Du Vũ Tình và Cao Đan Đan là phái ủng hộ, Thư Nhu và Vạn Phương Hoa là phái phản đối. Các nàng nghĩ không ra được, Vương Mãnh làm sao lại có thể lọt vào mắt xanh của đại sư tỷ được.
Đợi hồi lâu, cửa rốt cuộc cũng mở ra, Dương Dĩnh xuất hiện, bốn người lập tức vây quanh lại. Các nàng là những tỷ muội tốt nhất, người khác không thể trực tiếp hỏi, nhưng các nàng lại không e dè.
Dương Dĩnh khẽ mỉm cười nói: “Ta biết các muội muốn hỏi cái gì, bên ngoài truyền chính là sự thật.”
Bốn người đều có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng thấy vẻ thản nhiên của Dương Dĩnh, lại không thể nói được gì.
Thư Nhu suy nghĩ nửa ngày mới hỏi: “Vì sao?”
“Ta cũng muốn nếm thử chút hương vị của tình yêu.”
Lưu lại một câu nói đầy thâm ý, nàng nói: “Mấy ngày nay, ta có chút việc, các muội không cần phải tìm ta.”
Bốn người trợn mắt há hốc mồm, trời xanh ơi, đại địa ơi, thế này có phải hơi quá nhanh không???
Thế giới này chỉ có một thứ đánh tan được lời đồn, đó là…lời đồn càng lớn hơn nữa!
Dương Dĩnh tới Lôi Quang Đường.
Tin tức này, đủ để giây sát hết mọi lời đồn đại khác, cũng lưu lại vô số ảo tưởng. Thậm chí một số người theo đuổi Dương Dĩnh hận không thể đánh giết lên trên Lôi Quang phong, dẹp yên Lôi Quang Đường. Hận không thể lôi Vương Mãnh ra búng đi búng lại tới chết mới thôi, không được, chết rồi cũng phải búng tiếp.
Đối với những lời đồn đại, tranh cãi ầm ỹ, dường như không có một chút quan hệ với Vương Mãnh vậy. Hắn vẫn xem đan thư như cũ, vẫn luyện đan…đương nhiên vẫn tiếp tục bạo lò. (tạc lô, nổ lò luyện đan.)
Khi hắn làm cái đan lô dự trữ thứ năm thăng thiên, mặt mày xám cho chạy trốn ra ngoài. Thật là kỳ quái, Vương Mãnh vẫn không hiểu vì sao hắn dựa theo đan thư mà làm, nhưng phương pháp vẫn không đúng?
Vương Mãnh nghi hoặc bỗng nhìn thấy Dương Dĩnh, Dương Dĩnh một người một kiếm nhìn Vương Mãnh đang phủ đầy tro bụi, không kìm nổi mà cười một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành. Nụ cười này có thể là đẹp nhất thế giới.
“A, sao ngươi lại tới đây?”
Vương Mãnh phảy phảy bụi trên mặt, nói một câu phi thường phá vỡ phong cảnh.
“Hẹn ước ba ngày đã tới, ta ở Phi Phượng Đường cũng khó làm cho ngươi giúp ta luyện kiếm. Hay là ngươi có hứng thú tới ở Phi Phượng đường?”
Vương Mãnh day day mũi nói: “Miễn miễn đi, thế giới này không có cái gì phiền toái hơn phụ nữ. Nhưng ngươi ở nơi nào đây, ha ha, có rồi, ngươi ở nhà của ta, ta sang bên lão Chu ở. Từ từ, nơi đó của hắn khá tốt, ta đổi với ngươi nhé.”
Dương Dĩnh khoát tay, nói: “Không cần, đồ đạc ta mang đi cả rồi, tuy nhiên phải thay đổi một chút, không vấn đề gì chứ?”
“Tùy thích, ngươi hủy đi cái gì cũng được, bên trong cũng chẳng có cái gì.”
Hắn định lấy đan lô ra, nhưng cơ bản đã không còn rồi.
Đối với Vương Mãnh mà nói, hắn rốt cuộc cũng có thể công khai chiếm lấy địa bàn của Chu lão.
Dương Dĩnh bề ngoài xinh đẹp, bên trong lại có trái tim kiên cường. Nàng làm như vậy làm muốn cho mọi người hết hy vọng với nàng.
Tin tức này quả thực làm kinh động Lôi Quang Đường, nghe được tin tức này sắc mặt Mã Điềm Nhi tái nhợt. Chuẩn xác mà nói mấy ngày nàng đặc huấn đều không yên lòng, mà khi nghe được tin tức, quả thực là hơi đả kích với nàng.
Liễu Mi thấy tỷ muội mình như vậy cũng không biết phải khuyên nhủ thế nào, dù sao bất kể là ai bị Dương Dĩnh “đoạt” bạn trai chỉ sợ đều tâm phục khẩu phục.
“Điềm Nhi, ta đi đánh tên khốn khiếp kia một chút.”
Liễu Mi có thể là loại người nói được là làm được, Mã Điềm Nhi vội vàng kéo Liễu Mi lại.
“Sư tỷ, đừng như vậy, nếu hắn thực sự thích Dương sư tỷ, ta chúc phúc hắn.”
Mã Điềm Nhi sắc mặt tái nhợt khiến Liễu Mi vô cùng đau lòng: “Nha đầu ngốc này, tội gì chứ, thiên hạ thiếu gì nam nhân tốt.”
Mã Điềm Nhi gượng cười nói: “Yên tâm đi, ta chỉ có chút khổ sở thôi, rất nhanh sẽ qua. Để ta thích ứng một chút, bại bởi Dương sư tỷ, ta không còn lời nào để nói.”
Nói tới đây, Liễu Mi cũng chỉ có thể đồng ý với Mã Điềm Nhi, đồng thời trừng mắt hung hăng nhìn Trương mập mạp vô tội.
Dương Dĩnh dù sao cũng là khách nhân, ngày đầu tiên phải chiêu đãi một chút. Vương Mãnh biết mình không thể làm được cái gì, nhưng tay nghề của Tác Minh là vô địch nha.
Sau khi thu được tin tức Linh Tê Tiểu Ngốc đưa tới, Tác Minh lập tức chuẩn bị tài liệu. Rất nhanh từng món đồ ăn được nấu nướng tốt rồi, Vương Mãnh bảo hắn làm chút chuyện, là việc vui vẻ nhất của hắn.
Dương Dĩnh cũng không thể nghĩ tới một thể tu, một đôi tay rèn sắt, không ngờ lại có thể làm ra được một bàn ăn hương sắc mỹ vị đều đủ thế này.
“Sư tỷ nếm thử chút đi, không phải ta chém gió chứ tay nghề của Tác Minh là vô địch nha.”
“Tác sư đệ cũng ăn cùng đi, như vậy ta khá ngại.” Dương Dĩnh nói.
“Không được, lão đại, Dương sư tỷ, các ngươi từ từ ăn đi, bên phía sư phụ còn chờ ta trở về huấn luyện.”
Dương Dĩnh cũng không giữ lại, nếm một miếng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, hương vị có vẻ vô cùng tốt: “Tác Minh giống như rất tôn kính ngươi?”
“ Ha ha, ta thích ức hiếp người thành thật.” Vương Mãnh cười cười, uống một chén rượu, thừa dịp lão Chu không ở đây, tìm lý do cho mình hưởng dụng vậy.
Vương Mãnh tùy ý như vậy khiến cho Dương Dĩnh cảm thấy rất thoải mái, đây cũng là một nguyên nhân khiến nàng đáp ứng Vương Mãnh. Không có gáng nặng quá mức, hay là không tự nhiên khi ở chung.
“Lúc ngươi đối mặt với kiếm khí của ta, vì sao lựa chọn công kích trực tiếp. Ngươi làm sao xác định được là không bị kiếm khí làm chấn thương?”
Cho dù thức ăn ngon trước mặt, nhưng hiển nhiên Dương Dĩnh càng quan tâm tới kiếm pháp hơn.
Vương Mãnh gặm một khối thịt lớn, cảm thấy thỏa mãn mà uống một ngụm rượu: “Ha hả, ta nghĩ năm đó tiền bối sáng tạo ra kiếm pháp này chỉ sợ đã là tiểu viên mãn trở nên rồi. Ngươi hiện tại luyện hẳn là bản đơn giản hóa. Bởi vì nguyên lực không đủ, thức khởi kiếm mang tính sát thương mười phần lại biến thành hư chiêu. Đương nhiên ta biết bên trong có ẩn chứa cạm bẫy, tuy nhiên lại không làm gì được loại phi kiếm.”
“Kiếm tu cực ít sử dụng phi kiếm hơn nữa cho dù là phi kiếm cũng không chuẩn như vậy.”
Dương Dĩnh buông đũa, tiếp tục hỏi.
Vương Mãnh cố nuốt hai miếng thịt lớn nữa mới nói: “Kỳ thực đối với tu hành nhạy bén một chút, cũng không phải là dựa vào ánh mắt, mà là dựa vào thân thể cùng phản ứng tự nhiên với kiếm khí. Loại chiêu thức mở đầu hoe lệ, lúc đầu có tác dụng, nhưng sau lại trở thành gánh nặng.”
Những lời này đúng lúc đánh vào yếu hại của Dương Dĩnh, nàng lúc này mới phát hiện ra vấn đề, càng luyện càng lo lắng. Nhưng mỗi một bộ kiếm pháp đều có tổ hợp mệnh ngân cố định, không ai dám đơn giản mà sửa đổi.
“Sư tỷ không cần phiền não, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện tốt.”
“Xin chỉ giáo?”
“Tuy rằng là huyền kỹ, nhưng muốn phá một cách thực dụng nhất chỉ có thể là phi kiếm. Phá chiêu thức mở đầu của Phượng Vũ cửu Thiên là dựa vào cảm giác, chỉ cần khiến cho thức mở đầu huyền kỹ nhằm vào cảm giác, mà không phải nhằm vào thị giác là được rồi.”
Vương Mãnh nói xong tiếp tục ăn, rượu ngon giai nhân, lại có thức ăn ngon quả thực là lạc thú cuộc đời.
Chuyện này lúc trước không có thể nghiệm qua, Vương Mãnh cũng vậy, đại đa số thời gian đều là khổ tu, rất cay đắng.
Một nam nhân đang ăn uống thô lỗ, thức ăn ngon rượu ngon liệu có sánh bằng lực hấp dẫn của gia nhân không. Hơn nữa cô gái xinh đẹp này còn đang lẳng lặng nhìn nam nhân ăn uống.
Điều này làm cho đám người đang rình coi bên ngoài hận tới mức nghiến răng ken két. Vương Mãnh tên ngốc này, quỷ đói đầu thai sao, giai nhân trước mặt, hắn không ngờ còn nuốt trôi, hắn chẳng lẽ không biết thưởng thức sắc đẹp mà chỉ ăn cơm thôi sao.
Kỳ thực Dương Dĩnh không phải đang nhìn Vương Mãnh mà đang tự hỏi câu vừa rồi. Một câu nói làm nàng như bừng tỉnh giấc mộng, không cảm thấy được mê hoặc của thức mở đầu, không cần chiêu này cũng có thể đối phó, có thể cảm giác được cũng không phải không có tác dụng. Chỉ cần nhằm vào kiếm cảm, chuyện này Dương Dĩnh hiểu, bởi vì nàng cũng có.
“Tỉnh” lại từ trong lĩnh ngộ, Dương Dĩnh không kìm nổi mà khẽ nhíu mày. Phi Phượng Kiếm bay ra khỏi vỏ không chút tiếng động, từng đạo kiếm quang bắn ra ngoài, dưới ánh trăng có vẻ huyễn lệ vô cùng.
Cọ cọ cọ…
Từng đạo kiếm khí sạt qua sát đầu những người rình coi, Dương Dĩnh đứng lên nói: “Còn rình coi nữa, giết không tha!”
Bọn người kia dường như đã quên, bọn họ đang xem ai, đại sư tỷ Phi Phượng đường, cường giả xếp hạng trước ba trong thế hệ trẻ tuổi Thánh Đường.
Nhất thời một đám người chạy vội, Tiểu Ngốc mừng rỡ kêu lên.
Vương Mãnh còn lại không thèm quan tâm, muốn nhìn xem, hắn vốn cũng không muốn khoe ra cái gì cả, chỉ cần đạt được mục đích là tốt rồi.
Chu Phong đã trở lại, chuẩn xác mà nói là trở lại đầu tiên. Chu trưởng lão đường làm quan rộng mở, tính cách tốt hơn trước rất nhiều, cả người đều cười tới nứt mồm. Tuy nhiên tiểu tử Vương Mãnh này rất không có suy nghĩ, chính mình đều chia sẻ bí mật cho hắn, nhưng tiểu tử này không ngờ dám dấu mình.
Tuy rằng đang ở tổng đường, nhưng Dương Dĩnh dù sao cũng là nữ đệ tử ưu tú nhất những năm gần đây của Thánh Đường. Nàng chọn ai làm bạn lữ cũng là chuyện lớn, có một ít trưởng lão tổng đường cũng muốn tác hợp nhưng chưa thành công. Không nghĩ tới lại chọn tiểu tử Vương Mãnh này.
Chu Phong đá đá cửa nói: “Tiểu tử đi ra, lão tử đã trở lại.”
Cũng không phải tiếng quát của Vương Mãnh trước kia, mà cửa chậm rãi mở ra, Dương Dĩnh nhìn thấy Chu Phong khẽ mỉm cười nói: “Đệ tử Dương Dĩnh ra mắt Chu trưởng lão.”
Chu trưởng lão vội vàng thu chân lùi lại, trong nháy mắt trở nên đạo mạo vô cùng. Lần này hắn mất mặt quá, củ chuối thật, tiểu tử này cũng quá trâu bò, tiến triển tới một bước này rồi. Quả thực là quá thần tốc nha, cao như trình độ luyện đan của hắn.
“Khụ khụ, Dương Dĩnh à, tốt lắm, tốt lắm, rất tinh mắt.”
Chu Phong cười nói, hắn đương nhiên vui vẻ, hắn được xem như nửa sư phụ của Vương Mãnh. Mà Dương Dĩnh quả thực không tồi, thực là tranh sĩ diện cho hắn. Tuy rằng hắn đã tốt hơn với Lư Vận, nhưng hai người thích đấu đá vẫn là tật xấu không đổi được. Lư Vận tuy rằng biết Vương Mãnh quả thực có thiên phú nhưng cũng không thể chịu nổi Chu Phong mỗi ngày khoe khoang gì mà trên trời ít có, dưới đất vô song. Huống chi người ta còn có đệ tử, ngươi gọi thế thì đệ tử ta để đâu.
“Đa tạ, trưởng lão.”
Dương Dĩnh có vẻ bình tĩnh, khiến Chu Phong rất vừa lòng, kỳ thực hắn và Dương Dĩnh cũng không quen thuộc lắm. Hôm nay vừa thấy, đệ tử số một Phi Phượng Đường này quả thực không tầm thường.
Chu Phong dùng mông cũng biết Vương Mãnh ngủ ở đâu, khẳng định làm chiếm lấy nơi ở của hắn rồi.
Đá văng cửa, phát hiện ra phòng của mình loạn xạ cả lên.
Vương Mãnh thật ra rất vui, “A, lão Chu, ngươi đã trở lại, thật không dễ dàng.”
“Sặc, tiểu tử ngươi gây ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho ta một tiếng, rất không có suy nghĩ nha!”
“Chuyện gì cơ?”
“Chuyện gì cơ?” Chu Phong bĩu môi nói: “Dương Dĩnh là đệ nhất mỹ nữ của Thánh Đường, mắt cao hơn trán, cũng không biết tại sao lại nhìn trúng ngươi. Ôi, chúng ta có đệ tử trưởng lão đang chuẩn bị cấp cho ngươi một cái uy thế phủ đầu đây này.”
Chu Phong cố ý nói, để cho tiểu tử nếm thử một chút tư vị bị trêu chọc.
“Lão Chu ngươi còn không biết ta sao? Dương sư tỷ đang giúp ta, về chuyện của ta, không phải là ngươi không biết mà.”
Chu Phong lập tức hóa đá, nửa ngày mới phản ứng lại, hóa ra là vì Mã Điềm Nhi, vừa muốn cho nàng thấy khó mà lui, lại cho nàng sống khá một chút, có thể nói là tính toán chu toàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...