Thánh Đường

“Ninh sư huynh công khí dưỡng khí quả thực danh bất hư truyền. Tô Vũ!” Yên Vũ Nguyệt nói.

Tô Vũ lập tức đi tới trước mặt Ninh Chí Viễn, hơi hơi cúi đầu nói: “Ninh sư huynh xin thứ lỗi, vừa rồi thuần túy là nói xằng nói bậy. Nhìn ra được Đạo Quang đường cũng không có chuẩn bị gì đặc biệt, một phân đường mà có tiêu chuẩn như vậy. Thánh Đường quả thực hùng mạnh, danh bất hư truyền.”

Ninh Chí Viễn khẽ mỉm cười nói: “Tô sư đệ không cần phải khách khí, Bá Thiên Đường nghịch thiên nhất tuyến thiên mới là nơi thiên tài tụ tập, có cơ hội, nhất định phải kiến thức một chút.”

Đám người Minh Nhân Lương Nguyên ngơ ngác nhìn nhau, cái gì mà Nhất Tuyến Thiên, bọn họ chưa bao giờ nghe nói qua. Đây chính là khác biệt của bọn họ với Ninh Chí Viễn, không phải chỉ một chút thôi.

Tô Vũ hơi sửng sốt, không nghĩ tới đối phương cũng biết.

“Ninh sư huynh, có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể tới. Chư vị có hứng thú cũng có thể, Vũ Nguyệt tự nhiên thịnh tình khoản đãi.”

Yên Vũ Nguyệt nói: “Tiểu Tuyết, chuyện này ngươi phải nhớ kỹ.”

“Vâng, sư tỷ.”

Thẩm Tuyết cung kính nói.

Mọi người bị ba Tà tu này làm cho sửng sốt, sao mà lắm đường cong thế không biết.

“Ninh sư huynh, các phân đường khác đều có đặc sắc riêng, nhưng ta cảm thấy không tất yếu phải lao sư động chúng như vậy. Vài ngày còn lại chúng ta muốn tự mình đi xem qua, không biết có tiện không?”

Yên Vũ Nguyệt nói.


Ninh Chí Viễn không chút do dự: “Đương nhiên có thể, Thánh Đường các không có cấm địa, có thể tùy ý đi xem.”

Ninh Chí Viễn đoán được sẽ như thế. Trong Thánh Đường chỉ có tổng đường là không thể tùy ý xâm nhập. Đám người Yên Vũ Nguyệt muốn đi vào cũng không dễ dàng như vậy.

Lúc này Minh Nhân khẽ mỉm cười, tiếp nhận tin tức Hổ Ưng truyền tới.

“Thiên Nhất sư đệ đang ở Lôi Quang Đường.”

Minh Nhân vừa mới nói xong, những người khác hơi trách cứ nhìn chằm chằm vào Minh Nhân. Người này làm sao vậy, không còn gì để nói nữa sao. Lôi Quang Đường sắp đóng cửa còn chưa tính, làm sao lại cho người ngoài tới xem cho mất mặt đây.

“Ha ha, Lôi Quang Đường Kiếm mộ tỉnh mười năm, Vũ Nguyệt đã nghe đại danh từ lâu.”

“Yên sư tỷ chỉ sợ phải thất vọng, Kiếm Mộ đã bị Lôi tổ sư thu lại rồi.” Hồ Tĩnh vẫn là có chút giật mình.

“Vậy phiền toái Minh sư đệ dẫn đường một chút.”

Tuy rằng Lý Thiên Nhất không có tới, nhưng tiểu tử này đi nơi nào thì đó là tiêu điểm. Những người khác trong lòng tuy rằng không phục, nhưng cũng không có biện pháp gì. Càng không thể gây ra nội chiến ngay trước mặt người ngoài được.

“Minh sư đệ, Hồ sư muội, khách quý giao cho các ngươi đi.” Ninh Chí Viễn không giữ lại, cũng không có ý muốn đi theo.

Lễ tiết tới điểm này là đủ rồi, Thánh Đường cũng không cần phải khách sáo quá mức.

Những người khác thoáng hơi thất vọng, nghe nói Yên Vũ Nguyệt muốn tới, mọi người vẫn là chuẩn bị kỹ lưỡng một phen. Đợi khi Yên Vũ Nguyệt tới thì bày ra khuôn mặt rạng rỡ một chút. Hơn nữa đệ tử Hoành Sơn đường, lúc này cũng đã dọn xong trận hình, chuẩn bị hiển lộ ra những thân hình cứng rắn như thép nguội, làm đám yêu nữ Tà tu này “hoảng chết” mới thôi.


Mà Lý Thiên Nhất đang cùng Vương Mãnh chiến đấu trời u đất ám ở sau Lôi Quang Đường.

Không phải đấu kiếm mà là đấu cờ.

Đại đa số kiếm tu đều yêu thích chơi cờ, cờ đạo và kiếm đạo quả thực có hiệu quả như nhau. Lý Tu Văn tổ sư cũng là cao thủ cờ đạo, là Lý gia truyền nhân, Lý Thiên Nhất tự nhiên cũng là nhân tài kiệt xuất trong cờ đạo.

Hai người đánh giết tới trời đất u ám, không thể không nói, Lý Thiên Nhất này mạnh hơn Chu Phong nhiều lắm.

Cờ đạo như kiếm đạo, Lý Thiên Nhất chính là sắc bén như kiếm của hắn vậy, hơn nữa tràn đầy linh tính.

Trước khi gặp được Vương Mãnh, Lý Thiên Nhất so kiếm chưa bao giờ gặp phải đối thủ, chơi cờ càng không có. Nhưng khi gặp được Vương Mãnh, hắn mới cảm nhận được thiên ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Vừa mới bắt đầu Vương Mãnh còn chưa quen thuộc phong cách đánh của Lý Thiên Nhất, còn có thể chém giết một phen. Nhưng sau hai ván, Lý Thiên Nhất đã không thể chịu nổi rồi, vốn tưởng rằng tính tình Vương Mãnh nội liễm, nhưng thông qua cờ chiến này, Lý Thiên Nhất rõ ràng biết được, Vương Mãnh bên ngoài cười tủm tỉm ôn hòa không nói năng gì, nhưng bên trong lại tràn đầy lực công kích đáng sợ. Sở dĩ hắn không bày ra vẻ này, có lẽ là do không gặp được đối thủ thích hợp.

Trương mập mạp và Liễu Mi nhìn xem mà buồn ngủ gần chết…Vấn đề là các ngươi có thể ngủ đứng được không? Tốt xấu gì cũng ở trước mặt người ngoài, cho nên phải kiêu ngạo một chút.

Từ khi quen biết Liễu Mi, cuộc sống tu hành của Trương Tiểu Giang đã xuất hiện thêm một con đường mới.

Lý Thiên Nhất nắm chặt một quân cờ, cân nhắc hồi lâu nhưng thủy chung không thể hạ xuống.

Mã Điềm Nhi ở bên ngoài hơi sốt ruột, xem cờ không nói mới là quân tử nhưng nàng là con gái.


“Nơi này, nơi này!”

“Tiểu Điềm, muội về phe bên kia hả.” Vương Mãnh cười nói.

Mã Điềm Nhi lúc này mới phản ứng lại, thè đầu lưỡi ra hơi ngượng ngùng nói: “A, nhầm rồi.”

“Mã sư tỷ trời sinh thông cảm kẻ yếu, con bà nó, tạm dừng chút đã, ta muốn ngẫm lại, hoàn toàn vào thế bí rồi.”

Hội Bách Bảo đường Lý Thiên Nhất đương nhiên cảm thấy nhàm chán, biết được Vương Mãnh cũng chơi cờ, cho nên hắn mới tìm tới. Đồng thời cũng muốn thông qua cờ đạo mà tìm được nhược điểm của đối phương. Kết quả không tìm thấy nhược điểm, lại bị đối phương làm cho mình nghẹn muốn chết.

