Tử Diệp nghe thấy những lời An Nhiên nói thì tức giận hất nàng một cái mạnh khiến nàng té xuống đất, chàng hét lên: “ Tránh ra người không có phép tắc là cô thì đúng hơn, thân là hoàng hậu mà những lời như thế này cũng nói ra được, trẫm thấy cô mới là người cần học lễ nghi, phép tắc!!.”
Hạ Tuyết nhìn thấy An Nhiên như vậy thì hoảng hốt chạy tới đỡ nàng, nói: “ Nương nương, người không sao chứ!.”
An Nhiên khuôn mặt đau đớn, nàng sờ vào bụng mình rồi ngất đi.
Chương Ngụy từ ngoài chạy vào nhìn thấy vậy liền hét lớn: “ Truyền thái y, mau truyền thái y!!.”
Sau khi tới y tới, ông ngồi bắt mặt cho An Nhiên rồi đứng dậy quay qua nhìn Tử Diệp, bẩm: “ Bẩm bệ hạ, may là nương nương không sao, chỉ là bị kinh hãi nên động thai khí mà thôi, bây giờ thần sẽ kê cho nương nương vài đơn thuốc để an thai!.”
Tử Diệp lạnh lùng đáp: “ Được rồi lui đi.” Chàng đi tới cạnh giường ngồi xuống nhìn An Nhiên lạnh lùng nói: “ Từ nay cô đừng đi đâu lung tung nữa, bụng cũng càng ngày càng lớn rồi, cứ ở lại điện đi, mỗi bữa trưa ta sẽ tới dùng bữa cùng cô!.”
Chàng nói xong sau đó rời đi.
Ở Nguyệt Tuyết Điện, Minh Dương đang đứng cùng hàng với những người cùng ứng tuyển cho chọn thị vệ lần này, Hồng Tuyết từ trong điện bước ra, nàng mặc một bộ y phục màu hồng trắng, nhìn nàng thật sự rất xinh đẹp, Minh Dương nhìn thấy nàng thì ngơ người ra.
Hồng Tuyết nhìn thấy Minh Dương thì vui vẻ chạy tới, nàng cúi sát mặt vào chàng rồi hỏi: “ Là huynh sao? Huynh cũng tới đây hả?!.”
Minh Dương ngơ người nhìn nàng rồi cúi đầu xuống lùi về sau một bước, nói: “ Công chúa, có lẽ người nhận nhầm người rồi, thuộc hạ đây là lần đầu tiên gặp người!.”
Hồng Tuyết cầm nửa miếng ngọc bội giơ lên trước mặt rồi cười tươi nói: “ Sao hả, lần thứ hai gặp lại bổn công chúa mà huynh không nhớ ta là ai sao!.”
Minh Dương lạnh lùng đứng thẳng người lên rồi nói: “ Thôi ta không giỡn với cô người nữa, mau trả ngọc bội lại đây!.”
Hồng Tuyết nghe xong thì mỉm cười tươi nắm lấy ngọc bội trên tay rồi nói: “ Nếu huynh làm thị vệ bên cạnh bổn công chúa thì ta sẽ trả lại cho huynh.” Hồng Tuyết nói xong thì quay qua nói với Sương Nhi: “ Đưa những người khác lui xuống đi, ta chọn huynh ấy rồi.”
Sương Nhi gật đầu rồi dẫn những người khác rời đi, chỉ có một mình Minh Dương là ở lại, Hồng Tuyết cười tươi đi vài vòng nhìn chàng rồi đứng trước mặt chàng hỏi: “ Huynh...tên gì?.”
Minh Dương lạnh lùng trả lời: “ Hàn Minh Dương!.” Hồng Tuyết liền mỉm cười vui vẻ nói với chàng: “ Hàn Minh Dương, bổn công chúa muốn...sau này huynh nhất định phải luôn luôn ở bên cạnh bảo vệ ta, không được rời xa ta dù chỉ một chút!.”
Dung Thành sau khi tới Tây Thành mấy tháng, chàng ở đó cứ cách vài ba bữa là sẽ phát cháo và gạo cho người dân ở đó, làm một huyện quan được nhiều người yêu mến, chàng và Thanh Dung liên tục gửi thư qua lại hỏi thăm nhau.
Thời gian trôi qua cũng đã bốn tháng, bụng của Thanh Dung và An Nhiên cũng ngày một lớn, Thanh Dung cũng đã được thả ra, nàng đang ngồi dùng bữa cùng Băng Nhi thì nhận được tin Dung Thành đang trên đường trở về cung, nàng nghe xong thì vui vẻ đứng dậy, Băng Nhi đi lấy áo choàng lông khoác lên cho nàng, nàng trời đang đổ tuyết lớn, Thanh Dung ôm chiếc bụng với của mình đi nhanh tới cửa hoàng cung.
Cánh cửa hoàng cung vừa mở ra thì nàng nhìn thấy Dung Thành, đôi mắt hạnh phúc của nàng hiện lên, nàng cười tươi rồi chạy tới, Dung Thành nhìn thấy Thanh Dung thì cũng vui vẻ chạy tới ôm nàng vào lòng.
Dung Thành dịu dàng, ấm áp nói: “ Dung Nhi, ta quay trở về rồi.”
Thanh Dung vui đến chảy nước mắt, hai má nàng đỏ hồng, nàng vui vẻ nói: “ Cuối cùng chàng cũng về rồi, cuối cùng cũng về rồi!!.”
Dung Thành nhẹ nhàng vui nàng ra, chàng chưa vui vẻ bao lâu thì cúi xuống thấy bụng Thanh Dung, chàng ngơ người ra nhìn rồi thẫn thờ, Thanh Dung thấy vậy liền tránh né ôm bụng mình lùi về sau.
Sau khi quay về cung, Dung Thành cười lớn như một người ngốc, rồi chàng hói: “ Đã bao nhiêu tháng rồi?!.”
Thanh Dung ấp úm nói: “ Đã...Được...Năm tháng rưỡi rồi...!!.” Thanh Dung liền đứng dậy đi tới cạnh Dung Thành giải thích: Dung Thành, chàng nghe thiếp nói...Lúc đó vì muốn cứu chàng...!.” Nàng chưa kịp nói hết câu thì Dung Thành đã tức giận hét lên: “ Rốt cuộc các người còn lừa dối bổn vương bao nhiêu chuyện nữa chứ?!.”
Thanh Dung nghe xong thì vừa khóc vừa nói, nàng ấm ức hét lớn: “ Nếu không phải vì cứu chàng thì ta có cần làm phải làm đến nước này hay không? Nếu không phải vì sợ chàng xảy ra chuyện thì ta có cần làm như vậy hay không? Vì cứu chàng ta đã làm hết những gì ta có thể làm vậy mà bây giờ chàng lại quay qua trách ta!!.”
Dung Thành tức giận quay lại trừng mắt nhìn nàng rồi hét lớn: “ Thế thì lúc đó nàng đừng cứu ta, cứ mặc kệ ta đi!!.”
Thanh Dung nghe xong thì ngạc nhiên, nàng ngơ người ra nhìn Dung Thành rồi quay lưng lại lạnh lùng nói: “ Chúng ta hòa ly đi!.”
Dung Thành nghe thấy nàng nói như vậy thì bất ngờ, ngơ người hỏi: “ Nàng đang nói cái gì vậy hả?!.” Rồi chàng liền hét lớn: “ Nàng có biết mình đang nói cái gì không hả?!.”
Thanh Dung cảm thấy mệt mỏi ôm bụng ngồi xuống giường rồi lạnh lùng nhìn Dung Thành nói: “ Nếu chàng đã cảm thấy ta lừa chàng nhiều chuyện như vậy thì chúng ta hòa ly đi, coi như là… chúng ta giải thoát cho nhau!!.”
Dung Thành liền đi tới ngồi xuống trước mặt nàng vừa khóc vừa nói: “ Dung Nhi, ta...ta sai rồi, ta cầu xin nàng đừng có bỏ ta có được không, nàng đừng có bỏ ta có được không, ta mặc kệ đứa nhỏ này là của ai, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta thì sẽ coi nó là con của ta và nàng có được không, nàng đừng hòa ly với ta mà!.”
Thanh Dung nhìn Dung Thành mà đau lòng, nước mắt nàng liên tục rơi xuống, nàng đưa tay lên sờ lên má chàng rồi nói: “ Như vậy sẽ khiến chàng cảm thấy rất ấm ức, thiếp không làm được!.”
Dung Thành như một đứa con nít, chàng liền đáp: “ Ta mặc kệ có ấm ức cỡ nào chỉ cần được ở cạnh nàng là ta đã thấy vui rồi!.”
Thanh Dung nghe xong thì đưa tay lên sờ má nàng, đôi mắt đau lòng của nàng nhìn chàng, khung cảnh lúc này chỉ khiến người ta nhìn vào là cảm thấy đau lòng.
Buổi tối hôm ấy, Tử Diệp và An Nhiên đang ngồi cùng nhau dùng bữa, Tử Diệp lạnh lùng gắp miếng thịt để vào chén An Nhiên rồi nói: “ Cô ăn nhiều vào, dạo này trẫm thấy cô ăn rất ít.”
An Nhiên thấy Tử Diệp đối xử tốt với mình, nàng mừng thầm rồi đáp lại: “ Mấy bữa nay thiếp cảm thấy không muốn ăn gì hết, còn mấy tháng nữa là đứa nhỏ này được ra đời ra, nếu là con trai thì chắc chắn sẽ rất giống chàng.”
An Nhiên nói xong thì ngước mặt lên nhìn Tử Diệp, Tử Diệp làm ngơ như không nghe thấy gì hết, sau đó chàng bỏ đũa xuống đứng dậy nói: “ Cô cứ từ từ mà ăn!.”
Chàng nói xong thì quay người rời đi.
Hôm sau ở Nguyệt Tuyết Điện, Hồng Tuyết đang vui vẻ chơi đá cầu với các thị nữ khác, vì vui quá nàng không để ý có cục đá dưới hân liền dẫm lên rồi khiến mình bị trẹo chân, Hồng Tuyết ngã nhào người về trước, Minh Dương liền nhanh chân chạy ra đỡ nàng, Hồng Tuyết nhào vào người Minh Dương ôm lấy chàng, cả hai người ngơ người ra nhìn nhau, bốn mắt nhìn nhau.
Hồng Tuyết hai má ửng hồng, nàng dịu dàng mỉm cười, Minh Dương chớp mắt rồi bình tĩnh bế nàng vào trong rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống.
Chàng dịu dàng cởi giày và vớ nàng ra, đôi chân trắng trẻo, thon thả của nó nhìn thật sự rất đẹp, Minh Dương nhẹ nhàng nắm lấy cổ chân của nàng xoay nhẹ rồi quay người đi ra ngoài lấy một nắm tuyết đi vào chườm lên cho nàng, Minh Dương dịu dàng ân cần khiến Hồng Tuyết đỏ mặt.
Thanh Dung đang nằm ngủ trong phòng thì mơ thấy ác mộng, nàng mơ thấy đưa nhỏ trong bụng mình không còn nữa, Thanh Dung hoảng hoảng hốt ngồi dậy, nàng thở gấp, mồ hôi nhể nhại.
Băng Nhi từ ngoài đi vào nhìn thấy nàng như vậy liền đi tới ngồi cạnh nàng, dịu dàng lấy khăn ra lau mồ hôi cho nàng, lo lắng hỏi: “ Công chúa, tỷ làm sao vậy!.”
Thanh Dung vừa khóc vừa quay qua nói với Băng Nhi: “ Băng Nhi...tỷ gặp ác mộộng, trong mơ tỷ mơ thấy đứa nhỏ trong bụng tỷ không còn nữa, nó không còn nữa!.”
Băng Nhi ôm nàng vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi vỗ về, nói: “ Không sao, chỉ là ác mộng thôi, không phải đứa nhỏ còn đây sao, có em đây không sao!.”
Ở Thanh Hà Quốc, từ khi trận chiến tạo phản ở Bắc Dung, tất cả mọi người đều mất Nguyên Phong như một kẻ mất hồn, từ ngày chàng nhận được tin Tĩnh Chi không còn thì Nguyên Phong như một các xác không hồn, chàng ngày đêm chìm đắm vào rượu, chỉ biết ngắm nhìn Tĩnh Chi qua bức tranh chân dung, Nguyên Phong ngồi thẫn thờ nói: “ Nếu như...lúc đó nàng chịu ở lại với trẫm...thì có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy!.”
Những giọt nước mắt lăn trên má chàng, thái hậu từ ngoài bước vào nhìn thấy cảnh như vậy tức giận nói: “ Phong Nhi, con mà cứ tiếp tục như vậy thì Thanh Hà chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong tay con đó, con thân là thánh thượng là vua một nước lại đi buồn bã, u sầu vì một nữ nhân, có đáng không?!!.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...