Tống Minh Thành vẻ mặt u sầu, cầm gương đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Miên Miên, cuối cùng thì anh cũng biết tại sao Hàn Tiềm với anh cả như nước với lửa bất dung nhưng quan hệ với anh thì lại không ác liệt như vậy rồi!”
“Chúng ta là anh em sinh đôi, mặc dù giới tính và tính tình khác nhau, nhưng nói thế nào thì anh và em cũng có phần giống nhau. Em như vậy mà lại có thể hấp dẫn được cái tên Hàn Tiềm tính tình lãnh đạm, anh nghĩ rằng, chắc là dung mạo của anh cũng có chút phong tình, không trách anh ta vẫn đối xử với anh nhã nhặn lễ độ, còn đối với anh cả lại thật giả lẫn lộn.”
Thái độ đối với Hàn Tiềm từ sau khi tôi gặp chuyện không may, Tống Minh Thành và Tống Minh Nguyên đều đồng ý rằng anh có tình có nghĩa, bất khả tư nghị (một giới hạn trong Kinh Phật, nghĩa là “không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được”, vượt ngoài lí luận, chỉ cái Tuyệt đối),cho nên khó có thể tiếp nhận nổi. Tống Minh Thành biểu đạt tương đối uyển chuyển, sau nhiều lần mạnh dạn đặt giả thiết, cẩn thận chứng thực mà không có kết quả, đem tình cảm của Hàn Tiềm kết luận rằng chúng ta là người bị ông trời ghen ghét, đố kị vì tài năng và dung mạo tuyệt thế vô song nhưng do sau khi chúng ta thành tâm cúng bái thì đã bị thuyết phục. Anh ấy nhiều lần cường điệu “chúng ta” đồng thời ám chỉ Hàn Tiềm bất chấp mọi thứ đối đầu với anh cả còn đối với anh ấy thì thao thao bất tuyệt (nói liên tục không ngừng) là thưởng thức.
Tôi ném cho ánh ấy một ánh mắt khinh bỉ: “Sao anh không nói nếu anh không phải là đàn ông, thì chắc chắn rằng Hàn Tiềm gặp anh trước, không có lý nào lại không cùng anh “lạc hà dữ cô vụ tề phi”? (Trích trong bài Đằng Vương các của Vương Bột (649-676) đời Đường, dịch: Ráng chiều với cánh cò cô độc đang bay) Cuối cùng coi trọng em cũng là bởi vì trước đây quá yêu mến anh, nhưng bởi vì là tình yêu đồng tính cấm kỵ, nhiều lần thống khổ mê man giãy dụa, cho tới khi gặp được em – người có cốt cách tương tự anh, mới bắt đầu tình yêu với người thế thân là em?” (Crystal: Bó tay với cái suy nghĩ này của chị, không lẽ chị là hủ nữ =)))
Tống Minh Thành nghiêng đầu sang chỗ khác: “Không biết có phải là ảo giác của anh hay không? Anh cảm thấy Hàn Tiềm thích em là chuyện rất bất ngờ, rất quái lạ. Rõ ràng bọn em không có nhiều thời gian tiếp xúc thân mật, anh ta cũng không biết thân phận của em, bọn em làm thế nào mà lại hấp dẫn nhau để có gian tình thế hả?” Sau đó, anh ấy chăm chú nhìn tôi: “Dù sao anh ta vốn lạnh lùng như băng. Anh cảm thấy em vẫn nên giữ một khoảng cách nhất định với anh ta. Em vẫn còn trẻ, không cần vội tìm đối tượng.”
Không thể không nói, câu nói “không cần vội tìm đối tượng” này nói ra từ miệng Tống Minh Thành thật sự không có sức thuyết phục. Thực tế nói cho chúng ta biết, người khác chỉ thành thật với bạn khi bạn thực sự muốn biết và tự biết thế nào là đủ, làm người phải hiểu được thế nào là thỏa mãn với cuộc sống an nhàn, yên ổn, rồi ở một bên liều mạng thực hành phương châm của Edison: “Sự không thỏa mãn là đòn bẩy của tiến bộ”; khuyên bạn nếu cứ ăn uống thoải mái cho thành người đầy đặn béo mập, thì có lúc sẽ phải nỗ lực giảm béo để trở nên gầy hơn; an ủi bạn hiện tại còn trẻ không tìm đối tượng cho mình, đến lượt bạn thì con trai nhà người ta chỉ còn loại nước tương mà thôi.
Khi còn bé, ba mẹ tôi luôn dỗ dành nói với tôi rằng, con gái phải béo một chút mới được nhiều người thích, (Crystal: Trời ơi, quan điểm này giống của mẹ mình quá cơ!!!) nuôi đến khi tôi trở nên béo mập không mua được quần áo phù hợp, bọn họ mới sờ cằm nhìn tôi rồi trao đổi ánh mắt suy tư: “Con gái chúng ta có phải quá béo rồi không?”
Đâu chỉ là béo, khi đó tôi đã là bá vương tiếng tăm lừng lẫy cả khu. Tay, chân to khỏe, mồm miệng độc địa, chuyên đi gây chuyện. Tất cả bọn trẻ con, chỉ cần vừa nghe đến con gái Tống gia mà tới, không đứa nào là không bị dọa sợ chạy toán loạn. Nói như vậy, tôi cũng được coi là khi còn nhỏ đã trở thành một nhân vật nổi tiếng.
Đáng tiếc, dù là nhân vật thế nào cũng có điểm yếu.
Tôi tốn mất một ngày mới có thể trấn an cha mẹ tôi, cũng may hiện tại vết tím bầm trên mặt tôi có thể dùng phấn để che đi cũng không khó coi lắm, mà Tống nhị thiếu gia và Tống Minh Nguyên cũng nhớ tới tình cảm anh em, giúp tôi diễn một màn kịch, tôi mới có thể dễ thở hơn một chút.
Mẹ ruột tôi khi nhìn thấy những vết thương kia của tôi thì trong mắt như phủ một màn sương, nước mắt lập tức dâng trào. Tống Minh Thành nhìn mà không đành lòng, khuyên nhủ: “Mẹ, đừng gấp, Miên Miên không sao, vẫn tung tăng hoạt bát mà. Mẹ đừng khóc, khó mới có dịp cả nhà quây quần, phải cười chứ ạ.” Lời này vừa nói xong thì cuối cùng nước mắt của mẹ cũng lăn xuống, nhào tới ôm tôi: “Đứa con gái yêu quý của mẹ, đều là thời đại mới rồi, sao con còn bị cái gió Bắc kia thổi cơ chứ. Con gái mẹ, ai đánh con? Con là máu thịt trong lòng mẹ. Con bị như vậy như là một nhát dao đâm vào lòng mẹ.”
Tôi và Tống Minh Thành cùng được sinh ra, là thai đôi, cả hai đứa trẻ cùng ở trong một bào thai tất có sự tranh đoạt chất dinh dưỡng, hiển nhiên khi đó tác phong của tôi còn khá kín đáo, nhường nhịn Tống nhị thiếu gia nhiều. Tống nhị thiếu gia sinh ra tiếng khóc vang dội, chân tay hữu lực. Còn tôi khi sinh ra, một sợii tóc cũng không có, phát triển không bình thường, thậm chí toàn thân bầm tím, hô hấp không ổn định, nửa sống, nửa chết. Trực tiếp được đưa vào lồng ấp, kèm theo một tờ giấy thông báo bệnh tình nguy cấp.
Điều này trực tiếp dẫn tới giá trị tài sản trong tương lai của tôi được tăng giá còn của Tống nhị thiếu gia thì kịch liệt giảm giá. Khi tôi thoát khỏi hàng ngũ bệnh tật hơn nữa còn to khỏe có chiều rộng còn gấp đôi Nhị thiếu gia, vẫn được quan tâm nhiều hơn nhị thiếu gia. Tôi biết, đám trẻ trong khu trước đây gọi tôi thế nào, chính là đứa con gái của Tống gia đó được nuông chiều thành tính xấu lại béo mập.
Vì vậy, mẹ tôi phủ phục lên trên người tôi mà khóc lóc, phảng phất như mẹ vẫn còn ở cái thời mà con gái bị ngược đãi, xa lánh vậy, hận không thể lại lấy hai chiếc dây buộc tóc hình nốt nhạc màu hồng, dỗ cho tôi vui rồi tết thành hai bím xinh xắn cho tôi. Mà ba tôi ở bên cạnh đang ân cần dạy bảo, nhắc nhở các hạng mục công việc với Tống Minh Thành. Hiển nhiên là đã lâu Tống nhị thiếu gia chưa gặp ba nên bị phê bình phải cúi rạp đầu, nghe rát cả tai.
Cho đến khi chúng tôi tiễn ba mẹ tiếp tục cuộc hành trình du lịch khắp nơi, tâm tình rất lâu sau cũng chưa bình phục lại được.
Tôi hỏi Tống Minh Thành: “Lúc mẹ đi, câu cuối cùng nói gì vậy ạ? Có nhắc tới Lâm gia không?”
Tống Minh Thành gật đầu: “Có.” Sau đó anh ấy bồi thêm một câu: “Tóm lại đều giao hết cho anh cả.”
“Bây giờ, tin tức bên ngoài phát triển thế nào rồi ạ? Trong nhà còn chưa áp chế được sao?”
Tống Minh Thành lắc đầu: “Không có, anh cả nói chờ một thời gian, cái đó trước không vội. Anh ấy rất muốn biết Hàn Tiềm có thể chịu được áp lực trong bao lâu, hay là lập tức buông vũ khí đầu hàng. Nhưng Hàn lão gia cũng rất có năng lực, phàm là tin tức tình cảm của em và Hàn Tiềm đều bị phong tỏa hết, chỉ còn lại nững tin đồn tình cảm trước đây của em và người khác thôi. Đây rõ ràng là thái độ cố tình chèn ép em đây mà.”
Tôi từ chối cho ý kiến. Trong lòng lại hy vọng Hàn Tiềm đừng đầu hàng người nhà.
Vào buổi chiều, khi Tô Đình đến thăm tôi. Cô ấy hiển nhiên rất áy náy, bình thường vẫn hay chọc cười, bây giờ đối diện lại tỏ ra vô cùng lúng túng. Chúng tôi hỏi thăm tin tức gần đây của nhau, nhìn tôi quả thật không có chuyện gì lớn, cô ấy mới yên lòng chọc tôi một cái: “Thẩm Miên, cậu thật là tốt nha, ở trong phòng bệnh tốt như vậy. Đây chính là phòng VIP của bệnh viện đó. Lần trước Kelly muốn vào phòng này chờ sinh, bao tiền lì xì cũng đã chuẩn bị xong, kết quả chính là bị từ chối. Kelly, cô ấy đã thuộc vào hàng ngũ ảnh hậu, lại gả cho phú thương. Nghe nói bệnh viện này có chất lượng khám chữa bệnh rất cao, hơn nữa cấm tuyệt đối paparazzi, ai biết cũng vào không được. Chồng của cô ấy hình như còn chưa phải là đối tượng phục vụ của bệnh viện này.”
Cô ấy đưa tôi một quả quýt, lại tiếp tục cảm khái: “Haizz, làm tớ sợ muốn chết, lại là Tống Minh Nguyên trực tiếp gọi điện thoại thông báo cho tớ biết cậu ở trong bệnh viện này, nói cho tớ biết buổi chiều có thể vào thăm bệnh. Giọng nói đó lạnh như băng, tớ thực sự rất kinh ngạc.”
“Nhưng cậu với anh ấy lại là một đôi, haizz, trước kia còn cảm khái Tống nhị thiếu gia thích ngực lớn, anh trai anh ta không phải loại người như vậy, không nghĩ tới sự liên kết thần kỳ giữa máu mủ này lại thực sự tồn tại. Tống Minh Nguyên coi trọng cậu như vậy quả nhiên là vì ngực lớn.”
Tôi bị nghẹn miếng quýt ở trong miệng, ho khan mấy tiếng, không biết nên giải thích với Tô Đình thế nào: “Tống Minh Nguyên và tớ không phải loại quan hệ đó đâu.”
Tô Đình ồ một tiếng, giọng điệu tràn ngập không tin: “Buổi tối hôm đó không phải tự mình lái xe sao, vì vào buổi tối nên tớ thấy không yên tâm, gọi điện thoại đến nhà cậu, rõ ràng cách lúc chúng ta tạm biệt đã qua ba giờ đồng hồ, cậu còn chưa về đến nhà. Tớ gọi đến di động của cậu cũng không ai nghe máy, tính tình của ả Lâm Nhiễm ấy tớ cũng biết, nghĩ không biết có phải cậu bị cô ta bắt đi rồi không, nhưng lại không biết làm cách nào liên lạc với cậu. Thật là náo loạn một trận khiến người khác chê cười, ai tớ cũng gọi điện thoại đến hỏi một lần. Tô Khiêm cũng liên lạc với Lâm gia tìm tung tích Lâm Nhiễm. Tớ ngay cả phía Hàn Tiềm cũng mặt dày gọi điện đến. Bây giờ nghĩ lại thấy thật ngu ngốc. Cậu và anh ta vốn không hòa hợp, anh ta lại là người có địa vị, sao có thể quản sự sống chết của cậu được. Nhưng hình như tâm tình đêm đó của anh ta rất tốt, lại không tỏ ra lạnh nhạt với tớ như ngày thường, còn hỏi rất nhiều chi tiết, nói sẽ lưu ý hỗ trợ mới ngắt điện thoại. Anh ta hình như rất bận rộn, vừa đi vừa nghe điện thoại, trước khi anh ta ngắt điện thoại còn nghe thấy tiếng mở khóa xe từ chiếc điều khiển từ xa.”
“Nhưng mà, cho tới bây giờ tớ cũng không có gọi điện cho Tống Minh Nguyên, chỉ gọi một lần cho Tống Minh Thành. Nhưng người mà hôm nay thông báo cho tớ biết lại là anh trai anh ta.” Cô ấy nhìn tôi cười cười: “Thì ra không phải cậu đang nói chuyện yêu đương với Tống Minh Thành, mà là đang cùng anh trai anh ta. Nói như vậy thì Tống Minh Thành cũng rất đáng yêu nhé, vì hai người mà anh ta chịu không ít công kích của giới truyền thông.”
Tâm tình tôi trở nên phức tạp: “Thật ra thì tớ và Tống Minh Nguyên có quan hệ thân thích.”
Tô Đình nhướng mày nhìn tôi, tôi nghĩ rằng cô ấy bị dọa sợ, đang muốn tiếp tục giải thích, lại thấy cô ấy nện cho tôi một quyền: “Tại sao cậu không nói mình là đứa con gái bị thất lạc nhiều năm của Tống gia luôn đi, sau đó lại không biết rõ sự việc cùng anh trai mình là Tống Minh Nguyên phát triển một đoạn tình cảm có một không hai, sau khi biết được chân tướng sự việc thì sống không bằng chết cuối cùng không thể làm gì khác đành đau khổ biệt ly.”
Lần này đến phiên tôi trợn mắt há mồm, nhìn thần sắc nhạo báng của Tô Đình. Tôi yên lặng nuốt những lời muốn nói vào miệng, trừ việc thất lạc nhiều năm và đoạn tình yêu cấm kỵ không đáng tin cậy phía sau thì những lời cô ấy nói chính là chân tướng. Nhưng trước mặt hiển nhiên không phải thời cơ tốt để thẳng thắn, tôi ăn một miếng quýt, cùng cô ấy nói chuyện về Tô Khiêm: “Hai cậu vẫn tiến triển thuận lợi chứ?”
Ánh mắt của cô ấy quả nhiên sáng lên: “Ừ, bắt đầu từ khi cậu bị Lâm Nhiễm đánh, giới truyền thông, báo chí lại ngấm ngầm hại người, nói cậu là tình nhận tranh giành tình cảm, gieo gió gặt bão, tớ hoàn toàn rối loạn tay chân. Mấy ngày nay, Tô Khiêm cũng bị áp lực rất lớn. Thế lực của Lâm gia cũng rất lớn, bọn tớ đi khắp nơi tìm cậu, không ngờ rằng phía sau lại hóa kịch vui như vậy.” Cô ấy hạ giọng: “Người đàn bà Lâm Nhiễm kia, ngày nào cũng đem theo ba vệ sĩ. Lần đó, ở trước cục công an bị người ta giật mất túi, người cũng bị đẩy ngã tứ phía sau. Đại khái vì chống cự nên còn bị đánh, đánh hơn 10 phút, cục công an cũng không có một ai đi ra, vệ sĩ cũng không biết phải làm gì.”
Sau đó, Tô Đình phải đi diễn ở Paris, 4 giờ chiều thì vội vã chào tạm biệt tôi. Vì vậy, cuối cùng trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình tôi. Mơ mơ màng màng liền ngủ thiếp đi mất.
Cách lần gặp trước với Hàn Tiềm đã qua ba ngày, tôi giả vờ nhắn tin cho anh báo bình an và tình trạng khôi phục để thăm dò, thế nhưng anh vẫn không mảy may sợ hãi trả lời tôi một câu: “Ngoan ngoãn chờ anh trở lại, cũng đừng dính dáng quá nhiều đến anh em nhà Tống gia. Phải tin tưởng anh.”
Đúng rồi, anh còn chưa biết thân phận của tôi. Tôi cũng không muốn vội vàng nói qua điện thoại hay dùng cách không chính thức qua tin nhắn nói cho anh biết toàn bộ ngọn nguồn. Dù sao ngay từ lúc ban đầu, là tôi cố ý giấu diếm anh, cuối cùng đi đến bước như ngày hôm nay là chuyện chưa bao giờ nghĩ tới. Mà với hành vi lừa dối này, tôi cảm thấy nên dùng thái độ nghiêm chỉnh, hơn nữa nên thẳng thắn đối mặt với anh ấy rồi giải thích.
Trong giấc mơ, tôi đã nghĩ tới rất nhiều phản ứng của anh sau khi nghe tôi thẳng thắn, lại duy nhất không nghĩ tới, tôi đoán đúng đoạn bắt đầu mà không đoán trúng đoạn kết. Rất nhiều kế hoạch cũng chết yểu giữa đường. Cuộc sống có quá nhiều chuyện không thể dự tính trước được. Tôi muốn đi thẳng thắn với Hàn Tiềm thì giữa đường bị chặn ngang, đứt đoạn, trở tay không kịp.
Khi tỉnh lại vẫn không thấy Hàn Tiềm, lại thấy Tống Minh Nguyên đứng bên cửa sổ, lộ ra đường cong gò má lạnh lùng, nghe động tĩnh biết tôi tỉnh lại, mới quay đầu.
Gương mặt anh nghiêm túc: “A Miên, ngày mà em xuất hiện lại trước mặt công chúng phải lùi lại.”
Bởi vì gần đây thương thế của tôi chuyển biến rất tốt, đã liên lạc với đạo diễn cuối tuần sẽ trở lại đoàn làm phim. 《 Scandal 》còn lại một cảnh cao trào nữa, trước cuối năm quay xong coi như giải quyết xong một việc. Mà bản thân bộ phim cũng muốn phát triển thành phim điện ảnh, thực sự không thể kéo dài tiến độ được nữa.
“Bây giờ giới truyền thông đang đưa tin ác ý về em, không phải là đứng ra làm sáng tỏ là được rồi sao? Hơn nữa, em cũng không quá để ý đến những tin tức không hay này, chỉ cần không có Lâm Nhiễm cản trở là được.”
Tống Minh Nguyên lại nói thêm: “Đây không phải là vấn đề về những tin tức không tốt về em, nói trắng ra thì những tin tức không hay đó đều là vô căn cứ, dù em có thật sự không làm sáng tỏ đi chăng nữa, thì một thời gian sau những thứ đó cũng trở thành không khí mà thôi. Nhưng chuyện này lại là sự thực. Anh thực sự không cảm thấy yên tâm về tình hình hiện tại.”
Vừa nói, anh vừa đưa cho tôi một tớ tạp chí.
Tôi nhìn thoáng qua, hình ảnh rõ ràng trên báo là bức ảnh chụp tôi và Hàn Tiềm đang hôn nhau. Tựa đề giật gân “Hàn Tiềm phải lòng nữ minh tinh, hư hư thực thực dẫn tới hủy hôn ước.”
“Hàn Tiềm không biết thân phận của em, những thứ này khẳng định cậu ta biết hiện tại rất bất lợi cho em, bằng năng lực của cậu ta không thể không áp chế được những tin tức này, hiện tại lại phô bày những thứ này ra ngoài ánh sáng. Tình cảnh của em lúc này là họa vô đơn chí, rất xấu, rất nhiều scandal. Thực sự anh không thể không nghĩ đến trường hợp kia. Em biết đấy, những người lớn trong Hàn gia chắc chắn sẽ áp chế những tin tức về em và Hàn Tiềm, hơn nữa bọn họ không có khả năng sẽ thay đổi sách lược. Hàn Tiềm hiện tại có hôn ước, ông cụ sẽ không có khả năng làm những chuyện khiến mặt mũi mấy nhà không còn dám lộ ra ngoài ánh sáng đâu.”
“Cho nên, khả năng chỉ có thể là Hàn Tiềm cố ý hoặc cam chịu?” Tôi chu môi hỏi anh ấy, trong lòng trống rỗng. Nếu như tôi thực sự là Thẩm Miên với hai bàn tay trắng, hiện tại chắc chắn sẽ bị cô lập không ai giúp đỡ chịu đựng tất cả áp lực của xã hội. Scandal đã đủ loạn, Lâm Nhiễm cho một vết sẹo cũng vẫn chưa triệt để, là ai muốn bồi thêm một nhát nữa đây? Những tin tức như vậy chính là đẩy tôi và Hàn Tiềm ra trước đầu sóng ngọn gió của công chúng. Hơn nữa, tin tức này lại rất đột ngột, trong bài báo thậm chí còn không kịp soát lỗi chính tả, hiển nhiên là thay đổi nội dung vào phút cuối. Vì sao lại muốn vội vàng thay cái tin tức này đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...