Trình độ này dường như cũng không kém lão nhân kia à.

“Vương đại ca, chúng ta tới tiếp bàn, được không?” Mã Điềm Nhi nói.

Lý Thiên Nhân cười khổ đứng lên: “Mã sư tỷ, ngươi cũng đừng đi tìm ngược đãi, tiểu tử Vương Mãnh này điển hình của người không biết thương hoa tiếc ngọc đâu.”

“Tiểu tử ngươi cũng không phải là mỹ nữ, ta dựa vào cái gì để thương hoa tiếc ngọc, gặp một lần giết một lần!”

Vương Mãnh nói.

Lý Thiên Nhất bất đắc dĩ nhún vai, Mã Điềm Nhi ngồi xuống đối diện Vương Mãnh, dọn dẹp lại bàn cờ.

“Ta đi trước.” Mã Điềm Nhi rất hưng phấn, trực tiếp đặt xuống một viên.

Bắt đầu từ Thiên Nguyên! (Thiên Nguyên là một điểm trên bàn cờ vây.)

Lý Thiên Nhất không kìm nổi phải kêu lên: “Mã sư tỷ chiêu này tuy rằng khá kiêu ngạo, nhưng thật không nên dùng à. Tiểu tử Vương Mãnh này đừng nhìn bề ngoài ôn hòa, xuống tay độc ác muốn chết à.”


Mã Điềm Nhi cười ngọt ngào, nhìn Vương Mãnh, nàng rất thích loại cảm giác này, hoàn toàn làm như Lý Thiên Nhất không tồn tại.

Lý Thiên Nhất rất đau đầu, người của Lôi Quang Đường đều ra chiêu thế này sao -- - không coi ai ra gì.

“Không thể hạ như vậy, bên này, bên này, … ôi tội vạ gì chứ.”

Lý Thiên Nhất vừa thấy Mã Điềm Nhi hạ cờ, liền không chịu được mà giơ chân múa tay, đây không phải tìm chết sao?

Vương Mãnh trừng mắt nhìn Lý Thiên Nhất: “Xem cờ không nhắc mới là quân tử, ngươi không phải mỹ nữ, không có đặc quyền.”

Lý Thiên Nhất buồn bực, xem như ngươi lợi hại.

Mã Điềm Nhi hạ cờ thoải mái, sau đó hoàn toàn nhìn chằm chằm vào Vương Mãnh.

Nhưng sau khi hạ xuống, Vương Mãnh cảm giác không thích hợp rồi, chiêu số này tự nhiên lại khắc chế hắn???

Lý Thiên Nhất cũng nhìn ra môn đạo, kêu lên một tiếng vui mừng, thực sự thú vị nha. Cờ phong của Vương Mãnh tương đối lợi hại, trong bông lại có kim, thời điểm phản kích lại giống như sông lớn cuồn cuộn không ngừng, căn bản không thể ngăn được. Nhưng Mã Điềm Nhi này càng thú vị, chưa từng thấy ván cờ nào “ôn hòa” như vậy.

“Phong cách của muội là gì vậy?” Nghẹn nửa ngày Vương Mãnh đột nhiên hỏi.


Mã Điềm Nhi khẽ tủm tỉm cười: “Ta cũng không rõ lắm, trước kia người nhà ta cũng muốn chơi, ta cũng chơi. Sau đó bọn họ liền không chơi với ta nữa, bản thân ta tự nhiên nổi lên tên gọi là làm không công.”

Lý Thiên Nhất vỗ mạnh tay nói: “Hay cho cái gọi là không công. Hắn cường mặc hắn cường, trăng sáng chiếu sông lớn. Mã sư tỷ, thực là nhìn không ra nha!”

Lý Thiên Nhất chính là kiên định chống lại Vương Mãnh, nơi nào có thể làm cho hắn kích thích đối phương là nắm bắt ngay, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở, hắn lập tức bắt lấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui