Thành Đôi

Y nắm nhược điểm Thiên Lang hồi nào, Hằng Quang cảm thấy khó hiểu.

Bất quá bây giờ y có chuyện để chú ý hơn.

Y không biết chuyện giữa hai người Tạ Thực và Thiên Lang bắt đầu từ khi nào, dù không rõ lắm nhưng cũng ngầm hiểu.

Không biết Thiên Lang dùng biện pháp gì mà mỗi ngày đều đi khắp hoàng cung, nghe điện bên này tình báo với điện bên kia, cộng với tin tức Đại hoàng tử dần dần khôi phục lại.

Tạ Thực hình như rất coi trọng những tin tức này, thường thường lôi Thiên Lang đi mật đàm.

Khiến Hằng Quang cảm thấy rất lo lắng.

Không phải lo lắng cho Thiên Lang, mà là cho Tạ Thực.

Mặc dù để che dấu tai mắt người khác, Thiên Lang biến màu tóc và mắt trở thành một màu đen, nhưng dung mạo y tuấn tú khác hẳn phàm nhân, cho dù tìm ở hậu cung ba ngàn mỹ nhân cũng hiếm thấy, Hằng Quang tự nhận mình ngồi thiền lâu như vậy, nhưng lúc đối mặt với Thiên Lang cũng cảm thấy ngại ngại, y không chắc đệ đệ có định lực như y không nữa.

Vạn nhất Tạ Thực không cẩn thận mê mẩn Thiên Lang, vậy thì phải làm sao bây giờ?

Thiên Lang khác với người thường a, là yêu tinh đó.

Hằng Quang vô cùng xoắn xuýt.

Thân phận Tạ Thực cao quý, mà Thiên Lang uổng công sống nhiều năm như vậy, tính cách lại chẳng đứng đắn tí nào, y sợ lỡ như hai người hợp mắt nhau, nuôi ra một Đát Kỷ phiên bản nam thì toi.

Lúc đó Hằng Quang y chả phải trở thành tội nhân luôn sao?

Hằng Quang nặng nề nhấc vạt áo đi tới đi lui ngoài cửa, rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy cửa đi vào.

Tạ Thực và Thiên Lang đang ngồi trên giường nhìn hắn.

“Chúng ta còn đang đánh cược khi nào ngươi mới tiến vào.” Thiên Lang nói: “Kì kèo ở bên ngoài làm gì? Cứ đi tới đi lui mãi thế?”

“Các ngươi đang nói gì vậy?” Hằng Quang thẳng thắn chen lên giường hỏi.

“Đang nói chuyện ngươi có bằng lòng đưa chuỗi phật châu cho ta không.” Tạ Thực lạnh nhạt nói.

Hằng Quang sững sờ, nhìn cổ tay mình.

“Ngươi nói cái này hả?” Hằng Quang theo bản năng sờ sờ hạt châu.

“…Không có gì.” Tạ Thực yên lặng nhìn y một hồi, không giải thích mà cười cười nói: “Chỉ giỡn thôi mà, ngươi giữ đi.”


Hằng Quang chớp chớp đôi mắt: “A?”

“Thiên Lang quả nhiên lợi hại.” Tạ Thực chuyển đề tài: “Chẳng những có thể nhìn rõ chuyện tình bên trong điện, mà cả chuyện của phụ hoàng cũng biết.”

“Ta là lão yêu tinh, nói về thủ đoạn, đương nhiên người phàm các ngươi không theo kịp.” Thiên Lang liếc mắt nhìn Hằng Quang một cái.

Hằng Quang âm thầm niệm a di đà phật, vội quay đầu nhìn Tạ Thực, “Có ý gì?”

“Ý là, hoàng hậu gan to bằng trời.” Tạ Thực âm thầm nói: ” ‘Quốc sư’ bên cạnh Đại hoàng huynh thật ra là một con yêu nhân, kể cả đạo sĩ luyện Đan cũng bên phe khác, Vạn Thọ Đan thật ra là Mê Hồn Dược, phụ hoàng bây giờ cứ ngơ ngơ ngác ngác, bị bọn chúng khống chế gần một nửa rồi.”

“Nói như vậy, bọn chúng muốn động thủ tại tiệc mừng thọ?” Hằng Quang lập tức cảm thấy phấn chấn.

“Nếu bọn chúng có thể mê hoặc tâm trí phụ hoàng, vậy mượn miệng phụ hoàng thông báo Đại hoàng huynh là người kế vị, hay tự hạ chiếu cũng không phải không thể– Mà bảy hoàng đệ còn lại không biết chiêu mộ dị sĩ ở nơi nào, sẽ luôn cản trở bọn chúng, cho nên tình huống phụ hoàng bây giờ lúc xấu lúc tốt, tạm thời không cho bọn chúng thực hiện ý định.”

“Mấy ngày trước Đại hoàng huynh bị một dị nhân chế trụ, cộng thêm có dị nhân áp chế được nạn sâu bệnh ở Thông Châu, cũng thường tranh chấp vị trí trước mặt phụ hoàng. Thiên Lang vừa kiếm được tin tức mới, năm hoàng đệ kia điên cả rồi.” Tạ Thực nhẹ nhàng đi một nước cờ, “Vừa mới hôm qua. Ngày mai là tiệc mừng thọ, huynh đệ chúng ta chỉ sợ không tránh khỏi.”

Kế Tạ Thực hai người là Ngũ hoàng tử – vật hi sinh, bây giờ thế lực của Đại hoàng tử và Thất hoàng tử là lớn nhất, long hổ tranh nhau cũng không quên tiêu diệt kẻ cản trở bên ngoài, Hằng Quang cảm thấy, tiệc mừng thọ hôm đó, kẻ nằm xuống không chỉ riêng một Ngũ hoàng tử.

Còn có một người “chết” nữa là mình.

“Đệ đệ?” Hằng Quang thấy Tạ Thực nói một nửa liền giật mình, không khỏi lấy tay sờ sờ hắn.

Lúc Tạ Thực phục hồi tinh thần lại, thấy Hằng Quang đã chen lấn bên cạnh hắn, không biết từ khi nào đã đẩy Thiên Lang ra xa.

“Không cần lo lắng.” Hằng Quang tưởng Tạ Thực bị tình hình nghiêm trọng bên ngoài dọa, an ủi hắn: “Ta sẽ bảo vệ ngươi.”

“Bảo vệ ta?” Tạ Thực thấp giọng lặp lại.

“Ừ.” Hằng Quang vỗ vỗ lưng hắn, “Nếu phải đối phó với yêu ma quỷ quái thì ta rất tự tin.”

“Vậy mà lần đầu tiên xuống núi cùng lão hòa thượng, đã bị một con nhện tinh dọa khóc lớn, không dám ngủ một mình những ba ngày.” Thiên Lang lành lạnh nói.

“Đó là lúc năm tuổi mà!” Hằng Quang lườm hắn một cái, “Bây giờ có gặp một tổ nhện tinh thì ta cũng không sợ đâu!”

“A, thoạt nhìn khí thế hơn nhiều.” Thiên Lang không tỏ rõ ý kiến.

“Ta là ca ca!” Hằng Quang nói.

Ca ca?

Ánh mắt Tạ Thực khẽ động.


Hắn gọi Đại hoàng tử là ca ca suốt mười mấy năm, lúc mình gặp tai họa, đối phương trước sau không chịu đưa tay giúp đỡ.

Về phần Thất hoàng tử… nó cũng gọi hắn là ca ca mười mấy năm, bây giờ lại không chút do dự hạ thủ với hắn.

Ngược lại một tiểu hòa thượng nửa đường xuất hiện, tuy mặt mày xấp xỉ với hắn, tình cảm huynh đệ thì một chút cũng không có, không những tay cứu giúp hắn, thậm chí còn thay hắn tới Hồng Môn yến.

“Một mình đi đến chỗ nguy hiểm là ngươi.” Lần đầu tiên Tạ Thực chủ động cầm tay Hằng Quang: “Bảo mệnh làm trọng, nếu đối phương lợi hại quá, nhớ đừng tranh với bọn họ.”

Thần sắc Hằng Quang thu lại, khẽ niệm kinh phật, “Không được.”

Tạ Thực nhìn y.

Lúc này Hằng Quang thoạt nhìn không còn vẻ trẻ con nữa.

“Cho dù ngươi không muốn làm hoàng đế, thì ta cũng có chuyện ắt phải làm.” Hằng Quang nhẹ nhàng xoa phật châu trên cổ tay: “Yêu nhân nhiễu loạn triều cương, trời đất bất dung, phải diệt.”

-+-

“Kỳ thật ai làm hoàng đế cũng không quan trọng.” Môi Thiên Lang không động, âm thanh như xuyên qua tim Hằng Quang.

“Ta biết.” Hằng Quang truyền âm đáp lại, “Nếu đối phương quá mạnh, ngươi nên tự bảo vệ mình.”

Hắn hóa phép ra bộ quần áo cung nữ, đi trên hành lang mà tên thái giám đang dẫn đường phía trước.

Thân thể biến thành tiểu nha đầu của Thiên Lang hơi run, suýt chút nữa bật cười: “Thật sao?”

“Thật!”

Thiên Lang vì thấy biểu tình nghiêm túc của y, cho nên nảy sinh ý muốn đi trêu trọc mà thôi, vậy mà y lại nghiêm trang nói với hắn: “Gặp chuyện phải chạy”, không khỏi thêm nghiêm túc mấy phần.

“Ta không đi được.” Thiên Lang làm bộ tiếc nuối: “Ngươi nghĩ xem lão hòa thượng tại sao lại yên tâm cho ta xuống núi với ngươi? Ông ta đưa nhược điểm của ta cho ngươi, nếu ta chạy trốn, ông ta chắc chắn sẽ tìm ta tính sổ.”

Mà đệ đệ của ngươi – Tạ Thực, còn muốn lấy chuỗi xâu này, để hắn tùy ý sử dụng ta.

Câu nói phía sau chuyển động trong cổ họng hắn, không có nói ra.

“Nhược điểm gì?” Hằng Quang không rõ.

“Trái tim của ta.”  Thiên Lang nói.


Hằng Quang ngẩn người, quay đầu nhìn hắn.

Tiểu cung nữ dưới ánh đèn lồng có chút hư huyễn, trên mặt không hề có vẻ trẻ con, chỉ sót lại một mảnh tang thương.

“Bọn họ móc trái tim của ta, cho nên mới có thể niêm phong ta ở Phật đường.”

Yêu hồ ngàn năm, cho dù bị móc tim, chỉ cần ở khoảng cách nhất định cũng có dùng yêu lực, kéo dài hơi tàn.

Sắc mặt Hằng Quang trắng bệch.

“Trái tim của ta, bây giờ đang ở trên tay ngươi.”

Hằng Quang vừa muốn truyền âm nói chuyện, thái giám dẫn đường liền dừng lại, ngoài cười nhưng trong không cười quay đầu hành lễ.

“Nhị điện hạ đến–”

Hằng Quang và Thiên Lang liếc mắt một cái, tiểu cung nữ đã cung kính lui về sau.

Không cho phép y suy nghĩ lung tung.

Kim sơn đỉnh đồng, cả phòng lộng lẫy vô cùng, cung nhân tấu nhạc mi mục như họa, sơn hào hải vị lấy mãi không hết.

Đại não Hằng Quang có chút tê dại, nhớ lời Tạ Thực chỉ, hướng hoàng đế, hoàng hậu và thái hậu dập đầu lạy, rồi lại hướng chào các quan.

Sắc mặt trắng bệnh, cử chỉ không lưu loát, ngược lại rất phù hợp với hình tượng Tạ Thực bệnh lâu không khỏi, nên không có ai đặt sự chú ý lên người y.

Hằng Quang ngồi xuống, đang muốn hỏi Thiên Lang, tiểu cung nữ kéo kéo góc áo y, ra hiệu y nhìn.

Đại hoàng tử phong thần tuấn lãng không giống bệnh nặng như lời đồn, trước tiên nâng cốc chúc mừng, cùng một nam tử áo đen đứng bên cạnh cung kính hành lễ.

Sắc mặt hoàng đế nhìn không ra tốt xấu, Hằng Quang nhìn chằm chằm nam tử áo đen, tuy thần sắc không khác gì người thường, nhưng yêu khí tích tụ giữa lông mày, nhìn là biết chả phải người.

Chuỗi hạt châu trên tay mơ hồ tỏa nhiệt, thần sắc Thần Quang bất biến, sau lưng áo đổ mồ hôi.

Vẫn còn nữa.

Đứng sau ba bước tính từ chỗ Thất hoàng tử, là một Đạo sĩ gầy gò, chỉ đứng cúi đầu, không thấy rõ khuôn mặt.

Sau khi hoàng đế ban rượu xong, mời Đạo sĩ lên hỏi–

Đạo sĩ vừa tiến lên, sắc mặt hoàng đế liền trở nên kỳ quái — nửa bên mặt bắt đầu co giật, cánh tay lúc nhấc lúc buông.

Hằng Quang trợn mắt — Y nhìn thấy rõ ràng, nam tử áo đen lôi ra vô số sợi tơ trong tay áo, dày đặc quấn lấy cả người hoàng đế, trói như một khúc gỗ.

“Bắt hắn!” Thiên tử nửa bên mặt co giật ra lệnh.

Thái hậu thay đổi sắc mặt, nhìn hoàng đế bị không chế nửa bên mặt.


“Người đâu…Đến! Ngự giá!”

“Bắt hắn!”

Tiệc mừng thọ trong nháy mắt hỗn loạn.

Gan yêu vật kia thật lớn!

Hằng Quang vừa muốn đứng dậy, sau lưng đã bị Thiên Lang giữ lại.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, sắc mặt Đạo sĩ lại không thay đổi, tay áo phất một cái, một cây kéo bay thẳng tới long ỷ, lúc mọi người còn đang kinh hãi biến sắc, cây kéo cắt bỏ ba, năm sợi tơ, cánh tay hoàng đế lập tức mất lực buông xuống.

“Hoàng thượng bị yêu nhân điều khiển!” Đạo sĩ cất giọng nói, âm thanh ong ong vang lên trong đại điện, lại một nắm tơ bị cắt, hoàng đế động đậy nửa bên mặt đầy sợ hãi.

“Đại hoàng tử bị yêu nhân mê hoặc, muốn hại thêm cả hoàng thượng!” Đạo sĩ hô lớn, “Hôm nay bần đạo sẽ thay trời hành đạo!”

Đại điện hỗn loạn lung tung, thái hậu và hoàng hậu thất kinh, thị vệ và triều thần tụ nhau thành một cục, không ít người chạy bán sống bán chết.

Hằng Quang cũng đứng dậy: “Làm sao bây giờ?”

“Nhìn.” Thiên Lang chỉ.

Hằng Quang định thần lại, tay chân lạnh ngắt — Không biết từ khi nào đã có rất nhiều yêu vật cấp thấp xâm nhập vào Đại điện, ăn mặc như thị vệ, đang thừa dịp chém giết lung tung.

“Bọn chúng định làm gì thế!?” Hằng Quang nhỏ giọng hỏi.

“Lục hoàng tử và Tam hoàng tử vẫn còn ở đây.” Thiên Lang nói: “Ngươi nhìn xem…”

Lúc hai người đang nói chuyện, cả người Tam hoàng tử hoảng loạn không biết đi đâu, đột nhiên đâm sầm vào một thị vệ, vai bị trúng một đao, kêu lên thảm thiết.

Hằng Quang lôi hạt châu ra, Thiên Lang nhắc nhở y: “Không đợi ngao cò tranh nhau sao?”

“Mạng người đợi không được.” Hằng Quang kéo ngoại bào, một đạo Phật quang tỏa ra xung quanh y, như ngọn sóng vô hình đẩy bọn thị vệ giả đang áp sát ra xa.

Hằng Quang niệm kinh văn, Phật âm quanh quẩn khắp Đại điện, nam tử áo đen và Đạo sĩ đang đấu pháp lập tức quay đầu lại nhìn.

“Nhị hoàng tử” sắc mặt hư nhược ngất xỉu trong lòng ngực tiểu cung nữ, bóng Hằng Quang lóe lên, nhảy đến giữa hai người, tay kéo theo hoàng đế.

“Thần cảnh thông!” Nam tử áo đen khàn giọng nói: “Phật gia đến, phải chăng cũng muốn được chia phần?”

“Làm càn!” Hằng Quang hét lớn một tiếng, âm thanh Phật môn ẩn chứa chân lực vang vọng không dứt, khiến lỗ tai đau nhói. Cây kéo hóa thành một con Giao Long, gầm gừ xông thẳng tới chỗ Hằng Quang.

Hằng Quang lắc mình né tránh, nam tử áo đen biến ra một cái dù che trời, bên trong bắn ra vô số ánh bạc, ánh bạc hóa kiếm, phảng phất như mang sinh mệnh đuổi theo Giao Long, hướng về phía Hằng Quang, bọn chúng thống nhất ý kiến, đầu tiên ra tay với Hằng Quang trước đã.

Đèn đuốc trong điện nháy mắt tắt ngúm, vô số kinh văn từ trên trời giáng xuống, vây quanh Hằng Quang tạo thành bức bình phong, Hằng Quang đứng bên trong bức bình phong cầm chuỗi hạt, niệm tụng Kim Cương Tát Đóa nguyền rủa, kinh văn phun trào, Giao Long và kiếm tấn công bên ngoài, thỉnh thoảng còn dùng sừng trên đầu công kích bức bình phong.

Hằng Quang chịu xung kích, chỉ cảm thấy ngực cuồn cuộn, vạn thanh lợi kiếm bị bình phong chặn, bay thẳng lên nóc điện, chỉ nghe “Ầm ầm” vài tiếng, toàn bộ nóc điện bị hất tung!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui