Hai người ngồi xuống bãi cỏ ngắm nhìn trời đất, cảnh hoàng hôn hiện lên bầu trời có màu cam hồng nhìn rất lãng mạn, Thanh Dung lấy vòng hoa do mình làm đội lên dầu Dung Thành, chàng ngơ ngác nhìn nàng rồi cười sờ lên vòng hoa trên đầu mình, trên đầu Thanh Dung cũng có một cái.
Thanh Dung vui vẻ thoảng mái nằm xuống rồi nói: “ Không ngờ ngài lại biết một chỗ đẹp như thế này.”
Dung Thành dịu dàng quay qua nhìn Thanh Dung rồi nói: “ Thật ra nơi này là do chính mẫu phi dắt ta tới chơi hồi còn nhỏ, toàn bộ hoa ở đây cũng do chính tay bà ấy trồng.”
Thanh Dung nghe xong thì mỉm cười quay qua nhìn Dung Thành rồi dịu dàng nói: “ Không biết mẫu phi của Quảng Thành vương điện hạ là một người như nào?.”
Dung Thành liền quay mặt nhìn lên trời rồi nói: “ Mẫu phi ta, bà ấy là một người rất xinh đẹp và dịu dàng, bà ấy là một người mẹ rất thương con mình, luôn dành những thứ ngon nhất, những thứ tốt nhất cho con mình, đã rất lâu rồi ta không biết mình còn nhớ được dáng vẻ của bà ấy bao nhiêu nữa.”
Thanh Dung nghe xong thì nhẹ nhàng đáp lại: “ Ngài chỉ cần nhớ là bà ấy lúc nào cũng ở bên cạnh, dõi theo ngài từng ngày từng ngày.”
Nàng nói xong thì đứng dậy định đi tới trước mặt Dung Thành nhưng không cẩn thận vấp phải cục đá, vì khá dốc và cong nên đã trượt chân té, Dung Thành nhanh tay nắm lấy tay nàng hai người lăn xuống, Dung Thành dùng người để đỡ nàng, khăn che của nàng cũng bị gió thổi bay ra chỗ khác, chàng ngạc nhiên nhìn dung nhan thật sự của Thanh Dung, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cả hai người nhìn nhau một lúc lâu.
Dung Thành bình tĩnh lại rồi ngồi dậy, Thanh Dung mặt đỏ lên đứng dậy nhưng chân nàng bị trật, khuôn mặt đau đớn hiện lên, Dung Thành đi tới cành cây lấy khăn che mặt của nàng rồi đưa cho Thanh Dung, sau đó cõng cô về phủ, hai người đi trên con đường, Minh Lãng đi ở đằng sau nhìn theo bóng lưng của nàng với ánh mắt si tình.
Minh Lãng nghĩ trong đầu nói: “ Dung Nhi, chỉ cần muội được vui vẻ, thì huynh nguyên luôn theo sau bảo vệ muội cả đời, nhưng huynh thật sự rất muốn quay lại trước kia!.”
Minh Lãng quay lưng rời đi, Dung Thành đi tới cửa phủ công chúa, Lâm Vũ từ trong phủ nhìn thầy liền chạy ra đỡ nàng, Dung Thành nhẹ nhàng đặt cô xuống từ từ.
Lâm Vũ lạnh lùng nói: “ Đa tạ Quảng Thành vương điện hạ đã đưa Dung Nhi về, hôm nay ngài mệt rồi, cũng nên về phủ nghỉ ngơi đi!.”
Lâm Vũ bế Thanh Dung vào phủ, Dung Thành quay người đi được một hai bước rồi đứng lại quay người nhìn vào phủ nàng.
Lâm Vũ lạnh lùng thoa thuốc cho Thanh Dung rồi nói: “ Muội đúng thật là hay làm cho người khác lo lắng, nhưng mà muội chắc chắn người muội muốn chọn là hắn chứ?.”
Thanh Dung mỉm cười gật đầu nói: “ Đúng vậy, A Vũ huynh và sư phụ thật sự rất giống nhau đó, huynh yên tâm muội chắc chắn hắn sẽ không gây bất cứ điều gì cản trở chúng ta đâu!.”
Bên phía Minh Lãng tức giận chửi mắng Luân Nguyệt: “ Luân Nguyệt rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy hả?.”
Luân Nguyệt liền đáp lại: “ Thiếu chủ phải giết cô ta vốn là mệnh lên từ bên trên giao cho chúng ta, vì sao người cứ năm lần bảy lượt kháng lại lệnh mà bảo vệ cô ta vậy?!.”
Minh Lãng liền tức giận quay lại tát Luân Nguyệt rồi tức giận nói: “ Luân Nguyệt đây là cô ép ta, người đâu dùng hình!.”
Có hai thuộc hạ đi tới đứng Luân Nguyệt đi, chói Luân Nguyệt lên thanh gỗ rồi dùng roi đánh cô.
Hai mắt Luân Nguyệt rưng rưng nước mắt đỏ lên, nàng nhắm hai mắt lại nở lên nụ cười hạnh phúc, hai hàng nước mắt rơi xuống, nàng nhịn những đòn đánh đau đớn mà nói:“ A Lãng, tại sao…tại sao huynh chưa bao giờ nhìn muội dù chỉ một lần vậy, muội đã thích huynh sáu năm rồi, sáu năm qua muội vì huynh mà làm đủ mọi chuyện, nhưng vì sao trong tim huynh chỉ có một mình cô ta, muội thật sự yêu huynh tới vậy mà vì sao huynh không chịu nhìn muội dù chỉ là một lần chứ?!!.”
Minh Lãng hạ lệnh cởi trói cho cô, Luân Nguyệt được cởi trói cô ngồi xuống đất đau đớn khóc, Minh Lãng đi tới ngồi khụy xuống giật lấy vòng cổ của Luân Nguyệt, nàng nắm chặt lấy chiếc vòng không chịu đưa cho Minh Lãng, liên tục lắc đầu nhìn Minh Lãng, chàng vô tình nhìn nàng rồi giật mạnh, Luân Nguyệt tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Minh Lãng cầm lấy chiếc vòng rồi lạnh lùng nói với Luân Nguyệt: “ Luân Nguyệt đây là món quà ta tặng cô năm đó, bây giờ ta sẽ lấy lại, từ nay về sau ta và cô...không còn bất cứ quan hệ gì, ta sẽ kêu người thu dọn đồ và đưa cô rời khỏi đi.”
Luân Nguyệt khóc trong đau khổ, Minh Lãng lạnh lùng rời đi, nàng thay ra một bộ đồ nhìn rất xinh đẹp, đôi mắt luyến tiếc quay lại nhìn căn cứ, nàng quay người rời đi, cánh cửa cũng đóng lại, một mình cô đi giữ rừng núi.
Thời gian cứ thế trôi qua cũng đã nửa năm, ngày mà Thanh Dung chọn phu quân cũng tới, nàng ngồi cạnh Thanh Dao nhìn xuống những thiếu gia, thế tử, hoàng tử hoàng thất và còn có các đại thần ngồi xem, Băng Nhi cầm cành hoa đào đưa cho nàng, nàng nhẹ nhàng đi xuống, đi qua từng bàn của từng người, đến bàn của Tử Diệp nàng lạnh lùng không quan tâm mà đi qua.
Đi tới bàn của Dung Thành nàng do dự sau đó đứng lại quay qua nhìn chàng mỉm cười rồi đưa cành hoa đào cho chàng.
Tử Diệp nắm chặt hai bàn tay, đôi mắt đau lòng nhắm lại.
Dung Thành ngạc nhiên nở nụ cười nhận lấy, sau đó Dung Thành nhẹ nhàng chính tay mình tháo khăn che mặt của nàng xuống.
Tất cả mọi người nhìn thấy dung nhan thật sự của Thanh Dung đều ngạc nhiên.
Người thì nói: “ Đẹp thật đó!.”
Người thì: “ Đúng là đệ nhất mỹ nhân trong lời đồn mà.”
Tử Diệp nước mắt rơi xuống rồi quay người rời đi Lục Đình và Thanh Dao liền nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc, Thanh Dung liếc mắt qua nhìn Tử Diệp rời đi.
Thanh Dung cùng với Dung Thành đi tới giữ điện rồi mỉm cười nói: “ Tỷ phu muội quyết định sẽ chọn Dung Thành làm phu quân của mình."
Lục Đình vui vẻ cười rồi nói: “ Được, Dung Thành đệ nhất định phải chăm sóc tốt cho Thanh Dung đó, nếu không trẫm và quý phi sẽ không tha cho đệ đâu!.”
Dung Thành cười rồi nói: “ Hoàng huynh, huynh yên tâm, nàng ấy là muội muội mà quý phi thương yêu nhất mà đệ làm sao dám bắt nạt nàng ấy được!.”
Lục Đình quay qua nhìn Thanh Dao cười tươi, sau đó quay lại nhìn Dung Thành và Thanh Dung nói: “ Vậy được, ba ngày sau cử hành hôn lễ tại hoàng cung, trẫm sẽ tổ chức cho hai người một hôn lễ hoành tráng nhất Bắc Dung.”
Sau khi kết thúc, Thanh Dung đang đi dạo trong cung thì vô tình đi ngang qua cung điện mà Tử Diệp từng sống.
Thanh Dung quay qua nhìn Băng Nhi rồi nói: “ Em đứng ngoài đợi ta, không cần đi theo đâu!.”
Băng Nhi gật đầu, nàng bước vô Hàm Ninh Điện, Thanh Dung bước vào nhìn thấy mọi thứ được trang trí giản dị, Thanh Dung bước vô trong đứng sau bức bình phòng thì nhìn thấy Tử Diệp đang ngồi bên cạnh giường uống rượu.
Tử Diệp vừa uống rượu đôi mắt đau khổ nhìn bức tranh của mẫu hậu mình nói: “ Mẫu hậu, đến cuối cùng con cũng không thể giữ nàng ấy ở bên cạnh mình, rốt cuộc con phải làm sao mới đưa nàng ấy về lại bên cạnh con đây, rốt cuộc nhi thần phải làm sao đây?!!.”
Chàng nói xong thì nhắm mắt lại xuống rượu, Thanh Dung nhẹ nhàng bước tới trước mặt chàng, Tử Diệp mơ mơ hồ hồ nhìn từ dưới chân sau đó ngước lên nhìn nàng, chàng còn tưởng mình say quá nên bị ảo giác.
Thanh Dung đột nhiên lên tiếng: “ Không phải ảo giác đâu là thật đó.
Lý Tử Diệp chàng nhất thiết phải tự làm khổ mình đến vậy hay sao?!.”
Tử Diệp bật cười rồi lại khóc nhìn nàng sau đó liên tục chỉ vào tim mình nói: “ Ở đây…ở đây của ta rất đau, rất rất đau, ta thật sự không biết làm gì mới có thể khiến nàng tha thứ cho ta, nhưng Thanh Dung à…Lý Tử Diệp ta thật sự…thật sự rất sợ mất nàng, ta thật sự rất sợ mất nàng Dung Nhi, nàng có thể đừng bỏ ta lại một mình hay không!?.”
Thanh Dung ngước mắt nhìn lên để không cho nước mắt rơi xuống, nhưng từng giọt nước mắt vẫn cứ liên tục rơi xuống, sau đó nàng cúi xuống nhìn Tử Diệp rồi dịu dàng mỉm cười, nàng cúi người xuống nhẹ nhàng hôn vào môi Tử Diệp, nàng nhắm hai mắt lại cả hai người nước mắt từ khóe mi chạy xuống.
Rồi Thanh Dung đứng thẳng dậy mỉm cười nói: “ Đây coi như là lời từ biệt giữa ta và chàng, chúng ta...thật sự...thật sự kết thúc rồi, hứa với ta hãy sống thật tốt!.”
Thanh Dung quay người cắn môi mình không muốn khóc thành tiếng rồi lau nước mắt rời đi, Tử Diệp chỉ biết ngồi khóc trong đau khổ.
Ngày đại hôn đã tới Minh Lãng từ khi biết Thanh Dung chuẩn bị thành hôn thì chàng ngày đêm say xỉn ở Ngọc Thanh Lâu (kỹ viện) chàng uống say đến nổi nhận nhầm một vũ nữ ở kỹ viện là Thanh Dung suýt nữa thì đã hôn nàng ta, Luân Nguyệt đẩy mạnh cửa đi vô đuổi nữ nhân đó ra ngoài.
Minh Lãng nằm trên giường ôm vò rượu rồi nói: “ Dung Nhi...Dung Nhi ta thật sự rất nhớ muội!.”
Luân Nguyệt nhìn Minh Lãng dịu dàng sờ lên má chàng nói: “ Minh Lãng vì sao ta luôn ở bên cạnh chàng nhưng chàng lại không bao giờ để ý tới ta!.”
Luân Nguyệt quay người rời đi thì Minh Lãng đột nhiên nắm lấy tay nàng dùng sức kéo nàng nằm xuống giường, Minh Lãng nhìn Luân Nguyệt thành Thanh Dung rồi mỉm cười nhìn nàng sau đó hôn nàng, Luân Nguyệt cũng không giẫy giụa nhắm mắt lại, cả hai người cùng nhau trải qua một đêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...