan thì còn được, vì dù sao vẫn còn có Chu Phong chỉ điểm. Hơn nữa Vương Mãnh quả thực có thiên phú này, nhưng đoán tạo thì lại là chuyện khác, hơn nữa cho dù luyện tới đỉnh thì sao chứ?

Trừ phi có thể rèn ra thần kiếm, nếu không chính là việc mưu sinh của người tu hành, không phải việc của cường giả làm.


Đúng lúc này, Vương Mãnh mang theo cuốc đi tới phía sau.



Dương Dĩnh vừa định mở miệng, Quách Vinh Kim đã cười cười nói: “Vương sư đệ chỉ sợ là lần đầu tiên làm đi, để cho hắn thử xem đi.”

Có lẽ thực lực của Quách Vinh Kim ở trong Thánh Đường không được xếp trước mười, nhưng luận về việc hiểu biết Hỏa Vân Động, những người khác không tài nào theo kịp hắn. Mà kỹ thuật đoán tạo, hắn cũng là đệ nhất nhân hiện tại của Thánh Đường chín đường.

Dựa vào thiên phú phân biệt quáng thạch và đoán tạo mà Quách Vinh Kim có thể tự nhiên trở thành một trong những trưởng lão của Thánh Đường. Chỉ có điều Quách Vinh Kim hiển nhiên không muốn cái hư danh trưởng lão bình thường.

Vương Mãnh cầm cuốc đánh lên vách tường,không ngừng đập xuống, thoạt nhìn đúng là có chút phong phạm.

“Sư tỷ, vị Vương sư đệ này có quan hệ gì với ngươi?” Quách Vinh Kim hơi dở khóc dở cười, đào quặng cũng không phải là đào bảo tàng, nói trắng là phải dùng thể lực, cho nên chỉ có thể tu mới có thể kiên trì được.

“Bạn lữ.”

“Ồ…A?” Quách Vinh Kim rõ ràng bị hoảng sợ, há miệng to, như là nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi vậy.

Hắn rất tức cười chỉ vào Vương Mãnh lại chỉ vào Dương Dĩnh, …như thế này là thế nào?

Dương Dĩnh không có tiếp túc ở vấn đề này, nhìn Vương Mãnh đánh đập một chút nói: “Chuyện này hay là giải quyết trên tay Tống Chung đi, hôm nay không được, lần sau chúng ta lại tới.”

Vương Mãnh đặt cái cuốc xuống cười nói: “Hẳn là nơi này rồi.”


Xoay cái cuốc bào mạnh xuống, kiếm tu làm việc này khẳng định phiền toái, các phương diện đều không thể so với Quách Vinh Kim được.

Quách Vinh Kim vẫn còn đang chăm chú nhìn, có thể bị Dương Dĩnh nhìn trúng, thì người này chỉ sợ có thiên phú dị bẩm. Nhưng một nén nhanh trôi qua, Vương Mãnh vẫn còn đang bào đá ở đằng kia.

Đây là làm chuyện lung tung lộn xộn gì vậy, làm kiếm tu không được, chạy tới nơi này làm trò khôi hài gì vậy chứ.

“Sư tỷ, vị …bằng hữu này của người, rất hài hước.”

Quách Vinh Kim thật sự không tìm ra được từ nào thích hợp.

Dương Dĩnh ngược lại rất bình tĩnh, tới lúc này, Dương Dĩnh ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Vương Mãnh làm như vậy không phải là hứng khởi nhất thời, chỉ sợ có mục đích khác.

Lúc này khóe miệng Vương Mãnh thật ra nổi lên nụ cười mỉm, hắn cũng đang thử nghiệm, cảm giác này có phải đúng hay không.

Rầm…

Lực lượng một cuốc này tuyệt đối không giống bình thường, mấu chốt nhất chính là thanh âm va chạm kia hoàn toàn khác với trước, Quách Vinh Kim sắc mặt nhất thời thay đổi.

Đá nứt ra, khoáng thạch loang loáng dày đặc, nhan sắc cũng càng thêm mỹ lệ.

“Khoáng thạch ngũ phẩm!”

Quách Vinh Kim thốt ra, lấy kinh nghiệm của hắn có thể xác định tương đối chính xác.

Vương Mãnh vỗ vỗ tay, thật là có điểm ngứa ngáy, không thể không nói, đào quặng đúng là không thích hợp với hắn.

Cảm giác ngũ hành chi kim tìm được rồi, không ngoài như vậy, không ngoài như vậy.

Trong mắt những người tu hành khác, khoáng thạch, đan dược,…đều là những vật thể không có sinh mệnh, không có linh hồn sự sống. Nhưng Vương Mãnh cảm ngộ lại hoàn toàn khác biệt, bất kể là có sinh mệnh hay không có sinh mệnh, bản chất đều giống nhau, đều phải tuần hoàn theo một quy luật, chẳng qua cách thể hiện khác nhau mà thôi.


Quặng có phẩm cấp khác biệt, là do khác biệt của ngũ hành chi kim ẩn chứa bên trong. Giống như quá trình tìm kiếm của Quách Vinh Kim, phải dựa vào cảm giác tiên thiên của mình, tất nhiên là cũng không thể dựa vào một cách quá mức. Nhưng Vương Mãnh lại khác, bên trong tảng đá là không có ngũ hành chi kim, hắn cần chính là nhìn thấy phần lớn ngũ hành chi kim mà phán đoán ra phẩm chất của quặng.

“Ra được quáng rồi, vận khí thật quá quá tốt đi, rất được!” Quách Vinh Kim thở dài, khó trách nổi việc người ta thường nói người mới thì vận khí tốt, hiện tại hắn không phục không được.

Nói như vậy, phát hiện một khối quáng thạch có phẩm chất cao, là có thể tiếp tục đào xuống, bình thường không chỉ là một khối, đây là đạo lý cơ bản.

Nhưng Vương Mãnh lại thu cuốc lại, “đi dạo tiếp!”

Quách Vinh Kim sửng sốt nói: “Chớ đi à, nơi này nếu tiếp tục đào xuống không chừng còn có thể ra được.”

Vương Mãnh lắc đầu, tiếp tục đi sâu vào bên trong, hắn cảm thụ một chút, ngũ phẩm như vậy là đu rồi, nhưng để cho hắn học đoán tạo thì chỉ sợ vẫn còn thiếu một chút.

Dương Dĩnh và Quách Vinh Kim chỉ có thể đi theo sau hắn, Vương Mãnh lần này gõ ít hơn rước, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều lắm, nhưng hiển nhiên áp lực càng lúc càng lớn.

Hỏa Vân Động này cũng không phải là hầm mỏ bình thường, địa phương này kiếp trước hắn cũng từng gặp qua. Bên trong thường có yêu thú hùng mạnh tồn tại, nhưng hiển nhiên Hỏa Vân động này không có, chỉ sợ cũng là do áp lực kỳ quái này tạo thành.

Đối mặt với áp lực cứng nhắc này chỉ dựa vào nguyên lực chống chọi là không được. Nhất là lấy trình độ trước mắt của Vương Mãnh, cần có kỹ xảo nhất định, nhìn như áp lực vô hình, kỳ thực vẫn là hữu hình như cũ.

Càng xâm nhập vào trong, Dương Dĩnh bắt đầu phóng thích nguyên lực của mình tiến hành ngăn cản, đây đã xem như cuối cùng của khu chữ Ất rồi. Quách Vinh Kim thì may mắn hơn, hắn là lực tu, tuy rằng chủ công, nhưng thân thể cũng rèn luyện khá tốt, nhất là chịu loại áp lực này trong thời gian dài, đã quen thuộc khá nhiều loại sức mạnh này rồi, cho nên cũng tốt hơn nhiều.

“Vương Mãnh đừng miễn cường, xâm nhập vào sâu nữa sẽ có nguy hiểm.”

Vương Mãnh cười cười: “Ta biết, hẳn là được rồi.”

Nhưng tới một điểm, điểm này phát ra ngũ hành chi kim khá nồng, hẳn là tốt hơn một chút.

Không đi bao xa, Vương Mãnh liền ngừng lại, không ngừng đập gõ, sau đó lại bắt đầu đào móc. Càng đi sâu vào bên trong, đào móc càng phải cố hết sức, tiêu hao cũng rất lớn. Tuy nhiên may mắn lần này đi không tốn nhiều thời gian. Một tiếng nổ vang lên, Vương Mãnh lại đánh ra một khối lớn, tuy nhiên khối này không bằng khối trước, rất lóe sáng, nhưng màu sắc lại không đúng.

Quách Vinh Kim há hốc miệng, cằm sắp rơi tới nơi, lắp bắp nói: “Đây…đây là quặng… thất phẩm, con mẹ nó, ta đào một năm mới được một lần, con mẹ nó!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui