Thanh Dương Khê Ca

Tuy rằng tất cả người trong thôn, thậm chí là Bành Thục Yến đều cảm thấy
Tiêu Dực đối với căn phòng tồi tàn của cô thật sự không thèm để ý, nhưng thật sự trong lòng Tiêu Dực cũng lo lắng, nhưng đối với cô thì người
quan trọng hơn phòng ở nhiều, làm cho Diệp Khê ăn ngon, bổ sung nhiều
dinh dưỡng hết khả năng là chuyện đặt ở vị trí thứ nhất. Nhưng cam đoan
có nhiều dinh dưỡng thì thịt là phải có, mỗi ngày mua một miếng thịt nhỏ ít nhất cũng phải mất hai mươi ba đồng tiền, đây vẫn là chi tiêu rất
lớn, cho nên hiện tại Tiêu Dực là mỗi ngày buồn rầu thay đổi cái cung
tiễn kia, chuẩn bị thật tốt sớm một ngày thì có thể săn thú sớm một
ngày, cô có thể tiết kiệm thật nhiều tiền.

Tiêu Dực lại kéo lại
lôi lại gõ lại phơi trong nửa tháng, làm hỏng đi bảy sợi gân bò sau đó
rốt cuộc đem sợi gân bò thứ tám mới biến thành cung không khác như trong tưởng tượng lắm. Tiêu Dực đem gân bò đính lên trên cái cung lúc trước
đã làm xong, kéo vài cái, độ mềm dẻo giống như cũng không tệ. Cầm lấy
tên gỗ đã sớm tước xong hong khô bắn một phát về phía đống cỏ khô, độ
mạnh yếu không đủ, đại khái là cung có vấn đề, còn phải lại thay đổi.

Tiêu Dực đang cầm cung xem hẳn là nên sửa chỗ nào, Diệp Khê vừa bưng thức ăn vào trong phòng vừa kêu cô: “Thê chủ, ăn cơm.”

“Được, đến đây.” Tiêu Dực buông cung tiễn, vừa rửa tay vừa cười nói: “Có Tiểu
Khê Nhi thật tốt nha, mỗi ngày đều có người nấu cơm cho ta ăn, Khê Nhi
thật sự là phu lang tốt nhất trên đời này.”

Diệp Khê đang bày
biện bát đũa, nghe xong lời này mặt có chút đỏ: “Ta không phải tốt nhất, làm phu lang, vốn phải nấu cơm cho thê chủ ăn, nhà nhà đều như vậy.”

“Ta đây không biết, ta chỉ biết phu lang nhà ta tốt nhất, nhà ai cũng đều kém hơn.”

Một câu dỗ người làm cho hai mắt của Diệp Khê mờ mịt: “Thê chủ thực sự cảm thấy ta tốt nhất sao?”

“Đương nhiên!” Tiêu Dực khẳng định gật đầu, ăn một miếng đồ ăn, khen: “Ăn thật ngon, tay nghề của Khê Nhi càng ngày càng tốt, nghĩ lại nếu có thể ăn
cả đời như thế này đến khi chết liền thật vui vẻ nha!”

Thấy nàng thích ăn, Diệp Khê càng cao hứng: “Ta nguyện ý nấu cơm cho thê chủ cả đời.”

“Được, cho Khê Nhi nấu cả đời, có sợ không?”

Diệp Khê mím môi lắc đầu: “Không sợ.” Hắn cao hứng còn không còn kịp làm sao có thể sợ.

“Tiêu Dực, Tiêu Dực, ngươi có ở nhà không?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô to của Đàm Chương Nguyệt.

“Ở.” Tiêu Dực trả lời, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở cửa lớn vừa

đứng cách nửa mặt tường vây nói chuyện với Đàm Chương Nguyệt: “Hôm nay
thế nào lại trở về sớm như vậy? Bán hết đồ ăn?”

“Cái cửa lớn này
của ngươi có hay không có thì khác nhau chỗ nào? Phá đi cho rồi.” Đàm
Chương Nguyệt ở tường đất nhảy một cái liền bay vào, Tiêu Dực nhìn xem
cửa lớn cong vẹo nhà mình, thở dài lại đem nó đóng lại.

“Ngươi tới vừa vặn, đến ăn cơm.”

Đàm Chương Nguyệt khoát tay: “Không ăn, ta ăn rồi.”

Một tay Tiêu Dực khoát lên vai một Đàm Chương Nguyệt, nhíu mày cười nói: “Thật sự không ăn? Có thịt nè!”

Có thịt à...... Đàm Chương Nguyệt liếm liếm môi: “Vậy… vậy… ta thế nào không biết xấu hổ......”

“Đi thôi!” Tiêu Dực kéo nàng vào nhà, Diệp Khê đã cầm chén xới cơm xong.
Đàm Chương Nguyệt nhìn thịt, cầm đôi đũa không gắp xuống, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dực cười ngây ngô: “Vậy… ta ăn đây?”

Tiêu Dực đưa tay gắp
hai đũa cho nàng: “Ăn đi ăn đi, thật là, không phải là chút thịt hay
sao, chờ ta chuẩn bị cung tiễn tốt, mang ngươi lên núi đi săn thú, đến
lúc đó bảo đảm ngươi mỗi ngày có thịt ăn.”

“Cung tiễn?” Miệng Đàm Chương Nguyệt đầy là thịt, nói chuyện có chút không rõ ràng.

“Là dùng để săn thú, mau chuẩn bị cho tốt.”

Đàm Chương Nguyệt nháy vài cái mắt, một miệng rộng nuốt vào một miếng thịt
còn bị nghẹn lại một chút: “Tiêu Dực… ngươi… ngươi là nói thật? Ngươi
thực sự muốn lên núi săn thú?”

“Đương nhiên là nói thật, ta còn
muốn mang ngươi đi đấy, ngươi dám cùng ta đi không? Có sợ gặp được sói
hay không?” Tiêu Dực ngẩng cổ cười, còn trừng mắt nhìn.

“Đi! Ta
và ngươi nói chuyện đàng hoàng, ngươi cười gian cái gì chứ!” Đàm Chương
Nguyệt trợn trắng liếc mắt Tiêu Dực một cái, lại thả một miếng thịt lớn
vào miệng, miệng không rõ tiếp tục nói: “Tiêu Dực, ngươi là một thư sinh yếu đuối, ngươi có thể săn thú sao? Đừng lấy chuyện này ra mà vui đùa!” Ngay cả bọn nữ tử khỏe mạnh trong thôn đi lên núi săn thú đều là ba,
bốn, mười người cùng nhau đi, còn không dám đi đến chỗ sâu trong núi

lớn, cũng không nhất định săn được. Tiêu Dực lại nói đùa bảo đảm mình
mỗi ngày có thịt ăn! Đàm Chương Nguyệt tự nhiên đem lời Tiêu Dực nói đều trở thành vui đùa.

Tiêu Dực thấy nàng không tin cũng không nói
thêm nữa, chỉ nhìn nhìn cánh tay của mình, cô cũng rèn luyện đã lâu cũng cảm giác rất có lực, thế nào còn rất giống thư sinh yếu đuối sao? Quên
đi, chờ cô thực sự săn được con mồi rồi nói sau, ngọn núi nguy hiểm, cô
cũng không dám tùy tiện mang theo Đàm Chương Nguyệt đi vào, tên kia cũng không khỏe mạnh hơn cô bao nhiêu, mấu chốt là cô còn có một chút công
phu mèo ba chân phòng thân đều sẽ không sao.

Nghĩ như vậy, Tiêu Dực lại hỏi nàng: “Đàm Chương Nguyệt, ngươi có muốn học một chút võ phòng thân hay không?”

“Võ phòng thân? Ngươi là nói võ công?”

“Không tính là võ công, chính là chiêu thức đơn giản có thể phòng thân.”

“Đi đâu học?”

“Ta dạy cho ngươi.”

“Ngươi?” Đàm Chương Nguyệt cười ha ha: “Người khác thì ta không biết, gốc gác
của ngươi như thế nào ta đều biết rành mạch, ngươi đừng lừa ta.”

Tiêu Dực thở dài, gắp thức ăn nhét đầy miệng mình, Diệp Khê nhỏ giọng biện
hộ cho nàng: “Thê chủ thật sự biết, sáng sớm mỗi ngày thê chủ đều ở
trong sân luyện.”

Đàm Chương Nguyệt cười nhạt: “Thê chủ của ngươi chính là luyện, nhưng làm sao khẳng định chút chiêu thức đó để phòng
thân? Ha ha, Tiêu Dực, ta còn không biết ngươi nặng mấy cân mấy lạng hay sao? Được rồi, đừng ép buộc, nghe tỷ, ngươi tốt nhất đan một chút dây
xích tay bán là được, chuyện kia không vất vả thích hợp cho ngươi làm.
Mặc dù bây giờ người đan dây xích tay bán trên đường cũng nhiều, dây
xích tay cũng rớt giá một chút, nhưng ta cam đoan phu thê các ngươi có
cơm canh ăn vẫn là không thành vấn đề. Nếu lại gặp được loại buôn bán
lớn như mấy ngày hôm trước, còn có thể kiếm một khoản lớn đấy.”

Diệp Khê nhìn Tiêu Dực, thấy nàng không nói lời nào lại nói thêm: “Thê chủ thật sự biết......”

Tiêu Dực cười, bé ngốc này, còn vì cô mà giải thích nữa. Tiêu Dực gắp cho
hắn chút thịt: “Tiểu Khê Nhi, đừng để ý nàng, chúng ta ăn của chúng ta.” Diệp Khê nhấp mím môi, mang theo cảm xúc bất mãn nho nhỏ trừng mắt liếc Đàm Chương Nguyệt một cái sau đó liền nghe lời mà vùi đầu ăn cơm.


Đàm Chương Nguyệt bị người trừng mắt mà cứ hồn nhiên như chưa thấy, vẫn như trước miệng ăn đầy hương thịt cùng Tiêu Dực trò chuyện: “Tiêu Dực,
những ngày này ngươi cũng sống quá tốt rồi, hiện tại tất cả mọi người
trong thôn đều biết nhà ngươi mỗi ngày có thịt ăn, không phải ta nói
ngươi, ngươi xem nhà của ngươi này......”

“Ngôi nhà tồi tàn này
của ta chóng gió không nổi, phá đến không thể nhìn, ta thật vất vả kiếm
được chút tiền cũng không biết tu sửa, tất cả đều lấy ra mua thịt ăn đến miệng bị nghiện, loại tham lam hưởng thụ thú vui này không thể được,
cần phải sửa!” Tiêu Dực nói tiếp theo câu chuyện một hơi.

Đàm Chương Nguyệt trừng mắt nhìn: “Ngươi cũng biết hả?”

Tiêu Dực bất đắc dĩ than thở lớn: “Trời ạ, lời này ta đã nghe được thật
nhiều lần. Đàm Chương Nguyệt, ngươi sẽ không vì nói với ta những lời này mới đến một chuyến chứ?”

“Đương nhiên không phải.” Đàm Chương
Nguyệt nhún nhún vai, một bộ dáng ta đối với ngươi rất có tin tưởng: “Ta biết ngươi hiện tại thay đổi không giống với trước kia, chính ngươi
biết tính toán, ta mới lười nói ngươi.”

Dựa vào! Tiêu Dực trừng mắt thật to nhìn nàng, đã lười nói cô, vậy vừa rồi là nói cái gì? Chẳng lẽ là cô bị lảng tai?

“Tiêu Dực, cơm nước xong ngươi theo ta đi vào trong thành một chuyến.”

“Làm gì?”

Sắc mặt Đàm Chương Nguyệt bỗng nhiên ửng đỏ: “Ta không phải sắp cưới An Vụ
sao, những thứ cần thiết còn chưa mua đầy đủ đâu, ngươi theo ta đi mua.”

“Muốn thành hôn?” Tiêu Dực híp mắt cười sờ sờ đầu của Đàm Chương Nguyệt: “Trưởng thành, có thể cưới phu rồi.”

“Buông! Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi.” Đàm Chương Nguyệt chưởng một
cái vung tay của nàng ra: “Ta nói nè Tiêu Dực, ngươi trước kia thật sự
khô khan, hiện tại thế nào lại giống như lưu manh vậy.”

“Khụ khụ!” Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, ‘lưu manh’..... Cô đời trước thêm đời này đều không bị dùng qua hai chữ này!

“Thê chủ.” Tay Diệp Khê nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lên trên lưng của cô, Tiêu Dực
xua tay nói: “Ta không sao.” Vẻ mặt Đàm Chương Nguyệt thân thiết nói:
“Ngươi xem lại ngươi, một người lớn như vậy, ăn cái này còn có thể bị
sặc nữa.”

Tiêu Dực không còn sức lực cùng nàng đôi co, quay đầu hỏi Diệp Khê: “Tiểu Khê Nhi, ngươi cảm thấy ta là người lưu manh sao?”

Diệp Khê lắc lắc đầu: “Thê chủ không phải lưu manh, thê chủ là người tốt nhất trên đời.”

Tiêu Dực nháy mắt thỏa mãn: “Vẫn là Tiểu Khê Nhi nhà ta tốt nhất.”


Bất quá đến buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Khê vẫn nhỏ giọng cùng Tiêu Dực
thương lượng: “Thê chủ, chúng ta về sau không ăn thịt nữa được không?”

“Vì sao vậy? Khê Nhi ăn ngán rồi hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê ửng đỏ, thịt à, làm sao có thể ngán... nhưng
là: “Các nàng đều nói phải tiết kiệm tiền sửa phòng ở.” Người trong thôn nói Tiêu Dực bao nhiêu thì Diệp Khê nghe cũng không ít.

“Phòng ở đương nhiên muốn, bất quá thân thể Khê Nhi là quan trọng nhất, hiện tại quan trọng nhất chính là dưỡng cho thân thể của Khê Nhi thật tốt.”

“Thân thể của ta đã dưỡng tốt rồi.”

“Ai nói?”

Là hắn tự mình cảm thấy, Diệp Khê cọ cọ đầu lên cánh tay Tiêu Dực, nhỏ
giọng nói: “Ta không còn choáng váng đầu, chân cũng không bị chuột rút
rồi, còn nhiều thêm chút thịt nữa.”

“Vậy thì tốt lắm, bất quá còn chưa đủ, Khê Nhi còn thật gầy, còn phải ăn nhiều rau dưa, thịt, hoa quả đều phải ăn.”

“Nhưng là… mọi người trong thôn đang nói thê chủ.” Diệp Khê nhớ tới người
trong thôn nói thê chủ làm cho cái mũi liền ê ẩm, mặc dù những người vô
dụng đó dùng từ không tốt, mang theo những lời nói dối trá làm cho Diệp
Khê cảm giác nghe hiểu ra được: ‘Tiêu Dực là người làm việc không biết
suy nghĩ ’, rõ ràng thê chủ tốt như vậy, các nàng vì sao lại muốn nói
thê chủ như thế.

Tiêu Dực nghiêng bên sườn đứng dậy thuận tay kéo lên góc chăn lau nước mắt cho hắn, lại một lần thả ra tiếng dịu dàng dỗ hắn: “Khê Nhi đừng khóc, Khê Nhi phải biết rằng, dưỡng thân thể cho
ngươi là vì về sau sinh ra cục cưng khỏe mạnh, Khê Nhi cũng muốn cục
cưng của mình khỏe mạnh đúng không?”

Hắn đương nhiên muốn cục
cưng khỏe mạnh, vừa nói đến cục cưng, Diệp Khê cái gì cũng không phản
đối, vội vàng gật đầu nói: “Ta muốn dưỡng thân thể thật tốt, sinh cục
cưng khỏe mạnh cho thê chủ.”

“Cho nên Khê Nhi muốn ăn cái gì thì
ăn cái đó, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chúng ta hiện tại cũng có một ít tiền, tiền này cũng đủ cho Khê Nhi ăn no. Về phần phòng ở, tiền
của chúng ta hiện tại căn bản không đủ xây cái phòng mới, bất quá Khê
Nhi không cần lo lắng, chúng ta cùng nhau cố gắng, nhất định có thể xây
một căn phòng mới.”

Diệp Khê kề kề mặt vào người Tiêu Dực, mang theo giọng mũi nói: “Ta và thê chủ cùng nhau cố gắng.”

“Cùng nhau cố gắng sẽ càng ngày càng tốt.” Tiêu Dực nghiêng người đưa tay ôm
lấy hắn, cười hỏi: “Khê Nhi nói cho ta biết, muốn một ngôi nhà như thế
nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận