Edit: Trúc Tiệp dư
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Hôm nay Hoàng hậu ăn mặc khá diễm lệ. Nàng ở cửa Dưỡng Tâm điện, được Song Lan đỡ bước xuống từ kiệu liễn, khóe miệng còn treo nụ cười khẽ.
Có thể là do năm mới hoặc cũng do đã lâu rồi, Hoàng thượng hiếm khi chủ động triệu nàng đến Dưỡng Tâm điện.
Song Lan ở cạnh nhìn sắc mặt Hoàng hậu nương nương, cũng vui rạo rực, theo đó trêu ghẹo: “Nương nương, hôm nay người thật đẹp, nương nương vốn còn trẻ nên mặc đồ màu sắc kiều diễm nhiều hơn.”
Hoàng hậu liếc nàng ta một cái, tiến vào Dưỡng Tâm môn, chậm rãi đi về phía Dưỡng Tâm điện: “Bổn cung là Trung cung Hoàng hậu, tuổi trẻ thiếu lịch duyệt, lại ăn mặc hoa hòe lộng lẫy thì còn ra cái dạng gì.”
“Nương nương.” Song Lam nhíu mày đi theo, lẩm bẩm: “Người sống quá mệt mỏi quá khổ, người còn đang tuổi xuân xanh mà, mỗi ngày đều tuân theo quy củ, một phút cũng không được thoải mái. Người nhìn vị nương nương ở Cảnh Nhân cung đi, người chạy bốn phía, bảo dưỡng đến bóng loáng, sống thích ý tự tại.”
Lời này của Song Lan không sai, Hoàng hậu cụp mắt gật đầu: “Hiền Phi là người biết hưởng phúc. Có nhiều khi bổn cung thực sự rất hâm mộ nàng ta.”
Trong khi nói chuyện, Tiểu Luyện Tử đã tiến lên hành lễ: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng mời người vào.”
Cung nhân hai bên vén màn che lên, trên mặt Hoàng hậu mang ý cười, đi vào Dưỡng Tâm điện.
Trong Đông Noãn các, Hoàng thượng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường la hán, một tay chống xuống bàn, trong tay cầm quyển sách, hắn không ngước mắt lên, nghe thấy tiếng bước chân đi vào điện thì nói: “Khởi Tuyết đến rồi.”
Hoàng hậu hành lễ: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường.”
Ngung Diễm xem xong một hàng chữ cuối cùng, hắn dời ánh mắt ra khỏi quyển sách, cười nói với nàng: “Hoàng hậu không cần giữ lễ tiết, mau ngồi đi.”
“Mang cho Hoàng hậu một ly sữa bò, thêm một khối pho mát.”
Thường Vĩnh Quý ‘Dạ’ một tiếng, rồi vội vàng gọi người đi chuẩn bị.
Hoàng hậu nhìn Thường Vĩnh Quý đi ra ngoài, xấu hổ cười nói: “Thần thiếp thẹn với hậu ái của Hoàng thượng, được Hoàng thượng tuyên triệu, trong lúc nhất thời cũng không kịp chuẩn bị một bát tổ yến tốt nhất để tẩm bổ cho Hoàng thượng, trái lại còn để Hoàng thượng lo lắng cho thần thiếp, thần thiếp thật sự hổ thẹn.”
“Là trẫm truyền triệu Hoàng hậu lại đây, trước đó chưa nói qua, Hoàng hậu có gì sai đâu.”
Hắn khép quyển sách trong tay lại, xoay người đối mặt với Hoàng hậu nói: “Qua hai ngày nữa là năm mới, tiệc đêm giao thừa trong cung muốn làm tiệc lớn, trẫm nghĩ có vài chuyện trước đó cần thương lượng với Hoàng hậu.”
"Vâng.” Hoàng hậu cúi đầu nói: “Thần thiếp xin chăm chú lắng nghe.”
Ngung Diễm không chút để tâm mà cười, hắn đặt nhẹ quyển sách lên bàn: “Đêm giao thừa, trẫm và hậu cung cùng dùng bữa cơm tất niên, theo thường lệ là phong thưởng lục cung. Đồ vật đều đã được Nội Vụ phủ chuẩn bị sẵn, hộp gấm đã dán lại toàn bộ, năm nay trẫm định cho Hoàng hậu và lục cung một chút kinh hỉ.”
“Hoàng thượng giấu kín như vậy, trách không được thần thiếp một chút tiếng gió cũng không biết.” Hoàng hậu che miệng mỉm cười: “Vậy thần thiếp ngóng trông.”
“Còn một việc nữa. Trẫm nhớ bá tánh dân gian ăn tết đều là một nhà đoàn viên, các phi tần ở hậu cung đã vào cung nhiều năm, không được đoàn tụ với người nhà, như vậy có vẻ hoàng thất Đại Thanh lạnh lùng vô tình. Đến mười lăm tháng giêng, Hoàng hậu sắp xếp cho phi tử trong hậu cung đều được gặp người nhà đi, lần lượt sắp xếp thời gian cho nữ quyến vào cung.”
“Hoàng thượng, nếu chuyện này lan truyền trong hậu cung không biết phi tần lục cung muốn cảm nhớ ân đức của Hoàng thượng như thế nào đâu. Từ khi Đại Thanh khai quốc tới nay, đây chính là ân chỉ trước giờ chưa từng có.”
Ngung Diễm gật gật đầu: “Chỉ là điều này từ thời liệt tổ liệt tông Đại Thanh đều chưa bao giờ có, trẫm luôn luôn coi trọng tổ chế nên không nên làm quá trắng trợn, Hoàng hậu ghi nhớ, lặng lẽ làm là được rồi, bảo Hiền Phi cùng nàng giải quyết.”
“Vâng.” Hoàng hậu đứng dậy nói: “Thần thiếp tuân chỉ, nhất định không phụ giao phó Hoàng thượng.”
“Vậy tốt rồi.” Ngung Diễm khen ngợi ý bảo nàng ngồi xuống: “Còn chuyện cuối cùng này, trẫm đã cân nhắc một thời gian, muốn thương lượng với Hoàng hậu.”
Hắn nói: “Trẫm muốn tấn vị cho Nguyệt Thường tại.”
Vốn trên mặt Hoàng hậu đang mang nụ cười nhẹ, nghe được câu như vậy lập tức tiêu tán. Nhưng việc này chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nàng ta nhanh chóng cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt, miễn cưỡng cong khóe miệng lên một chút: “Hoàng thượng… Không phải Hoàng thượng cảm thấy Nguyệt Thường tại hầu hạ không đủ tri kỷ ư, còn thường xuyên chọc Hoàng thượng tức giận.”
“Nguyệt Thường tại mới tiến cung mấy tháng, thần thiếp cũng cảm thấy nàng ấy còn thiếu sót về cung quy lễ nghĩa, không đủ ổn thỏa.”
“Cái này nàng không cần phải nói, ngôn hành cử chỉ của Nguyệt Thường tại ở khắp nơi trong cung, trong lòng trẫm hiểu rõ.”
Đáy lòng Ngung Diễm hừ một tiếng, nói về đức hạnh của cung phi ấy à, Nguyệt Thường tại hầu hạ hắn thế nào còn phải chờ nghe người ta nói chắc? Đến bây giờ ngay cả cái áo cũng chưa bao giờ vá cho hắn, cũng không biết mỗi ngày nàng ở trong cung bận rộn cái gì.
“Nhưng mà…”
Nhưng mà nàng là phân vị lục phẩm Thường tại, thường xuyên ra vào Dưỡng Tâm điện làm bạn giá thực sự không ổn. Dần dà nhất định sẽ khiến tiền triều hậu cung nghị luận, vẫn nên thăng đến phân vị Quý nhân, như vậy có triệu nàng cũng danh chính ngôn thuận.
Cũng giống như chuyện Thượng Thanh châu vừa rồi, chọc đến hậu cung nghị luận sôi nổi mấy ngày liền. Mấy ngày gần đây đã có vài phi tử bóng gió nói mấy lời dị nghị bên tai hắn, nói ra thì từ sau chuyện Trần Đức hành thích đi qua mấy ngày hắn ban thưởng cho nàng. Khi đó thấy nàng ở trước gương trang điểm, hắn nhất thời xúc động nên mới nảy ra ý muốn tặng đồ chí bảo này cho nàng truyền lại cho đời sau. Ai ngờ thế mà chọc đến hậu cung lải nhải không yên.
“Tuy Nguyệt Thường tại không ổn thỏa nhưng lại hầu hạ trẫm rất dụng tâm.” Hắn nói trái với lương tâm.
“Nhưng Hoàng thượng, Nguyệt Thường tại mới tiến cung có vài tháng, một tháng trước mới tấn phong từ Đáp ứng lên. Hiện tại lại thăng lên Quý nhân, có phải hơi quá vội không, chỉ sợ sẽ khiến cho lòng phi tần lục cung bất an.”
Hoàng hậu nói xong câu này, ngay chính bản thân nàng ta cũng không ngờ tới một Hoàng hậu như mình thế mà sau khi nghe được một Thường tại tấn phong mà vội vàng tìm mọi cách ngăn cản. Từ trước đến giờ Hoàng thượng muốn tấn phong phân vị cho phi tử nào, Hoàng hậu nàng vẫn đều trăm nghe ngàn thuận, cho dù là Tín Quý nhân, Hoàng thượng muốn tấn phong, nàng ta cũng chưa từng nói lời kịch liệt như vậy.
Thân là Trung cung Hoàng hậu, cho dù Nữu Hỗ Lộc thị lên phân vị nào thì so với nàng ta cũng chỉ như trời với đất, rốt cuộc là nàng ta bị làm sao vậy chứ?
Hoàng thượng nói: “Trẫm chính là suy nghĩ đến điểm này mới triệu Hoàng hậu lại đây cùng nhau thương nghị.”
“Chuyện tấn phong cho Nguyệt Thường tại nên do Hoàng hậu ra mặt, bản thân Trung cung tán thưởng phẩm hạnh của nàng ấy đều đủ thì hết thảy thuận lý thành chương, phi tần hậu cung mới có thể tâm phục khẩu phục.”
“Vả lại, trẫm chẳng qua chỉ phong Nguyệt Thường tại là Quý nhân, trong cung thường không quy định số lượng Quý nhân, trẫm lại không phải muốn tấn phong nàng ấy vào tứ Phi lục Tần, làm gì đến nỗi.”
Vẻ mặt Hoàng hậu mang theo vài phần kinh ngạc, nghe trong lời Hoàng thượng nói thì hiện tại Hoàng thượng đã tính toán việc tấn phong cho Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt vào vị trí Tần, Phi rồi ư?
Ngung Diễm không nhìn thấy vẻ mặt kia của Hoàng hậu, hắn nói tiếp: “Về phần Hoàng hậu nói lòng phi tần hậu cung bất an, vậy thì để chặn miệng chúng phi tần, trong hậu cung. Xuân Thường tại đi theo trẫm từ hồi còn tiềm đế, nàng ấy lại ngoan ngoãn phục tùng, bưng trà rót nước vô cùng thỏa đáng, Xuân Thường tại và Vinh Thường tại là gia nhân của Hoàng hậu cùng vào phủ, nhân phẩm của Hoàng hậu dĩ nhiên trẫm rất yên tâm.”
“Lúc tấn phong cho Nguyệt Thường tại thì cùng tấn phong Xuân Thường tại làm Quý nhân, Hoàng hậu nghĩ như thế nào?”
“Vâng.” Hoàng hậu hoảng hốt trả lời: “Hoàng thượng suy nghĩ chu toàn.”
Hoàng đế dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Hoàng hậu, hắn lại trầm ngâm: “Nhưng mà Vương thị có phong hào là chữ ‘Xuân’, Nguyệt Thường tại vẫn chưa có phong hào. Nàng ấy tiến cung ban phong Đáp ứng, tấn phong Thường tại cũng làm vội vàng, thực ấm ức cho nàng ấy, lúc này tấn phong Quý nhân, trẫm phải cho nàng ấy một phong hào.”
Hoàng hậu nghe lời này tim treo lên, trên mặt lại cười nói: “Nếu như vậy để Nội Vụ phủ chọn vài chữ tốt rồi đưa Hoàng thượng chọn một cái là được. Phi tần hậu cung định phong hào đều làm như vậy.”
Ngung Diễm lắc đầu: “Phong hào của Nguyệt Thường tại, trẫm đã nhiều ngày rảnh rỗi suy nghĩ một phen, Hoàng hậu không ngại nghe một chút rồi cho trẫm một chủ ý.”
Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu, nhìn một lúc lâu, đột nhiên hắn cười nhẹ thành tiếng, hắn dời bàn thư trên giường đất đi, dùng ngón tay cẩn thận viết một chữ lên bàn tay Hoàng hậu.
Là chữ ‘Thần’.
Viết xong, ý cười của hắn càng đậm, đưa mắt dò hỏi Hoàng hậu: “Như thế nào?”
Trong đầu Hoàng hậu nổ ‘ầm’ một tiếng. Nàng ta chỉ cảm thấy cả người không khỏe, thế mà Hoàng thượng… còn muốn dùng chữ này phong cho nàng ấy!
Chữ Thần là chỉ Đế vương Thiên cung, Võ Tắc Thiên ở triều Đường lúc là hậu phi đã mưu toan muốn dùng chữ này, chẳng qua là bị tiền triều và hậu cung ra sức ngăn cản, nên không được phong. Mà nay Nguyệt Thường tại rất nhiều lần ở trong cung đi quá giới hạn, ở khắp nơi chịu đủ loại lên án, thế mà Hoàng thượng lại muốn dùng một chữ cực kỳ đi quá giới hạn như vậy làm phong hào cho nàng ấy!
Trên người nàng ta từng trận rét run, cũng may Hoàng thượng trước đó thoáng lộ ra ý thương lượng với nàng ta, nếu công bố ra hậu thế, không biết trời còn sụp đến thế nào nữa.
Trong lòng Hoàng hậu nổi lên sóng to gió lớn, trên mặt càng cố trấn định, không để Hoàng thượng nhìn ra sơ hở, nàng ta thử nói chuyện với giọng điệu như thường: “Chữ Hoàng thượng chọn đương nhiên là tốt. Chỉ là thần thiếp nhớ khi tiên đế còn tại vị, ta làm bạn đọc sách với Thập Công chúa, từng nghe Thái Tông Hoàng đế sủng ái Hải Lan Châu cực độ, nên phong làm Thần Phi, cũng dùng một chữ này. Sau đó nhi tử của Thần Phi lại sớm qua đời, số mệnh cũng nhiều chông gai, sau khi Thần Phi chết hai năm Thái Tông Hoàng đế cũng không bệnh mà chết, rất không may mắn. Thần thiếp nông cạn, cho rằng một chữ ‘Thần’ này quá nặng, sợ lúc trước Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị Hải Lan Châu do không gánh được cái chữ này, Thái Tông lấy chữ Thần Phi này cũng nhận phải điều không may, mong rằng Hoàng thượng nghĩ lại.”
Nghe Hoàng hậu nói vậy, Hoàng thượng cũng bắt đầu có chút do dự. Rốt cuộc kết cục của Thái Tông Hoàng đế và Thần Phi không được viên mãn có chút bi tình, hắn nghe xong cũng có hơi kiêng kị, trong lòng cũng không muốn dùng chữ này nữa.
“Trẫm không tin mấy thứ mê tín này, nếu Thái Tông Hoàng đế đã dùng chữ Thần ban cho Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị, vậy trẫm chọn chữ khác ban cho Nguyệt Thường tại.”
Ngón tay hắn vẽ lên bàn, lẩm bẩm: “Chữ ‘Túy’, cũng không tệ, chỉ là trẫm nhớ đến muốn gọi nàng ấy là Túy Quý nhân, luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên.”
Hoàng thượng tự nghĩ tự quyết, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Hoàng hậu ngồi bên kia.
Chữ ‘Túy’, lòng của nàng ta càng nặng xuống, Hoàng thượng vì nàng ấy chọn mỗi một chữ đều là chữ quan trọng nhất. Phi vị còn phải đắn đo nàng ấy có gánh được hay không, chữ như vậy lại chuẩn bị ban cho một Thường tại muốn tấn phong Quý nhân.
Ngung Diễm suy nghĩ một lúc lâu, có chút bực bội, hắn dứt khoát đứng lên, nói với Hoàng hậu: “Trẫm nghĩ lại đã, Hoàng hậu lui đi thôi.”
“... Vâng, thần thiếp cáo lui…”
Lúc Hoàng hậu ra khỏi Dưỡng Tâm điện, chân không cẩn thận bước hụt, suýt nữa ngã từ bậc thang xuống.
Song Lan vội tiến lên đỡ lấy: “Nương nương?”
Ánh mắt Hoàng hậu nhìn chằm chằm về phía trước, lại không biết đang nhìn gì, Song Lan chỉ loáng thoáng nghe được từ miệng chủ tử nhà mình truyền đến một câu.
“Truyền Hiền Phi đến Trữ Tú cung một chuyến, bản cung muốn thương lượng chuyện sắp xếp mệnh phụ tiến cung.”
“Vâng.”
“Không, vẫn là bổn cung tự mình đi Cảnh Nhân cung một chuyến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...